Chương 20.1

Nói cách khác, chính là đùa giỡn với người mù!

Phúc Nhi cười trộm.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta đâu có cười.” Nàng vô tội tròn mắt nhìn.

Vệ Phó nghi ngờ nhìn nàng: “Ngươi nói ngươi không cười, vậy khóe mắt ngươi cong cái gì?”

“Ta thật sự không cười, điện hạ, người không thể vì trời sinh ta có đôi mắt cười mà nói là ta cười!”

Nàng đanh thép nói, chợt lại ngắt lời: “Vậy theo lời này, điện hạ vì sợ ta bị Hoàng hậu ban trượng đánh chết nên mới vội vàng chạy tới cứu ta?”

Trong nháy mắt thân hình Vệ Phó cứng đờ, vội vàng xoay người khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ lo lắng mẫu hậu lại đi theo vết xe đổ, không cẩn thận thêm một mạng người.”

Phúc Nhi từ phía sau thò đầu ra: “Không phải vì lo lắng cho nô tỳ ư?”

“Ta lo cho ngươi làm gì? Ngươi gan to bằng trời còn cần ta phải lo sao?”

“Ban nãy người nói người lo lắng cho an toàn của ta, ta còn nhăn mặt, giờ đã chối rồi?”

Vệ Phó tức thời đỏ mặt lên, có chút thẹn quá hóa giận, nhưng bởi vì đứng sau lưng Phúc nhi nên nàng không nhìn thấy.

Hắn hít sâu một hơi quay người lại giả vờ tức giận: “Ngươi nói ta mới nhớ, còn dám cả gan làm loạn, là cung nữ lại dám nhăn mặt với ta. Bình thường ta dung túng ngươi nên ngươi lớn gan lớn mật…”

Hắn nói một tràng khiển trách không dứt hơi, giống như muốn giáo huấn nàng.

Phúc nhi hậm hực, nghĩ thầm hắn học được thói chen ngang chuyển chủ đề, về sau phải làm sao bây giờ?

Hai người giống như trẻ con, một người trốn một người đuổi.

Tiểu Hỉ Tử ở bên ngoài canh giữ, nghe bên trong tiếng cười nói huyên náo mới ngửa đầu nhìn lên trời.

Điện hạ biến thành như này, tương lai sẽ thế nào đây?

Tiểu Lộ Tử xuất hiện cách đó không xa vội vàng đi về hướng này.

“Sao vậy? Ngươi hoảng cái gì?” Tiểu Hỉ Tử trách mắng

“Ca ca, đại sự không ổn. Tam hoàng tử trong hồ mới bắt được hai con cá lớn, bệ hạ cực kỳ vui mừng tán dương. Tứ hoàng tử không để yếu thế, nói muốn xuống nước bắt cá hiếu kính bệ hạ, giờ Ngũ hoàng tử cũng đi. Một đám người tụ tại hồ nước, điện hạ chúng ta không phải cũng nên đi hay sao?”

Nghe vậy Tiểu Hỉ Tử nhíu mày lại, do dự không biết có nên thông báo. Bên trong đang rất vui vẻ, hắn tiến vào liệu có phá hỏng bầu không khí đó không?

Trong lều vải, Vệ Phó cuối cùng cũng bắt được Phúc nhi đè xuống đất.

“Còn chạy nữa không?”

Phúc nhi khuôn mặt đỏ bừng cười đến chảy nước mắt.

“Không chạy, không chạy.”

Vệ Phó tức giận cắn môi nàng: “Về sau còn dám cắn ta không?”

“Không cắn, không cắn.” Nàng cầu xin không quên trêu chọc: “Về sau chỉ cho điện hạ cắn nô tỳ, nô tỳ không dám cắn điện hạ nữa.”

Lời này lập tức làm Vệ phó nghĩ sai, hắn đỏ mặt lên, giả vờ giận nói: “Ngươi cho rằng khích tướng ta thì ta liền ngại ngùng không so đo với ngươi nữa? Ta phải giáo huấn ngươi một chút, cung nữ to gan, để ngươi suốt ngày giương oai trên đầu ta.”

Hắn cắn một cái, nơi cắn cũng thay đổi.

Phúc nhi có chút xấu hổ, đẩy hắn ra: “Cẩn thận có người tới…”

“Tiểu Hỉ Tử đang ở bên ngoài trông coi, không có ai đến.”

Đang nói, lại nghe thấy tiếng Tiểu Hỉ Tử ngoài lều bẩm báo.

“Điện hạ, nô tài có việc bẩm báo.”

Vệ Phó lúc này ngồi dậy, Phúc nhi đỏ mặt vừa kéo cổ áo vừa liếc hắn một cái, tập trung chỉnh y phục.

Tiểu Hỉ Tử đi vào, nhìn thấy cảnh này trong lòng liên tục kêu khổ.

Hắn nhỏ giọng đem sự tình Tiểu Lộ Tử vừa nói lặp lại một lần, hỏi điện hạ nên làm gì.

Kỳ thật loại chuyện này ngây ngô đến nhàm chán, tốt xấu gì Thái tử cũng đã mười bảy, có thể xem như trưởng thành. Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử một người mới mười sáu một người mới mười lăm, cũng không lớn không nhỏ.

Vệ Phó thân là Thái tử nhất định phải trang trọng, không thể để mất uy nghiêm cùng thể diện. Có thể việc này không có gì xấu, chỉ là trước mặt Nguyên Phong đế không “thải y ngu thân”

Hết lần này tới lần khác Tam hoàng tử Tứ hoàng tử cậy tuổi còn nhỏ, trước mặt Nguyên Phong đế lấy lòng. Vệ Phó không tranh mà chỉ ngồi nhìn phụ hoàng càng ngày càng sủng ái các đệ đệ, lại thêm chuyện hắn không thể tham chính, triều chính trong ngoài đều bàn tán ầm ĩ.

Vệ Phó đi sẽ không tránh khỏi nghị luận. Người ta không lớn không nhỏ mới có thể làm vậy, người đã lớn còn là Thái tử, trông ra thể thống gì?

Dù sao Vệ Phó cứng đầu, hắn cũng không muốn đi.

Những ngày này hắn ngoại trừ mỗi ngày đi thỉnh an, mỗi ngày đi theo long tiễn tiếp giá, những chuyện khác đều chưa làm qua. Không giống như những hoàng tử khác, nhiều lần giở thủ đoạn tranh thủ tình cảm.

Cho nên, hắn chính là người dụng tâm tiếp giá nhất. Từ sáng sớm tới giữa trưa đều là hắn cưỡi ngựa bên cạnh, thế nhưng hết lần này tới lần khác Nguyên Phong đế quan tâm nhất vẫn chỉ là trước mặt hắn nói tốt về các hoàng đệ.

Những điều này Phúc nhi đều không biết, nàng chỉ thấy Thái tử nhất thời trầm sắc mặt. Nàng dù không hiểu nội tình bên trong nhưng cũng biết tâm tình hắn không vui.

Tiểu Hỉ Tử do dự nhìn Vệ Phó, trong lòng có chút chột dạ.

“Điện hạ người có đi không?”

“Ta đi làm gì? Bọn họ có thể nhảy xuống hồ, ta chẳng lẽ cũng học theo?” Vệ Phó trách mắng.

Tiểu Hỉ Tử lúc này không lên tiếng.

Phúc nhi nhìn một chủ một tớ, hỏi: “Tiểu Hỉ Tử, ngươi hỏi điện hạ đi làm gì?”

Tiểu Hỉ Tử lườm Phúc nhi một cái, trên mặt cung kính nhưng lời nói ra lại không chút cung kính nào: “Phúc nhi cô nương, đây không phải việc mà cô có thể hỏi.”

Phúc nhi nhìn bản mặt kiêu ngạo kia, nếu không có ý kiến nàng cần gì phải hỏi hắn?

“Ai nói bắt cá nhất định phải nhảy xuống hồ? Chỉ có đồ đần mới làm như vậy.”

Bởi vì nàng nói lời này quá đột ngột, hai người cùng lúc nhìn sang nàng.

“Không phải chỉ là bắt cá thôi sao?” Phúc nhi nắm tay Vệ Phó, nói: “Đi, điện hạ, ta dẫn người đi bắt cá.”