Chương 23: (1): ĐẠI A DI HUNG ÁC!

"Tỷ, em, em hỏi tỷ, tỷ đây, có phải là, ở bên ngoài chọc, chọc ghẹo, người khác, đào hoa lắm phải không!"

"Cái gì mà đào hoa? Em đang nói gì vậy?" Giản Quân tỏ vẻ nghe không hiểu.

"Thẩm, Thẩm Lan, tỷ nhận, nhận ra không?"

"Không quen biết a." Giản Quân kiên quyết phủ nhận.

"Cô ta, cô ta bảo, nhận ra tỷ, còn cùng tỷ, hứa hẹn, thề thốt, ước định, bên nhau, bên nhau suốt đời."

"Cái gì mà lung ta lung tung vậy?"

"Bốn, bốn năm trước, tỷ tỷ không, không nhớ rõ à?"

"Bốn năm trước?" Người đối diện trầm mặc một hồi, "Ai lại nhớ tới chuyện bốn năm trước được chứ? Người mà em nhắc đến này tỷ hoàn toàn không có ấn tượng, có phải là lầm lẫn đâu đó không? Có ảnh chụp không?"

"Có, có, chờ một tí, em gửi, gửi cho tỷ."

"Ừm, được rồi. Ai này, em nói lắp so với lần trước sao còn nghiêm trọng hơn vậy, có phải là lười biếng không có luyện tập nói chuyện a?"

"Ai ai ai nha!" Giản Y tùy tiện ứng phó, sau đó liền cúp điện thoại, đem gửi tấm ảnh tìm được trên mạng của Thẩm Lan gửi cho tỷ tỷ.

Sẵn tiện còn nghiêng tai lắng nghe bên ngoài phòng ngủ xem có động tĩnh gì không.

Nàng chính là thừa dịp Kỷ Uấn Chi đi tắm mới dám lén lút gọi điện thoại cho tỷ tỷ.

Chuyện này quá quỷ dị, đặc biệt là ánh mắt mà Thẩm Lan nhìn mình, thấy thế nào đều không giống như là giả. Hơn nữa Thẩm Lan còn nhắc tới chuyện bốn năm trước ở thành phố Lạc Dương, nghĩ thế nào cũng không giống như cô ta là đang nói dối.

Có một khả năng, chính là người cô ta nhìn thấy kỳ thực là tỷ tỷ, bởi vì chính mình cùng tỷ tỷ dung mạo rất giống nhau. Thẩm Lan hẳn là đã có nhầm lẫn, bằng không chuyện này thật sự rất khó giải thích.

Vừa mới nhận được ảnh, tỷ tỷ liền gọi đến.

"Này, alo? Sao, thế nào?"

"Há, người mà em nói quả thực tỷ đã từng gặp qua."

"Quả quả quả quả nhiên là là là vậy.."

"Từ từ nói, đừng có gấp."

Giản Y hít sâu một hơi, còn hơi muốn líu lưỡi, chưa kịp mở miệng thì Giản Quân từ đối diện đã chủ động lên tiếng.

"Tỷ đối với người này ấn tượng còn rất sâu, ngày đó tỷ đang chuẩn bị đón xe cùng bằng hữu ra ngoài hóng gió, vừa mới đi mua chai nước suối thì đã thấy người này nằm nhoài lên đầu xe của tỷ, nôn thốc nôn tháo. Ai, việc này tỷ không phải từng nói với em sao?"

Giản Y sững sờ một chút, sau đó nhớ lại, "Ah, chính là, cái lần, mà tỷ, không còn muốn lái, lái chiếc xe, siêu xe phiên bản giới hạn đó à?"

"Đúng vậy, tỷ có bệnh sạch sẽ em cũng biết mà, hơn nữa ngày ấy, thực sự là quá... Ngược lại tỷ vừa nhìn thấy chiếc xe đó, đã nghĩ đến cái bãi kia..."

"Được được, đừng, đừng nói nữa." Giản Y tỏ vẻ nàng đã hình dung được hình ảnh đó trong đầu rồi.

Việc này nàng đã nhớ rồi, buổi sáng hôm đó tỷ tỷ hưng hưng phấn lái xe ra ngoài, buổi tối liền một mặt phiền muộn mà trở về.

Khi đó cả nhà đang ăn cơm, tỷ tỷ liền bắt đầu kể lại chuyện có một cô gái nôn một bãi lên trên mui xe của cô, còn miêu tả bằng các động tác tay sinh động, cả bàn ăn lúc đó liền no ngang, tất cả mọi người đều cả kinh.

Nàng nhớ tới ngày đó tỷ tỷ còn khí thế dùng tay khoa trương mà miêu tả, còn nói, "Một bãi lớn như này này!!"

Mẹ, mẹ ơi, thực sự là, đòi mạng rồi.

Giản Y chép miệng một cái, thẳng thừng lắc đầu, cái gì mà Đại tỷ tỷ ôn nhu, cái gì mà dịu dàng xinh đẹp, hình tượng Thẩm Lan trong đầu của nàng cứ thế mà ầm ầm sụp đổ.

"Cái kia, thôi đừng nhắc tới nữa, coi như cho qua. Cô ta còn nói, gì mà đối với tỷ, yêu từ, yêu từ cái nhìn đầu tiên."

"Gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hả? Em gặp cô ta à? Gần đây mới gặp sao?"

Bỗng dưng bị tỷ tỷ chất vấn, Giản Y liền chột dạ, "À thôi, được, được rồi, được rồi, em không, không cùng tỷ, nói chuyện nữa, em muốn ngủ, ngủ."

"Ừm, nhớ luyện tập nói chuyện, trò chuyện với mọi người nhiều vào."

"Há, biết, biết rồi."

"Ngủ ngon, bảo bối, moaw~ "

Giản Y rùng mình, toàn thân nổi da gà.

Cúp điện thoại, Giản Y nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hẳn là Kỷ Uấn Chi vừa mới tắm xong. Suy nghĩ một chút, vẫn là không nên nói với cô chuyện này, chừa cho Thẩm Lan chút mặt mũi mới là điều tất yếu. Chỉ sợ Kỷ Uấn Chi biết đến chuyện của tỷ tỷ, rồi lại tra hỏi thì cũng không hay, chuyện hôm nay dù sao cũng đã bị lộ, vẫn là nên khiêm tốn một chút đi.

Vốn tưởng rằng Kỷ Uấn Chi sẽ đến tìm mình, nhưng mà đợi hết nửa ngày, bên ngoài không hề có bất kỳ động tĩnh gì, cái tên này không phải là đã ngủ rồi đó chứ?

Đang nghĩ ngợi, nàng bèn mở cửa hi hí, liếc nhìn bên ngoài, ai, Kỷ Uấn Chi không có ở phòng ngủ, phòng tắm cũng không có tiếng động gì, cũng không có ai ở trong phòng.

Còn đang thắc mắc thì bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh va chạm lách cách của chén bát, mẹ ơi, nữ nhân sẽ không phải đang làm bữa tối đó chứ!

Nàng vội vàng bước nhanh đến nhà bếp, quả nhiên nhìn thấy Kỷ Uấn Chi đang loay hoay trong bếp, đang đứng cách xa cái nồi, còn dùng nắp nồi chặn ở trước người, chặn dầu bắn tung toé.

"Cô cô, làm, cái gì đấy?"

"Hả? Không phải buổi tối cô muốn ăn cơm sao."

Giản Y sững sờ, lại làm cho tôi ăn nữa à!?

"Không không không, tôi có thể, không cần ăn tối!"

"Vậy không được, nếu như thành thói quen cứ ôm cái bụng đói đi ngủ, bụng cô sẽ rất khó chịu."

"Nhưng nhưng nhưng tôi không không, không muốn, lại bị tiêu chảy! Mà hơn nữa, tôi có thể ăn, bánh, bánh gatô!

Kỷ Uấn Chi liếc mắt một cái, "Cô có thể tin tưởng tôi một lần mà! Bánh gatô không khiến cô no được, còn dễ bị béo phì. Vẫn là nên ăn chút món chính, để tôi chiên sủi cảo."

"Còn còn còn!!! Còn dám chiên sủi cảo!!" Giản Y cuống lên, "Cô cô cô cô..." cô không nhớ lần trước đã xảy ra chuyện gì à!

"Được rồi, cô cứ yên tâm đi, lần này nhất định sẽ không sao!" Kỷ nào đó lập lời thề sắt son, bảo đảm với nàng.

"Tôi tôi, không ăn!"

Kỷ Uấn Chi không lên tiếng, không lâu lắm thì sủi cảo đã được vớt ra nồi, lần này xem ra rất tốt, cháy khét lẹt, ít nhất nhìn qua cũng xem như là đã chín.

Kỷ Uấn Chi còn cố ý tận tình mà trang trí bàn ăn, đem sủi cảo đặt lên bàn, cầm lấy hai đôi đũa.

Giản Y yếu ớt nuốt một ngụm nước bọt, này thật sự, có thể ăn ư...

Kỷ Uấn Chi dùng đũa gắp một miếng sủi cảo đưa đến miệng, "Tôi ăn trước, nếu không có vấn đề gì thì cô có thể ăn rồi." Vừa dứt lời, liền tách một nửa cho vào miệng, "A!"

"Hơi nóng, thế nhưng vị cũng không tệ lắm, lần này thật sự là mùi vị quen thuộc!" Kỷ Uấn Chi chép miệng một cái, cô buổi tối đều không ăn cơm, lần này xem như là vì Giản Y mà ngoại lệ.

Giản Y trên mặt mang theo nghi hoặc nhìn cô.

"Cô ăn cái này thì khẳng định phân nửa đã là cảm giác quen thuộc." Kỷ Uấn Chi đem miếng sủi cảo khi nãy cô đã tách đôi ra đưa đến trước mặt Giản Y.

"Cô buổi tối, không phải không, không ăn cơm sao?"

"Ách, này... Đột nhiên, muốn ăn, rất lâu rồi không được ăn mà."

Kỷ Uấn Chi cười cười, lại gắp lấy một miếng sủi cảo, tách ra phân nửa, chính mình ăn trước một nửa, đem nửa kia đưa cho Giản Y.

"Cảm, cảm ơn." Giản Y nhìn nhìn dĩa sủi cảo, có một chút hơi cảm động.

"Chuyện nhỏ, ăn đi."

"Ồ đúng rồi, Thẩm Lan không biết nấu cơm, cô ta thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là muối đâu là bột ngọt." Kỷ Uấn Chi lại nói.

Giản Y nhíu nhíu mày lại, đang yên đang lành nhắc đến Thẩm Lan làm gì, cô ta có thể nấu cơm hay không thì có liên quan gì tới nàng?

Đang muốn động đũa, đột nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về hướng Kỷ Uấn Chi, liền thấy cái tên này đang chống gò má cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mình.

"Cô, cô có phải là, hơi sợ Thẩm Lan, sẽ đem tôi, cướp, cướp đi a?" Giản Y hiếu kỳ hỏi.

"Ừm. Hả? Cái gì? Ai sợ cô ta nhỉ? Muốn cướp thì cướp đi. Chờ chút, cướp cái gì mà cướp, không cần cướp, nếu cô ta thích thì tôi liền chắp tay tặng cho cô ta." Kỷ nào đó ánh mắt có chút né tránh, hơi hơi vung tay, hào khí ngất trời.

"A, A tôi nhổ!" Giản Y bĩu môi, vùi đầu ăn cơm, không để ý tới cô nữa.

"Tôi trước tiên đi nghỉ một chút, cô cứ từ từ ăn đi." Kỷ Uấn Chi nói một câu, liền đứng dậy đi về phòng ngủ.

...

Ban đêm Giản Y trằn trọc trở mình, không phải là do ăn sủi cảo mà bị đau bụng, mà là nàng lại vô thức nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay Kỷ Uấn Chi đứng bảo hộ ở trước người mình, giá như nữ nhân này không quá tự luyến, cũng không quá cường thế thì có lẽ là tốt hơn rồi, chí ít lúc cô không mở miệng nói chuyện thì xem ra cũng không quá tệ.

Đúng lúc Giản Y còn đang suy tư, đột nhiên nghe thấy gtiếng chuông điện thoại từ bên ngoài truyền vào, một lúc sau, liền nghe thấy giọng của Kỷ Uấn Chi.

Giản Y nín thở chăm chú lắng nghe.

"Làm gì a, muộn như vậy còn gọi điện thoại cho tớ, cậu cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi?"

"Hả? Nghệ sĩ của cậu mà cậu còn không quản được sao? Cái gì mà muốn tớ đứng ra a?"

"Cái gì? Cậu đúng là đã gây phiền toái cho tớ mà, được rồi được rồi, tớ biết rồi, ngày mai sẽ qua. Cậu gửi tình hình cụ thể đến điện thoại của tớ đi, ngày mai tớ sẽ xem, đừng quấy rầy tớ ngủ nữa." Kỷ Uấn Chi âm thanh rõ ràng có hơi mất kiên nhẫn, đồng thời sau khi cúp máy thì cũng không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Giản Y lắng nghe một lúc, sau đó lắc đầu, ai cha, xem ra bà chủ cũng không dễ làm a.

...

Trời còn chưa sáng, Giản Y còn chưa tỉnh ngủ, Kỷ Uấn Chi liền ở bên ngoài gõ cửa.

"Tiểu Y?"

"Làm, làm, làm gì a!" Giản Y tức giận lên tiếng, nàng từ khi ngủ tại nhà Kỷ Uấn Chi đến nay chưa có ngày nào được ngủ một giấc đầy đủ.

"Ta có chút việc, cô thu dọn đồ đạc rồi đi cùng tôi."

"Cái, cái gì?"

"Ăn mặc chải chuốt cho tốt vào, tôi chờ cô ở ngoài." Kỷ Uấn Chi vốn là muốn đi một mình, việc này tuy rằng rất gấp thế nhưng vừa nghĩ tới Giản Y ở nhà một mình, vạn nhất bị người nào đó thừa lúc cô vắng mặt mà lẻn vào... Thẩm Lan khẳng định là có thể làm ra loại chuyện đó!

Lúc này quyết định mang theo Giản Y, thà rằng có có chút phiền phức còn hơn lúc trở về thì phát hiện đầu đã đổi màu*!!

(*) Kỷ nào đó sợ đầu biến thành màu xanh, đại khái như sợ đầu bị cắm sừng ấy =)))

...

Trong xe, Giản Y lại là một bộ dáng vẻ ảm đạm buồn ngủ, Kỷ Uấn Chi cũng không để ý đến nàng, còn chủ động đưa cho nàng một cái gối để nàng tựa vào cho thoải mái.

"Bà chủ, xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"

"Nhan Phất tên khốn kiếp kia, không biết quản lý nghệ sĩ cho tốt, đắc tội đến người khác."

"Chà, cái này là đắc tội với ai a, còn phải để cô tự thân xuất mã?" Đinh Linh tỏ vẻ khϊếp sợ!

"Thì là bà mẹ kế độc ác lắm chuyện đó."

"Chà... Bách Ninh à? Xem ra hơi rắc rối rồi."

Kỷ Uấn Chi lấy điện thoại xem lại một lượt tin nhắn, Nhan Phất đem sự tình đại khái thuật lại một hồi, kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì. Đó chính là nghệ sĩ Chung Dục của công ty, lúc đóng phim bị Bách Ninh phê bình vài câu liền không vui, cùng trợ lý xì xào vài câu khó nghe, cũng không biết làm sao liền truyền tới tai Bách Ninh, cuối cùng là mọi chuyện lại bị nháo nhào thành ra như bây giờ.

Kỷ Uấn Chi tuy nói có chút năng lực hô mưa gọi gió trong giới giải trí, nhưng có một nhóm người cô vẫn là đắc tội không nổi, các diễn viên lão làng có thực lực.

Hiện tại ngành công nghiệp giải trí chủ yếu là nhân tố trẻ, cứ một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh. Ở một cái thời đại mà nhan sắc được xem là công lý, tổng thể thì trông có vẻ táo bạo, luôn đầy rẫy các loại lăng xê và scandal. Cùng với đủ các thể loại thủ đoạn để cấp tốc tăng danh tiếng của một nghệ sĩ, lưu lượng chính là lợi nhuận, có lưu lượng là coi như có tất cả. Nhưng để mà so sánh với các diễn viên lão làng, những người có đầy thực lực và kinh nghiệm, những người đã chinh phục thế giới bằng kỷ năng diễn xuất tuyệt vời và sự chuyên nghiệp của họ, thì những tiểu hoa đán nổi lên bằng scandal cũng chả là gì. Kỳ thực mà nói thì cũng không phải, các tiểu minh tinh các nàng vẫn được xem trọng và khen ngợi, căn bản là vì các nàng là võng hồng* mà thôi.

(*) Võng hồng: từ để chỉ những người nổi tiếng trên mạng.

Chung Dục này, Kỷ Uấn Chi cũng vẫn tính là hiểu rõ, xuất đạo từ show tuyển tú, còn trẻ mà đã thành danh, kiêu căng tự mãn là điều tất nhiên. Hơn nữa diện mạo lúc nào cũng luôn vui vẻ ngọt ngào, đem lại cảm giác mối tình đầu, mới xuất đạo liền thu phục được vô số fans, nhân khí liên tục tăng lên.

Vốn dĩ lần này để Nhan Phất chọn cho cô ta một bộ phim, là muốn cho cô ta lắng đọng một hồi, tích lũy một chút kinh nghiệm, ít nhất cũng phải có chút tác phẩm cho bản thân, còn có thể giữ nhiệt một chút. Nào ngờ cô ta lại không hiểu chuyện đến thế, mới bắt đầu đã gây phiền phức cho công ty, quả nhiên vẫn là còn trẻ tuổi, quá bồng bột.

"Bà chủ tính giải quyết thế nào?" Đinh Linh hỏi.

"Còn có thể giải quyết như nào được nữa? Chịu nhận lỗi, nói vài lời ngon ngọt, phỏng chừng còn phải bị mắng. Bách Ninh tôi chưa bao giờ tiếp xúc qua, không biết quá nhiều về bà ấy, nhưng bà ấy nổi tiếng trong giới thì là chuyện ai cũng biết. Ngược lại món nợ này tôi phải ghi lại lên đầu Nhan Phất, tôi còn tưởng rằng những chuyện này giao cho cậu ta thì có thể hoàn toàn yên tâm, ngược lại cậu ta thì hay rồi, không có việc gì cũng phải chuốc phiền phức lên người tôi!" Kỷ Uấn Chi không nhịn được nghĩ linh tinh.

"Biết chắc chắn sẽ bị Bách Ninh mắng, cô còn đem nàng mang đến..." Đinh Linh liếc mắt nhìn Giản Y bên cạnh đã vừa vặn ngủ say.

"Việc này đương nhiên không thể để cho nàng biết, nhưng ta lại không thể đem nàng một mình vứt ở nhà, vạn nhất Thẩm Lan lén lẻn vào, người phụ nữ kia tâm địa quá giao xảo, không thể không đề phòng."

"Xời." Tâm địa giao xảo thì ai qua được bà chủ a??

...

Giản Y hơi hơi tỉnh ngủ, giơ tay chậm rãi xoay người, "Làm sao còn, còn chưa, chưa đến a, tôi đói, đói bụng đói bụng."

"Còn dám đói bụng đói bụng, cô là heo sao, trừ ăn ra chính là ngủ?" Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, cô nhóc này có lúc lắp ba lắp bắp, lời nói ra có khi còn rất thú vị, không biết còn tưởng rằng nàng là đang cố ý bán manh.

Giản Y chép chép miệng, vừa sáng sớm đã phải ra ngoài, gần đến trưa luôn mà còn chưa tới, đến bữa trưa rồi mà còn chưa được ăn cơm, có thể không đói bụng sao!

Kỷ Uấn Chi liếc nhìn bên ngoài một chút, "Cũng sắp đến đoàn phim rồi, nhẫn nại thêm một chút đi."

"Ai? Đoàn, đoàn phim?" Giản Y ngẩn ra, lập tức lấy lại tinh thần.

"Ừm."

"Há, cô hẳn là chưa từng tới đoàn phim đi, một hồi đừng có chạy loạn khắp nơi, càng không được lộ ra dáng vẻ non nớt chưa từng trải như thế, có nghe thấy không?"

Chà, tầm nhìn hạn hẹp coi thường người khác, ta đây rõ ràng là người của đoàn phim mà! Chỉ là lúc còn nhỏ, những lúc mẹ đi đóng đóng phim thì a di sẽ mang chính mình đi thăm ban, các cô chú trong đoàn phim đều rất yêu thích chính mình a ~

Nhưng là sau khi vào học, liền rất ít có cơ hội đến đoàn phim chơi, nghĩ đi tính lại thì thật đúng là nhiều năm rồi nàng không có đến đoàn phim chơi đùa, thật không nghĩ tới lần này đến đoàn phim lại là cùng với Kỷ Uấn Chi.

"Đúng, đúng rồi, cô mang tôi, tới đây làm, làm gì?"

Kỷ Uấn Chi nhếch miệng, chuyện này làm sao giải thích đây? Kỳ thực cũng không cần mang nàng đến, chỉ là sợ nàng ở nhà một mình không cẩn thận khiến đầu cô biến thành màu xanh?

Kỷ Uấn Chi nghĩ như vậy, suýt chút nữa tự mình bật cười.

"Chỉ là sợ cô ở nhà sẽ tẻ nhạt, nên mang cô đi va chạm xã hội một chút." Thuận miệng nói lý để cho qua.

Giản Y bĩu môi, tin cô mới là lạ.

...

Hai người tán gẫu một hồi, ước chừng hai mười phút đã trôi qua, rốt cục cũng đến nơi.

Giản Y dáng vẻ như nàng sắp nôn mửa tới nơi, xe mới vừa ngừng lại, liền không thể chờ đợi được nữa, vội vàng mở cửa xe xông ra ngoài.

"Ai ai ai, cô đừng chạy loạn khắp nơi, cẩn thận một chút a." Kỷ Uấn Chi không yên lòng căn dặn.

"A, làm, làm phiền rồi."

Giản Y xuống xe, trước tiên chậm rãi vươn vai, tay chưa kịp hạ xuống thì nhìn thấy phía trước có một người phụ nữ đang đâm đầu đi tới. Nhìn thấy chính mình từ trên xe bước xuống, còn đang nghi hoặc một chút nhất thời bước chân có hơi dừng lại.

"Chà! Đây chính là bà chủ phu nhân a!" Nhan Phất đột nhiên phản ứng lại, cười híp mắt nói, thuận tiện lơ đãng trên dưới đánh giá Giản Y một hồi. Cũng không tệ, chẳng trách có thể làm cho cây vạn tuế ngàn năm Kỷ Uấn Chi này nở hoa!

"Chị là..."

"Nhan Phất, phó tổng của công ty, cô chưa từng gặp qua." Kỷ Uấn Chi tiếp lời.

"Ồ, ồ." Giản Y gật gù, nàng đúng là từng nghe qua cái tên này, cũng đã từng nghe qua không biết bao nhiêu lần Nhan Phất được nhắc đến trong lịch sự phát triển công ty mà Đinh Linh đã kể cho nàng...

"Chào bà chủ nhỏ, chị tên Nhan Phất, là bạn học thời đại học của Uấn Chi, thật hân hạnh được gặp em, cũng rất vui mừng vì cuối cùng cũng có người có thể thu phục con yêu tinh này rồi." Nhan Phất nở nụ cười hướng về phía Giản Y đưa tay ra.

- -------------------------

Editor có lời muốn nói:

Thẩm Lan gì mà nôn một bãi lên xe người ta vậy trời, đẹp mặt luôn nha chị =)))