Chương 51

- "Lộp bộp.. Độp... Độp..." - cơn mưa rào vội vã mỗi lúc 1 nặng hạt hơn.

- Ôi trời mưa gì to thế... mưa đá thì bỏ xừ. Trong cốp có áo mưa ko? - tôi cất tiếng hỏi phá vỡ khoảng lặng hiện tại.

- Có... nhưng mà loại nhỏ thôi.

- ... Để xem nào... quanh đây... Kia rồi... bên kia đường có chỗ bán áo mưa rồi.

- Này... anh cần mặc thì cứ lấy mà mặc. Tôi ko mặc cũng chẳng sao!!!

- ... Lại bắt đầu giở chứng!!!... Ko mặc thì tôi mặc!!! - tôi mở cốp lấy chiếc áo mưa đơn ra rồi làm bộ rũ rũ để mặc vào người.

- ... Ko chịu mặc thật à!!!

- Hây... anh đúng là đồ hâm dở. Đứng nói chuyện ko nãy giờ cũng đủ ướt hết người rồi. Mặc hay ko mặc thì cũng vậy cả thôi... Đó, anh muốn thì cứ mặc, tôi thích tắm mưa hơn.

- ... Hừ... Đi!!! - tôi đuối lý hậm hực nhét vô chiếc áo mưa vào lại cốp. Đoạn gióng giả với Ngọc nhằm gỡ gạc phần nào sĩ diện sau "bàn thua" vừa rồi.

- ... Hì hì hì...

- ... Nãy giờ cứ tủm tỉm cái gì vậy??? Dính mưa nên dây thần kinh bị "mát" à!!!

- Hà hà... tôi cười vẻ mặt của anh khi nãy... Nhăn nhăn nhó nhó cam chịu, hahaha - Ngọc cười phô trương khi cả 2 dừng chờ đèn đỏ tại ngã 4 Thái Hà - láng Hạ. Làm cho vài người dừng xe bên cạnh quay sang nhìn với ánh mắt kỳ lạ.

- ... Nào nào, be bé cái mồm thôi... Gái con đứa cười hô hố giữa đường, vô duyên!!! - tôi gằn giọng đay nghiến, ko cả dám nói to vì còn ái ngại cái nhìn săm soi, khó chịu từ những người xung quanh.

- Anh ngại đấy à??? Ngại thì vượt đi, làm gì có CA đâu, hehe

- Thanh niên lớn rồi, phải cư xử cho nghiêm túc... Ai cũng như cô có mà thành cướp hết!!! - tôi giở giọng "tuyên giáo".

- Hê, cũng cứng đấy. Nhìn cái mặt lúng ba lúng búng vậy mà chai phết!!!

- "Brưʍ... " - tôi chẳng thèm nói năng gì, lẳng lặng vít ga vọt đi ngay khi đèn đỏ chớm tắt, làm Ngọc chới với phải giữ chặt lấy sống áo của tôi. Quán tính kết thúc cũng là lúc cô nàng gần như đổ ập người về phía trước.

- Này, anh định làm cái trò gì đấy??? - giọng Ngọc đột nhiên trở nên nghiêm khắc khiến tôi đôi chút bất ngờ.

- ... Trò gì??? Đèn xanh thì đi thôi chứ trò gì...

- Lần sau đừng có làm như vậy nữa!!! - vẫn cái giọng nghiêm khắc đó.

- ... - tôi chẳng biết phải nói gì để giải thích, đành nhún vai tỏ vẻ ko hiểu... Thực sự cũng thấy mình hơi quá trong hành động vừa rồi. Không khí của cuộc nói chuyện bỗng chốc trùng xuống, nhường lại không gian cho cơn mưa rào, vẫn đang vô tình dội lên vạn vật những tinh thể ướŧ áŧ, long lanh của nó.

...

- "Cạch... Roẹt" - tôi gạt chân chống rồi rút chìa khóa trả lại Ngọc khi cả 2 vào tới tầng hầm.

- ... Anh về cẩn thận... - Ngọc chào tôi rồi bước về phía thang máy, vẻ mặt ko lấy gì làm vui vẻ. Tôi thở dài đồng tình với suy nghĩ: "con gái chính là loài động vật khó hiểu nhất thế gian."

- ... Này... - tôi bước theo - ... Vừa rồi... xin lỗi cô nhé...

- ... - Ngọc nhìn tôi nhưng ko nói gì.

- ... Dù cô nghĩ thế nào thì... tôi cũng ko có ý định gì linh tinh đâu... Haizz... thực sự xin lỗi cô...

- ... ... Hì hì hì... lên trên nhà làm 1 tách cafe chứ!!! - Ngọc im lặng 1 hồi rồi bỗng tủm tỉm cười nhẹ.

- ... Gần 10h rồi... - tôi liếc nhìn đồng hồ.

- Thành ý xin lỗi vậy đấy hả!!! - Ngọc vênh mặt kiêu kỳ, lạnh lùng quay bước ko nói gì thêm.

- "Haizz... cái con bé này!!!" - tôi cười khổ đành lẽo đẽo bước theo vào thang máy.

- "Xẹt... xẹt... "

Dòng nước máy ấm nóng xua tan đi phần nào hơi ẩm mốc meo của cơn mưa rào vừa rồi còn vương trên đầu tóc. Tôi khoan thai đi lại quanh căn hộ rộng rãi trong khi Ngọc đang pha chế cafe bên ngoài phòng bếp. Căn hộ này cũng giống như chính Ngọc vậy, mặc dù đã đến đây vài lần nhưng tôi vẫn chỉ biết không gian ngoài sảnh phòng khách, bếp và phòng riêng của bọn Pop-bi. Những phòng còn lại tôi chưa bao giờ ghé mắt để ý nên cũng chẳng rõ tổng thể căn hộ này nó như thế nào, chỉ biết là rộng thênh thang và có khá nhiều phòng. Định thần bước ra phòng khách uống cho xong tách cafe rồi về thì bỗng cánh cửa của căn phòng bên cạnh động đậy hé mở khi tôi bước qua, ánh sáng hắt ra từ bên trong. Ko hẳn là tò mò, cũng chẳng phải táy máy, theo thói quen ngăn nắp tôi thò tay vào để tắt đèn thì... Cả 1 không gian đầy màu sắc hiện ra trước mắt. Khắp căn phòng treo la liệt những bức ảnh to nhỏ rực rỡ có, chiều sâu có, sáng tạo có, chân thực có... Những bức ảnh chụp thiên nhiên phóng to sống động như những khung cửa sổ nhìn ra không gian của đời thực. Những bức ảnh chân dung người già, trẻ nhỏ, trung niên... ẩn hiện trong các khung tranh nhỏ hơn bên cạnh chiếc giá để la liệt ống lens và 1 chiếc "súng" dslr mang hiệu canon... Ko ngờ rằng Ngọc còn có niềm đam mê chụp ảnh như vậy...

- Cafe!!! - tiếng Ngọc vang lên bên cạnh khi tôi đang mải ngắm nhìn bức ảnh 1 bà cụ già ngồi nhóm bếp với đứa cháu đang cầm chiếc quạt nan để quạt cho bà.

- Oh... tất cả ảnh ở đây đều là ảnh cô chụp hết đấy à? - tôi đón lấy tách cafe Ngọc vừa pha và hỏi.

- Ừm... Anh thấy thế nào?

- Đẹp... và đáng giá!!!

- Tại sao lại đáng giá???

- Nếu tôi có đủ những bức tranh nghệ thuật phủ kín khắp căn phòng rộng lớn thế này thì chắc chắn là tôi nâng niu chúng lắm. Thứ lưu giữ khoảnh khắc bao giờ cũng là thứ tài sản quý giá.

- ... Ừm... Anh nói đúng đấy, căn phòng này và phòng của bọn Pop-bi là 2 nơi đáng giá trong căn hộ này.

- Còn phòng của cô???

- Hây, phòng của tôi thì phải để người khác định giá mới chính xác... Cafe thế nào?

- ... Được... 2 con Pop-bi vừa dậy chơi, giờ lại nằm ôm nhau ngủ khì rồi. - tôi cười nhẹ nhìn dáng ngủ cuộn tròn như nắm cơm của bọn Pop-bi.

- Sáng nay mà tôi ko mời cô ăn bánh thì chắc cô cũng chẳng nhớ đến tôi khi sang Úc đâu nhỉ, hê!!!

- Oh, có khi quên luôn ấy chứ, cơ mà anh lỳ lợm quá nên hn đành miễn cưỡng... hẹn anh, hihi.

- Ăn no đẫy đà xong nguẩy đuôi, với cô thì tôi cũng ko lạ nữa rồi, hehe.

- Tôi là vậy đấy, có cơ hội tội gì ko lợi dụng chứ, hehe... Hây, đùa anh thôi, hn mà anh ko qua thì tôi cũng định mời anh đến buổi liên hoan ở lớp võ. Hay là... hôm ấy anh lại đến nhá... Đến đi!!!

- Đã nói là ko đi rồi mà... Tôi mà đi thì thể nào cũng có người kém vui.

- Ai?? Ai mà lại kém vui vì anh??? A... À... con bé ny của anh ấy à!!! Nhưng mà tôi đâu có mời nó đâu, tôi chỉ mời 1 số người thân quen thôi.

- Yêu nào mà yêu, em gái tôi đấy!!!

- Xùy, anh trai em gái mà lại như vậy á???

- Tùy cô nghĩ thế nào thì nghĩ... Thế hôm đấy có mời cái ông Thiên gì gì đó đi ko???

- Anh Thiên á, có chứ, anh ấy cũng là bạn tôi mà.

- Đấy đấy, hê hê. Người ko vui xuất hiện.

- Nghĩa là sao??? Anh cứ nói lấp lửng nãy giờ tôi chẳng hiểu gì cả.

- Ko phải cô ko biết cái ông Thiên ấy cũng thích cô đấy chứ???

- Oh... đúng là... hình như có như vậy thật!!!

- Đấy!!!

- Đấy cái gì, nói rõ ra xem nào??? - Ngọc bắt đầu tỏ vẻ bất nhẫn nhưng tôi thì cứ thủng thẳng "bóc hành" vấn đề.

- Thì là đấy chứ sao. Ông ấy thích cô, lại tưởng tôi muốn tán tỉnh cô, hê hê. Thế là hằn học với tôi suốt cả mấy tháng trời tôi học ở đó.

- Thật vậy ư??? - Ngọc tròn xoe mắt ngạc nhiên.

- Chẳng rõ cô ngốc thật hay ngốc giả nhưng sự thật là như vậy đấy!!!

- Anh nói vậy là có ý gì??? Tôi ko biết nên mới hỏi cho rõ, việc gì phải giả vờ anh chứ!!!

- (Nhún vai) Tôi cũng có ý gì đâu, cô đừng nhạy cảm quá... Ờ, mà biết ông ấy thích mình vậy sao cô ko tỏ thái độ gì??? Đồng ý hoặc là từ chối, hay là... lấp lửng chẳng hạn!!!

- Hừ... Hn anh đá xoáy tôi hơi nhiều đấy. Thực ra tôi cũng đã từ chối rồi, anh ấy sau đó cũng ko nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa mặc dù thỉnh thoảng vẫn rủ tôi ăn uống, xem phim. Có lẽ do hiểu phần nào tính tôi nên cũng ko dám lấn tới.

- Biết vậy là tốt, đàn ông phải biết co giãn. Cầm lên được thì cũng đặt xuống đc...

- Hừ, tinh vi!!!

- ... Vứt đi cũng đc... ... Á.. Á... Ối... - tôi vừa nhỏ giọng troll Ngọc thì ngay lập tức lãnh trọn vài cú đấm ruồi trâu của cô nàng vào lưng. Tán tếu với tôi lâu ngày, xem ra độ "tỉnh" của Ngọc cũng ngày 1 gia tăng thì phải.

10 rưỡi tối sau khi Ngọc đã lưu đầy đủ nick chat, face và skype, tôi liền bị cô nàng "đuổi" về với 2 chai rượu ngoại trên tay. Toàn loại rượu đắt tiền nên tôi ko muốn nhưng vì bị "ép buộc" với lý do phải cầm mới cho đi nhờ thang máy nên tôi đành "miễn cưỡng" 2 tay ôm 2 "cục nợ" mà tức tưởi ra về.

- Hẹn ngày gặp lại!!!

Ngọc vẫy vẫy tay mỉm cười chào tôi, nụ cười tươi rạng ngời trên khuôn mặt xinh đẹp và kiêu kỳ. Ánh mắt chỉ khẽ lướt qua khi quay lại nhưng đủ để tôi kịp ghi nhớ lấy khoảnh khắc ấy trước khi cửa thang máy khép lại...

"Tạm biệt nhé, "cục nợ" tiền kiếp!!!"

Vài ngày sau, ku Hải là người đầu tiên đc tôi thông báo chỗ ở mới, chuyện buồn giữa tôi và Xuân sau đó cũng đến tai Anh Mạnh, Anh Dũng. Các anh cũng chẳng hỏi gì nhiều mà chỉ kéo tôi đi nhậu, nói những chuyện vui, chuyện làm ăn hiện tại và tương lai sau này cho khuây khỏa tâm trạng. 1 chút mặc cảm "vô tội" khi tôi cười khổ

- 2 anh ko hỏi em sự thật chuyện đó là như thế nào à?

Đáp lại là cái vỗ vai của Anh Dũng, còn Anh Mạnh thì chỉ nói

- Bọn anh ko cần hỏi vì bọn anh biết chú là người thế nào. Nếu anh mà lại hỏi chú chuyện này thì chính bản thân anh phải xem lại con người và bạn bè của mình trước đã!!!

My và Ly sau đó cũng biết chuyện, cũng khỏi phải nói là 2 đứa nó sốc thế nào khi chứng kiến 1 tình bạn đong đầy, đẹp đẽ trong suốt 2 năm qua bị hất đổ chỉ vì 1 con đàn bà.

- Mẹ nó, em muốn xử con đĩ đó, nghe thằng Hải kể mà tức quá!!! - My nói trong giận dữ, cái Ly thì bình tĩnh hơn với ý định tìm cách "úp sọt" con Trinh 1 mẻ, lấy chứng cớ về để thằng Xuân mở mắt. Ý kiến của Ly cũng ko tồi vì trước đó tôi cũng đã định nhờ Anh Mạnh, Anh Dũng cho người theo dõi con Trinh. Nhưng sau khi nói chuyện thì Anh Mạnh khuyên.

- Chuyện vặt này thì dễ thôi nhưng ko việc gì phải làm như vậy. Thằng Xuân nó nghĩ về chú như thế thì tự nó phải có trách nhiệm tìm hiểu sự thật và xin lỗi chú, nếu vẫn còn muốn làm bạn với chú. Chỉ vì 1 con phò mà đã xốc nổi với bạn thân của mình như vậy, nếu nó kịp nhận ra thì coi như đây là bài học cho nó về độ tỉnh cũng như là lòng tin sau này!!!

Ngẫm ra lời Anh Mạnh nói ko phải là ko có lý, tôi nóng vội trong việc tìm cách chứng minh sự trong sạch của mình nhưng có khi tác dụng lại ko mạnh bằng việc để tự thằng Xuân tìm ra sự thật, tự nó trải qua, tự nó thấm nhuần những gì nó đã đánh mất, vì chính sai lầm trong việc lựa chọn, sai lầm trong việc đặt gửi niềm tin. Thuốc đắng giã tật, hy vọng đây cũng sẽ như 1 liều thuốc cần thiết có thể chữa lành đc những vết thương âm ỉ đang mang trong lòng Xuân.

Giữa tháng 8, 1 năm học nữa lại chính thức bắt đầu, năm thứ 3 đh. Thời gian quả là bóng câu qua cửa, mới ngày nào còn bỡ ngỡ trước cái bề thế của từng khu giảng đường, ngô nghê đi tìm phòng học của từng môn. Vậy mà hiện tại nhìn ai cũng thấy vỡ vạc, trưởng thành hơn rất nhiều. Tập thể lớp tụ lại thành từng nhóm sau gần 2 tháng nghỉ hè, bàn luận, tán tếu mọi chủ đề, mọi câu chuyện trên trời dưới biển, vẫn như mọi ngày như bao ngày khác trong 2 năm học trước. Duy chỉ có 1 điều khác biệt, đó là tôi và Xuân ko còn là 1 cặp mỗi khi đến trường, mỗi khi tụ tập đàn đúm, mỗi khi hò nhau ra căng tin, trà đá hay là những khi tan trường. Và trong 1 tập thể lớp học vỏn vẹn có vài chục con người, ngày nào cũng chạm mặt, tiếp xúc với nhau thì việc nhận ra điều khác biệt ấy chỉ là sớm hay muộn.

Sớm nhất chính là Trà, với sự tinh ý của Trà thì việc nhận ra mối rạn nứt giữa tôi và Xuân ko có gì là khó khăn. Sau đó là hội Thảo trưởng, Phong - Hùng - Kiên và Hằng, có lẽ cũng ko cần bàn nhiều về độ sốc của những người bạn này khi phong thanh biết về biến cố tình bạn của chúng tôi. Chỉ có điều ngạc nhiên là họ vẫn đối xử với tôi giống như những gì mà trước đó họ vẫn giành cho tôi. Vẫn những nụ cười, những cái vỗ vai vồ vập, những cuộc nói chuyện, tán tếu, những tin nhắn, cuộc gọi rủ rê đi ăn uống, đá bóng. Và hầu hết những vụ nào mà tôi tham gia thì ko có Xuân và ngược lại. Hiếm hoi lắm có những cuộc hẹn đc Hằng hoặc Trà "thiết kế" thì nể cái "uy" của 2 người mà 2 đứa tôi mới chạm mặt nhau. Tuy nhiên những lần như vậy thường làm cho không khí của những buổi gặp, cuộc nhậu nhạt đi khá nhiều. Cái vị nhạt này nó ko chỉ đến từ mình tôi và Xuân mà nó đến cả từ nỗi buồn và thất vọng khi những người bạn còn lại ko thể giúp cho tình trạng giữa 2 chúng tôi khá hơn. Cảm giác cái vòng tình bạn bền chặt suốt 2 năm qua giữa mọi người, giờ mất đi 1 mối nối quan trọng, 1 cảm giác ko dễ gì để có thể tiếp nhận... Dù vậy thì trong lòng tôi vẫn cảm thấy đc an ủi phần nào bởi cái cách họ đối xử với tôi sau khi biết chuyện này. Bản thân tôi đối với họ, có lẽ vẫn có 1 chỗ đứng vững chắc mang tên lòng tin. Vì vậy mà trong mắt họ, có lẽ tôi vẫn đc nhìn nhận như 1 người bạn tốt thực sự.

Đó là tất cả những gì tôi cần và thực sự thì... cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi. Trong 1 tập thể lớp, bạn có thể chơi với nhiều người nhưng ko thể chơi với tất cả. Và trong những người chơi cùng ấy, chỉ có 1 số trở thành bạn thân thực sự. Số còn lại - 1 phần lớn còn lại của lớp hướng về tôi bằng ánh mắt nghi kỵ, ngờ vực, cảnh giác... thậm chí còn có chút gì đó của sự coi thường và khinh ghét. Nguồn tin lộ ra chắc chắn ko phải từ Xuân hay bất kỳ ai đó trong nhóm bạn thân của tôi mà nó đến từ... con Trinh - vâng lại là nó. Chính xác hơn thì là từ 1 đứa cùng khoa tôi có chơi với con Trinh và bằng cách này hay cách khác nó tiếp tục đc truyền tải đến tai tập thể lớp tôi theo đúng cách thức "3 sao 7 bản". Nhóm bạn thân đứng ra bảo vệ tôi, giải trình trước mọi cuộc bàn tán sau lưng hay trước mặtt. Tuy nhiên với chính bản thân tôi, lại rất bình thản đối diện với những cái nhìn và những lời nói ấy. Đơn giản vì đối với tôi họ ko quá quan trọng, có thì tốt, ko có cũng chẳng sao. Sau chuyện này cũng là cơ hội để tôi nhìn nhận lại ai mới đáng giao du, ai mới là bạn thật sự.

Cuộc sống của tôi những ngày sau đó trôi dần theo những dòng chảy khác xưa. Thua lỗ trong kinh doanh, thất bại trong việc khẳng định niềm tin và mất mát về tình bạn nhưng bù lại tôi có nhiều thời gian hơn để tiếp xúc, làm quen và tìm hiểu thêm những điều mới, những đam mê mới như trò buôn tiền trên mạng chẳng hạn, hay như cổ phiếu chứng khoán, nhà đất bđs, oto và tất nhiên là cả võ thuật nữa. Tôi mua thêm về 1 bao cát để tập đấm đá hàng ngày, nghĩ về chuyện thất thế trước thằng đầu cua mà tôi càng thêm quyết tâm gia tăng thể lực và kỹ thuật của mình. 1 điều thú vị nữa trong cuộc sống của tôi là có thêm 1 người bạn xa xuất hiện quanh mình mỗi ngày. Ko ai khác, đó chính là Ngọc. Tính đến lúc này thì Ngọc mới chỉ sang Úc đc gần 1 tuần. Chúng tôi thường “gặp“ nhau trên skype và face, ngày đầu tiên sang đó cô nàng đã í ới bằng bức ảnh chụp cùng với tuyết và khoe với tôi rằng chụp và up bức ảnh đó lên face chính là việc đầu tiên cô nàng nghĩ đến chứ ko phải việc nhập học. Thêm 1 câu cảm thán thể hiện sự tiếc nuối khi ngồi trên máy bay mới kịp nhớ ra... chưa hỏi lý do vì sao... tôi lại có xích mích với bọn đầu cua lần trước...

- Èo, quên mất chưa kịp hỏi anh. Giờ sang đây rồi mới nhớ nên hỏi lại, hì.

- Thế thì quên luôn đi nhé!!!

- Trả lời đi mà, năn nỉ đó...

- Ờ... mà sao bên đó giờ lại có tuyết vậy? - tôi trống lảng.

- Giờ bên này đang là cuối đông, thời tiết hơi lệch 1 chút. May mà tôi vẫn sang kịp khi còn có tuyết!!!

- Thời tiết ẩm ương vậy... hợp với cô đấy

- Chít giờ, coi chừng cái mu bàn chân của anh đấy!!!... Hì, nhớ lại chuyện hôm nọ vẫn thấy kí©h thí©ɧ!!!

- Lạy hồn, có mỗi vậy mà âm ỉ lâu dữ!!!

- Chứ sao!!! Nhớ lại lúc đó dân 2 bên đường đổ xô ra ngó, gúm thiệt!!!

- Chịu, lúc đó mải lái nên tôi chả để ý... Cơ mà dân xem đông lắm à?

- Đông!!! Như quân Nguyên vậy, nghĩ mà lại thấy kí©h thí©ɧ ^ ^

- May vãi!!! Bọn kia mà khôn ra, hô ăn cướp cái thì chắc dân họ quại nhầm mình chứ chẳng chơi.

- Xùy... anh toàn lo hão... Ờ... mà biết đâu thế thật nhỉ!!!

- Chứ sao nữa, cơ mà cũng may là ko phải ai cũng thong manh đc như tôi, hà hà.

- Xì... tinh vi ít thôi... Haizz, thôi tôi đi ngủ đây, mai phải qua trường rồi.

- Mới có 9h mà... Ngủ sớm vậy?

- Bên này là hơn 12h rồi đó, chênh lệch múi giờ nên vẫn còn thức nhong nhan đây.

- Uh, vậy ngủ đi, bye!!!

- Mai gặp lại giờ này nhé. BB!!!

Vậy là ngày nào cũng tầm 8h tối, tôi lại gác mọi chuyện để giành nửa tiếng chat với Ngọc. Có lẽ do tâm lý của người mới xa quê, thèm đc nghe giọng đồng hương nên Ngọc có vẻ rất chờ đợi nửa tiếng chat này. Tôi hỏi Ngọc vì sao ko chat cùng những người bạn khác thì cô nàng thật thà rằng có chat với họ nhưng giờ giấc lung tung, ko cố định nên câu chuyện thường nhát gừng. Còn chat với tôi có tính định kỳ, thường nhật nên dần dần nó trở thành 1 trong những giờ G trong ngày của Ngọc.

Tuy nhiên giờ G này nhanh chóng bị thay đổi vì chỉ nửa tháng sau đó, tức là đầu tháng 9 thì tôi xin đc việc làm thêm. Đó là làm nhân viên bàn cho 1 quán karaoke ở gần phố Huế. 1 chút tặc lưỡi vì cái quán này chính là quán mà năm ngoái tôi và Xuân từng vào cùng đám bạn của con Trinh. Cơ mà hình như đây ko phải quán quen của bọn nó vì những lần sau bọn nó thường hẹn nhau ra 1 quán khác ở chùa Láng.

Nói về công việc này thì cũng chẳng có gì đáng kể, kinh nghiệm từng làm ở bar giúp tôi nhanh chóng tiếp cận với cách làm việc cũng như “văn hóa“ ở những môi trường thế này. Việc nhớ tên rượu, bia cũng như từng loại đồ ăn đi kèm tương đối đơn giản nên việc còn lại chỉ là dọn bàn và bê đồ. Thời gian làm việc thường từ 6h chiều đến 1h đêm. Chính điều này khiến cho khoảng giờ G kia phải điều chỉnh từ 8h tối sang... 2h sáng (5h sáng bên Úc) để tôi và Ngọc có thể nối tiếp thói quen thường nhật của mình.

Nếu như ở quán bar trước tôi thường xuyên phải tiếp xúc với đám gay, bựa. Thì ở quán karaoke việc chạm mặt với khách say là điều hầu như ngày nào cũng gặp phải. Có cả nam cả nữ và mỗi người khi say thì cũng khác nhau, có người khóc, có kẻ chửi. Làm đc 3 tháng ở đây, tôi cũng dần quen hơn những câu chửi từ trên trời rơi xuống của những khách say này. Cũng có đôi khi vướng phải những ông khách quái chiêu, hách dịch, quá đáng quá thì phải cố nuốt cục tức, chơi bài nhẫn nhịn lui ra để cho đám quản lý vào giải quyết. Nguyên tắc làm nhân viên trong môi trường này bao giờ cũng vậy. Khách hàng là thượng đế, đã nói là cấm có sai. Nếu sai thì xem lại điều trên, còn sai quá... thì đám bảo kê sẽ giải quyết. Và cái nguyên tắc đó có lẽ sẽ vẫn áp dụng đối với tôi cho tới 1 ngày...

- Lên phòng 3B1 dọn bàn nhé, khách đặt trước, anh ghi hết rồi đấy!!!

Anh quản lý nói với tôi và 1 đứa nhân viên nữa. 2 thằng cùng lên dọn theo như yêu cầu, công việc quen thuộc ngày qua ngày nên chẳng mấy chốc bia rượu, hoa qủa đã đc dọn ra. Chỉ còn chờ khách đến có yêu cầu gì thì tiếp nhận để dọn ra tiếp.

- Lên phòng nào đấy mày?

- 3B1 thì phải...

- Mẹ đã bảo đặt trước quán kia rồi thì ko đặt, giờ đông quá lại phải text sang đây!!!

Giọng nói rôm rả của 1 loạt nam thanh, nữ tú vang lên. Nhuộm nhạm bước vào căn phòng đã đc định sẵn, nơi tôi và thằng đồng nghiệp đang chờ để đưa bàn cho khách.

- Hn ăn bao nhiêu mà khao vậy ông??

- Hơn mọi lần 1 chút!!!

Giọng trả lời là 1 giọng nói quen thuộc vang lên ở ngay sau lưng tôi...