Chương 19.3

Nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu lạnh lùng Nghênh Xuân cũng không dám nói nhiều.

“Cung nữ được Thái tử độc sủng kia tên là gì? Phúc nhi?” Im lặng cả nửa ngày Hoàng hậu mới nói.

Nghênh Xuân không dám ngẩng đầu:

“Nghe nói lần này điện hạ mang theo một cung nữ thị tẩm.”

“Là chỉ dẫn theo một người?”

Hoàng hậu nhìn nàng nói: “Các ngươi đừng tưởng giấu được bản cung, tưởng bản cung không biết những chuyện phát sinh ở Đông cung gần đây. Bốn cung nữ thị tẩm Thái tử chỉ chọn lấy một, lại còn sủng ái, ngày ngày gọi thị tẩm?”

Nghênh Xuân vội vàng quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.

“Nương nương, nô tỳ giấu người cũng vì sợ người tức giận. Người và điện hạ là mẫu tử, hai năm nay lại ít thân cận, nô tỳ chỉ sợ người với điện hạ vì chút chuyện nhỏ mà sinh mâu thuẫn, càng ngày càng xa cách lạnh nhạt nên mới…”

“Ai bảo ngươi quỳ? Đứng lên!”

Nghênh Xuân đứng dậy, lén lút nhìn sắc mặt Hoàng hậu, mềm giọng khuyên nhủ: “Nương nương, điện hạ đã lớn ắt hẳn chính mình có chủ ý, điện hạ cảm thấy người quản quá nghiêm khắc. Có một số việc nương nương không bằng lòng chi bằng mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Điện hạ từ nhỏ đã nhu thuận hiểu chuyện, biết học cho giỏi không làm nương nương mất mặt. Nương nương, điện hạ là do người vất vả gian nan sinh thành, người vì điện hạ hết lòng bỏ ra nhiều như vậy,…”

Nói đến đây, nàng đau lòng chảy nước mắt.

“Đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm mẫu tử xa cách. Nô tỳ biết bản thân vừa đi quá giới hạn, nhưng những lời này nô tỳ từ lâu đã sớm muốn nói.”

“Ngươi khóc cái gì? Bản cung đâu có nói sẽ quở trách hắn?”

“Nương nương!” Nghênh Xuân ngẩng đầu.

“Ngươi tưởng bản cung không biết lần này hắn làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì tức giận với bản cung?”

Hoàng hậu thu lại ánh mắt, nhìn ra hướng cửa sổ.

“Bản cung cũng không muốn xa cách con của mình, trước có mãnh hổ, sau có sói đói, bất kể là Thái tử hay là bản cung, đều không thể đi sai bước. Thái tử một ngày chưa leo lên vị trí kia, hai mẹ con ta lại một ngày trở thành mục tiêu công kích, là bia ngắm. Chỉ có cẩn trọng từng câu nói, từng hành động mới có thể sống.”

Dừng lại một chút giống như muốn để nàng an tâm, Hoàng hậu mới nói tiếp: “Dù sao đây cũng là chuyện nhỏ, bản cung sẽ không vì thế mà tức giận.”

Nghênh Xuân thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương không tức giận là tốt rồi.”

.

Cuối cùng Niệm Hạ và Tiền An đều chưa nghe thấy điện hạ nói được hay không.

Nhưng cả hai tuyệt đối không dám quay đầu lại nhìn.

Vệ Phó buông tay, Phúc nhi ở trong ngực hắn ngồi thở phì phò.

Vừa tức vừa khó chịu, hắn cúi đầu nhéo nhẹ khuôn mặt nàng, trách nàng làm hắn mất mặt. Nàng lại đẩy tay hắn ra không cho nhéo, hai người cứ như vậy im lặng “chiến đấu” một hồi, cuối cùng cũng dừng lại.

Vệ Phó nhìn bóng lưng run rẩy của người hầu ngoài cửa xe, lại nhìn nữ nhân gan to bằng trời đang nằm trong l*иg ngực.

Quả thực, xe của nàng quá nhỏ và bất tiện.