Chương 58

- Anh về rồi sao ko thèm gọi cho tôi, để tôi... Ơ... - Ngọc từ từ bước đến gần cửa, chưa thấy mặt nhưng đã nghe tiếng.

- Tôi:...

- Trà... Ơ...

- Ngọc:... ... Ưʍ... đang ăn trưa à...???

- Tôi: Cô ăn gì chưa? Nếu chưa thì vào đây ăn cùng luôn đi. - tôi tỏ thành ý nhưng mời xong mới biết là mình ngu.

- Trà: Ừm... bọn mình vừa mới bày ra thôi. Bạn vào ăn cùng luôn cho vui. - Trà cười thân thiện, đỡ lời cho tôi.

- Ngọc: ... À... ừm... cảm ơn bạn, mình... ăn rồi... Mọi người cứ ăn tiếp đi, có gì liên lạc lại sau... ... Tôi về đây - "Cộp... cộp... " - Ngọc hướng ánh mắt sang tôi, đoạn tạm biệt rồi rời đi, những tiếng nện gót giày lại vang lên, có gì đó vội vã và gấp gáp hơn lúc đến.

- Bạn Tuấn à? - Trà hỏi tôi.

- Ừ!!!

- Sao... thấy có vẻ hơi hơi lạ. Hình như là cô ấy ngại thì phải.

- Tính như vậy ấy mà, chắc tưởng mình và Trà đang hẹn hò "này nọ" nên ngại. Hầy.

- Cái gì mà "này nọ" chứ!!! Mà cô ấy... cũng ở cùng nhà này hả Tuấn?

- ... Cũng kiểu kiểu như vậy.

- Nghĩa là sao???

- Thì nhà con bé ấy cũng ở gần đây, sang mình chơi liên tục.

- Ừm... vậy à!!! Cô ấy nhìn cũng xinh nhỉ!!!

- ...

- ... Lại cao nữa...

- Ừ... Trà ăn tiếp đi, để mình gọt ít hoa quả tráng miệng nhé.

- Tuấn để đấy mình gọt cho, mình cũng no rồi.

Bữa ăn kết thúc có phần hơi dở dang sau sự xuất hiện của Ngọc. Cũng chẳng hiểu vì đâu nhưng cảm giác có thứ gì đó ngang ngang khi cả tôi và Trà đều tránh ko nói, ko hỏi gì thêm về Ngọc.

- Nhà Tuấn ít hoa quả quá, phải mua về để lúc nào mệt còn xay ra mà uống cho tỉnh chứ.

- Hầy, mình có máy sinh tố đâu mà say, lúc nào cần thì sang ngay siêu thị bên đường mua chai nước quả là đc rồi.

- Nước ngoài toàn đồ bảo quản, sao mà tươi bằng mình làm trực tiếp đc. Đó, Tuấn uống đi. - Trà vắt 1 cốc nước cam to bự rồi ép tôi uống cho kỳ hết. Cô nàng này chu đáo và dịu dàng quá mức, đều là gái HN, con nhà có điều kiện mà so với Ngọc sao lại khác xa nhau quá. Sau này ai mà lấy đc Trà, hẳn phải tự cảm thấy mình là 1 trong những người đàn ông may mắn nhất.

- Ùi nhiều thế, Trà cũng uống đi, ko mình vỡ bụng mất.

- Bụng cóc thế kia ko vỡ đc đâu mà sợ, hì hì.

- Hà, ui no. Sau này ai mà lấy đc Trà kể như sướиɠ, ăn ngủ ko phải lo gì cả, hề.

- Chồng với chềnh làm gì, lấy về để hầu thì lấy làm gì cho nặng nợ.

- Mệt cái này, "sướиɠ" cái khác chứ, bù trừ hết cả thôi.

- Sướиɠ cái gì??? - Trà nheo mắt hỏi tôi.

- Ui xùi, nhiều lắm...

- Nhiều là những cái gì??? - vẫn ko buông tha.

- Ôi thôi chết quên mất... còn hộp sữa đặc. Để mình làm ít hoa quả dầm cho Trà nhé. - tôi trống lảng luôn, cong mít chạy vào bếp thái thái, gọt gọt mặc tiếng truy hỏi, reo réo của Trà.

...

- ... "Cạch... xoẹt... " - Mình về nhé!!! - Trà chào tạm biệt sau khi tôi mở khóa cánh cửa xếp tầng 1.

- Ừ, hôm nào rảnh qua mình ăn cơm tiếp nhé.

- Đợi đấy đi!!!

- Uầy, năn nỉ đấy, sắp tới ra trường đi làm rồi, ko còn có mấy dịp nữa đâu.

- Có dịp hay ko là tùy ở mình thôi, Đc rồi, để hôm nào rảnh vs có hứng mình sẽ qua, hì. Thôi, Tuấn vào nhà đi, bb Tuấn.

- Trà về nhé... "Brưʍ... Brưʍ... " - đợi cho Trà đi rồi tôi liền lấy máy gọi cho Ngọc.

- ... "Làm cái gì mà lần mần mãi ko chịu nghe thế nhỉ???" - 2 cuộc gọi liên tiếp nhưng ko nghe máy, có lẽ cô nàng đang bận gì đó.

...

Hơn 1 tiếng sau, sau khi đã dọn dẹp qua bếp tước, nhà cửa và chìm trong giấc ngủ trưa ngai ngái thì Ngọc gọi lại cho tôi.

- Làm gì mà nãy tôi điện mãi ko đc vậy!!!

- Tôi bận việc!!! Mà anh đang ngồi ăn cùng bạn gái thì gọi tôi làm gì!!!

- Về rồi mới gọi chứ, giờ cô sang đi.

- Này, anh nghĩ tôi là cái gì mà cứ phải nghe chỉ thị của anh vậy hả!!! - Ngọc đột nhiên gay gắt.

- Ơ... Thì hồi sáng chẳng phải cô nói sang có việc cần nói còn gì. Giờ tôi ở nhà rồi nên gọi cô sang thôi.

- Hết chuyện, ko có gì để nói nữa...

- Vụ quà chứ gì, tôi mua từ hq rồi, giờ mang sang cho cô nhé... Ơ...

Tôi còn chưa nói hết câu thì Ngọc đã dập máy - "Cô ta sao vậy nhỉ???" - tôi thắc mắc trong đầu nhưng cũng ko để tâm quá nhiều vì vốn đã phần nào quen với tính nắng mưa thất thường của Ngọc. Chỉ hơi băn khoăn 1 điều là thái độ này của Ngọc ko biết có liên quan gì đến cuộc chạm mặt ban nãy với Trà hay ko.

- "Cô làm sao vậy? Có chuyện gì thì phải nói rõ ra tôi mới biết đc chứ!!!" - tôi nt cho Ngọc.

- "Tôi làm gì có lỗi với cô à?" - tiếp thêm 1 tn thứ 2.

- "Tôi sang cô bây giờ đây" - tn thứ 3.

- "Tôi ko ở nhà!!!" - lần này Ngọc mới chịu reply.

- "Nghe điện đi, có gì thì nói chuyện cho hẳn hoi!!!" - ko có reply, tôi liền gọi lại cho Ngọc.

- "Tít... Tít... " - Anh dai như đỉa ấy!!! - cuối cùng thì Ngọc cũng chịu nghe máy, cái giọng chanh chua đến gai người.

- Có dai thì mới chơi đc với cô chứ, hầy. Sao vậy, sao vừa rồi cô ko chịu nghe máy?

- Ko thích thì ko nghe thôi...

- Trẻ con vừa thôi, tôi làm gì khiến cô khó chịu thì phải nói ra tôi mới biết đc chứ. Cứ im ỉm rồi bực nhau như vậy chỉ làm cô già người thôi, rồi ko có thằng nào yêu lại quay về bắt vạ tôi thì bỏ xừ, hê hê - tôi cố gắng rào trước, thay đổi không khí câu chuyện.

- Xùy, anh ko phải dông dài làm gì. Tưởng tôi ko biết cái bài của anh à!!! - Ngọc bắt bài, điều này càng khiến tôi thích thú.

- Biết hay ko tùy cô, nhưng mà ko phủ nhận thì tôi coi như cô đồng ý. Sau này có ế thì cũng nhớ tránh tôi ra nhé, hị hị.

- Ba bớp, anh muốn nói chuyện tử tế thế này đây hả.

- Sáng nay cô cần gặp tôi là muốn nói với tôi chuyện gì??? - tôi đổi giọng nghiêm túc.

- ... Thì về chuyện của cái An tối qua thôi!!!

- Vậy cô nói đi, có chuyện gì?

- Cũng ko có gì là gay gắt đâu nếu như anh chịu nghe tôi nói. Tôi thừa nhận là hồi sáng anh nói có 1 phần đúng, đúng cái An nó là gái HN, có ăn học đầy đủ và hiểu biết, việc đi taxi 1m như vậy thực sự ko có gì là to tát đối với nó. Thứ mà tôi muốn nói ở đây chỉ là thái độ và cách cư xử của anh thôi...

- ... Cô nói tiếp đi... - tôi có phần hơi trùng xuống trước ngữ điệu nói chuyện điềm đạm của Ngọc.

- ... Ừm, nói ra có thể anh sẽ cảm thấy khó nghe, nhưng thực sự coi anh là bạn nên tôi mới nói. Cách anh hành xử hq... thật chẳng hay chút nào, thực sự là như vậy đấy. Tôi ko biết bản thân anh lúc đó nghĩ gì nhưng anh có thấy anh làm như vậy là đã xem nhẹ lời nói của của tôi, của anh tôi và những người ở buổi nói chuyện hq ko.

- ...

- Tôi thực sự ko biết vì sao anh lại làm như vậy, hay là cái An nó có làm gì với anh ko. Nhưng dù là lý do gì đi chăng nữa thì anh vẫn phải thực hiện những việc anh đã nhận, những điều mà anh đã hứa. Tôi từng nghĩ anh là người có trách nhiệm, nhất là với lời nói của mình. Nhưng sau sự việc ngày hq thì...

- ... Ừm, tôi hiểu rồi... Đc rồi, tất cả là lỗi của tôi, ko vì lý do hay nguyên nhân nào từ phía cái An cả. Tôi vội ra viện gấp nên mới để cái An nó đi taxi thôi... Xin lỗi... cô và tất cả mọi người...

- ...

- Việc này chắc cũng đã đến tai a.Nguyên và a.Trường phải ko?

- Anh nghĩ là họ biết chuyện này à???

- ...

- Anh có nghe tôi hỏi ko vậy?

- Ừm...

- Là sao??

- Cái An đã kể với cô vậy thì hẳn là nó cũng kể với họ rồi.

- Ồ, ko phải đâu, anh đừng nghĩ về nó như vậy!!!

- Vậy phải nghĩ thế nào, chẳng phải cô biết đc chuyện này cũng là từ nó còn gì.

- Anh tin hay ko thì tùy nhưng cái An nó chỉ nói với mình tôi thôi vì tôi là bạn anh. Tôi ko nghĩ là nó nói dối tôi.

- Ừm, mà dù vấn đề có là gì đi nữa thì tôi cũng chuẩn bị trước rồi.

- Chuẩn bị trước?

- Ừm, nếu có vấn đề gì từ phía anh cô thì tôi sẽ chủ động nói chuyện với anh ấy.

- Nói về chuyện gì???

- Xin nghỉ làm... mà đúng hơn là xin hủy nhận việc.

- Tại sao???

- Cô nói phải, đúng là tối qua tôi đã hành động thiếu trách nhiệm. Như vậy là sai lệch với những gì tôi đã nói với anh cô về mình. Chưa kể sau chuyện này thì hẳn anh ấy cũng ko còn mấy tin tưởng vào những gì tôi đã nói hôm phỏng vấn nữa.

- Có vẻ ko những anh ko tin cái An mà còn ko tin cả tôi nữa thì phải!!!

- Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ đặt ra các khả năng có thể xảy ra để ứng biến khi gặp phải mà thôi.

- Cái cách anh nặng nề hóa chuyện này chỉ thể hiện anh đang tự ái thì đúng hơn!!! - Ngọc thẳng thắn đến gai góc.

- Hầy, tôi ko ngờ cô lại nghĩ tôi là con người nhỏ nhen đến vậy đấy. - tôi nhún vai bình thản.

- Tôi sẽ còn nghĩ về anh như vậy nếu anh còn có những hành động như tối hq. Anh đừng nghĩ là tôi lên lớp anh, tôi chỉ muốn góp ý với anh trên tinh thần bạn bè mà thôi.

- "Làm như cô hoàn hảo lắm vậy, liệu cô sẽ xử sự thế nào nếu rơi vào hoàn cảnh như tôi. Người giàu có các cô sinh ra từ nhung lụa, lớn lên với thói quen chi trả mọi thứ bằng tiền thì có chắc hiểu nổi 3 phần những chuyện liên quan đến tự trọng, danh dự, nghèo hèn hay ko mà đòi phán xét với đánh giá người khác. Hầy!!!" - tôi bình thản im lặng, thầm cười nhạt với những suy nghĩ trong đầu mình. Ngoài mặt thì tôi như vậy, nhưng trong lòng tôi nông sâu bao nhiêu, thì còn lâu Ngọc mới có thể đo nổi.

- Sao, anh vẫn đang nghe tôi nói đấy chứ???

- Ừm, cô nói vậy là tôi hiểu rồi. Vậy chuyện cô muốn nói với tôi chỉ có vậy thôi chứ gì.

- Ờ... à, mà tình hình bạn anh thế nào rồi?

- Bạn tôi làm sao... À, ờ... nó cũng ko sao cả, ngã xe nên chỉ băng bó, khâu vá vài mũi thôi ấy mà.

- Có thế thôi mà cũng gọi gấp vậy!!!

- Thói quen "phô trương" ấy mà, nó ko mang đủ tiền nên gọi tôi ra ứng cứu.

- Ừm... vậy còn... cái người ban nãy... ở phòng anh là ai vậy?

- Bạn gái tôi!!!

- Bạn gái??? Anh có bạn gái từ lúc nào vậy??? Có bao giờ thấy nhắc đến đâu!!!

- Nhiều quá thì nhắc sao nổi.

- Nghĩa là sao??? Anh lăng nhăng, "ăn tạp" à???

- Haizz... hình như về nước làm đầu óc cô chậm tiêu hơn thì phải.

- Nói ai chậm tiêu hả đồ toen hoẻn kia... Lắm chuyện, bạn thì nói là bạn, còn bày đặt bạn gái. Định làm màu, làm mè với ai vậy!!!

- Cô thấy bạn tôi thế nào? - tôi nảy hứng thăm dò Ngọc.

- Thấy gì chứ... Thì cũng xinh... trắng trẻo...

- Ờ... tôi và nhiều người khác cũng công nhận điều đó.

- ... Đàn ông thì ai mà chẳng háo sắc!!!

- Nếu cô mà tiếp xúc nhiều với cô ấy thì trình nấu ăn lên lv nhanh lắm đấy. Bạn tôi nấu ăn ngon cực luôn, hơn tôi nhiều.

- Xùy, con gái khéo quá thì sau này khổ chứ sung sướиɠ gì. Mà đêm qua anh ở đâu sao ko về nhà vậy?

- Về muộn nên tôi ngủ luôn nhà bạn.

- Có vậy thôi mà sáng nay cũng ko mò đc thây về nhà. Đồ lười biếng!!!

- Chuẩn bị về thì bạn tôi rủ đi mua quần áo.

- Chính là cái cô bạn hồi trưa ấy hả???... Thảo nào... tôi rủ đi mua đồ thì cứ giẫy nẩy như đỉa phải vôi. Ra là có người đẹp đi cùng rồi, chẹp... chẹp...

- Cô cũng đẹp mà!!! - tôi càn rỡ.

- ... Tôi đẹp... thì liên quan gì đến anh...

- Hê, hn tôi thấy cô rất là lạ nhé!!!

- Thôi đi, anh lại bắt đầu lắm chuyện rồi đấy... Tôi cúp máy đây, ko nói thêm với anh nữa.

- Thế thôi, đỡ tốn xèng của tôi.

- Đồ kibo ... À mà khoan đã này...

- Có chuyện gì???

- Tối nay 7h qua Mozana sinh nhật tôi nhé, đừng quên đấy!!!

- Sr cô, tối nay tôi qua nhà bạn rồi. Quà sn để tôi mang sang cho cô nhé.

- Vậy thôi tùy anh đấy, tôi cũng đoán là anh ngại bạn tôi rồi. Quà thì ko đi cũng khỏi đưa. Vậy nhé.

Ngọc vừa cúp máy thì tôi cũng uể oải ngồi dậy, mất toi giấc ngủ trưa vì mấy phút đàm thoại ko lấy gì làm thoải mái. Ngọc nói đúng, có 1 chút tự ái dâng lên trong tôi sau những câu nói của Ngọc. Nếu là những khách hàng, những đối tượng lạ mặt trước đây thì có nói thế, nói nữa, nói như hất nước vào mặt cũng chưa chắc đã làm tôi xin nhê. Vấn đề xảy ra với cái An cũng tương tự như vậy, chỉ là 1 chuyện vặt vãnh có thể gây cho tôi những bực bội tức thời nhưng ko đủ để tạo trong lòng tôi dù chỉ 1 vết gợn vì cái An chỉ là 1 cá nhân xa lạ, ko thân ko thích. Nhưng với Ngọc - 1 người thân quen - thì lại khác, sự nghiêm túc bất ngờ của Ngọc và những lời nói phát ra khi chỉ nghe câu chuyện từ 1 phía xối vào tai khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hứng chịu những chỉ trích từ người thân quen xuất phát từ sự hiểu lầm của họ chưa bao giờ là điều dễ chịu. Có thể tôi ko thể hiện điều đó ra bên ngoài nhưng thực sự trong lòng thì rất khó nuốt trôi. Ngồi hút vài điếu thuốc, trầm tư ngắm nhìn từng làn khói lãng đãng hết cuộn rồi lại tan. Tự ngẫm lại bản thân mới thấy mình vẫn còn nhiều điều cần phải tôi luyện. Chỉ 1 vấn đề nhỏ như vậy đã khiến tôi suýt mắc nghẹn trong cái "bẫy" của cảm xúc thì sau này ra trường đời, đi làm, còn phải va chạm, cạnh tranh, đối diện với nhiều hạng người, nhiều hoàn cảnh khó khăn hơn liệu tôi còn có thể đứng vững. Hay là chỉ biết gào thét trong bất lực nhìn bản thân thất bại khi đã lộ ra quá nhiều điểm yếu cho đối phương trong lúc giận dữ. Câu chuyện nhỏ nhưng cảnh tỉnh cho tôi 1 bài học lớn về cách kiềm chế cảm xúc của mình. Có thể hiện tại tôi vẫn giữ đc kiểm soát bên ngoài nhưng với những cơn sóng ngầm tức giận chỉ trực trào dâng bên trong, ai có thể dám chắc đến 1 lúc nào đó tôi sẽ ko phạm sai lầm, giống như lần tôi cuồng nộ vì câu chửi của nhóm bạn thằng Xuân. Cần phải tìm ra cách nhìn nhận những vấn đề này theo dạng nội dung hơn là cảm xúc. Lúc nóng vẫn cần phải nóng để thể hiện với đối phương, nhưng tuyệt đối ko đc chìa lưng ra cho đối phương thoải mái đếm lông mao và nốt ruồi của mình. "Dù hận đến muốn gϊếŧ nhau ngay tại chỗ nhưng ngoài mặt vẫn bắt tay, mỉm cười hòa ái coi kẻ thù như bạn!!!" - câu nói năm nào của Anh Mạnh lại vang lên trong đầu tôi, ngày ấy, tôi còn quá ngu ngơ để có thể hiểu đc cảm giác này. Cho đến giờ thì tôi đã bắt đầu cảm nhận thấy nó ngày 1 rõ hơn. Có lẽ chỉ đến khi nào vượt qua mức giới hạn nhạy cảm của cảm xúc thì con người ta mới có thể trở nên khô khan và chai sạn như họ mong muốn.

Tối hôm đó...

- Tối nay mà anh ko rủ thì chắc em cũng rủ thằng Hải đến phá đám anh!!! - tôi nói với Anh Mạnh khi ảnh cùng tôi và thằng Hải kề cà trong 1 quán nhậu.

- Anh Mạnh: À, mải ăn nên quên ko thông báo lý do vì sao lại có cuộc nhậu này. Tình hình là bọn anh vừa "thịt" đc mấy thằng choai choai đợt hồi lâu úp sọt chú với cả thằng Dũng đấy. Mẹ nó, cũng ko ngờ là "săn" bọn này lại dai và lâu đến vậy.

- Xong rồi hả anh, mà có đúng là bọn nó ko vậy? - tôi và Hải cùng hỏi.

- Anh Mạnh: Nhầm làm sao đc, bọn anh theo tụi nó lâu như vậy mà còn để nhầm nữa thì mang tiếng quá.

- Hải: "Úp" ở đâu hả anh?

- Anh Mạnh: Ngay gần đoạn rẽ vào trại Ninh Khánh. Bọn anh hôm ấy chuẩn bị từ trước, toàn ae thiện chiến nên vào tận sát vùng của nó rồi mà vẫn say máu.

- Tôi: Bên nó có bao thằng tất cả hả anh?

- Anh Mạnh: 9 thằng, bọn này định kéo "xới" ra ngoài Bắc mấy năm nay rồi nên bọn nó mới hay đi ra đi vào nhiều như vậy.

- Hải: Đánh vậy có thằng nào chết ko anh??

- Anh Mạnh: Đánh trả số nhau thôi, dính vào án là phiền phức lắm. Săn, giải quyết rồi rút sạch sẽ, muốn thanh toán gì với nhau thì chỉ cần làm nội bộ. Tuyệt đối tránh để xxx dính vào vì bọn này ăn 2 mang rất bẩn. - Anh Mạnh vân vê chén rượu trầm tư.

- Tôi: Thôi đc rồi, vậy cũng coi như anh đã trả xong cái thù cho Anh Dũng và em. - tôi nâng ly cạn chén nhưng tâm trạng ko lấy gì làm hứng thú lắm.

-Hải: Mẹ, ngà ngà rồi, em đi ái phát.

...

- Giải quyết xong bọn đấy rồi mà em thấy anh vẫn có vẻ gì đó... nặng nề lắm?? - tôi hỏi Anh Mạnh.

- Ừm...

- ...

- Chú rất lạ nhé, toàn hỏi nửa vời để bắt người khác gợi chuyện, khà khà. - Anh Mạnh đọc vị tôi, 2 ae đã quá hiểu nhau rồi.

- Hà hà, em từ trước đến giờ vẫn vậy mà. Mọi người muốn nói thì em lắng nghe, còn ko thì thôi, khỏi hóng hớt.

- ...

- ...

- Chú có thấy là dạo gần đây anh ít đưa thằng Dũng đi cùng ko!!!

- Em có để ý.

- Ừm... anh đang rất lo thằng này.

- Sao hả anh??? - lời Anh Mạnh khiến tôi đâm lo theo.

- Nó... quyết liệt và tham vọng quá...

- ... Có vấn đề gì ạ???

- Cách đây ko lâu nó có đề nghị với anh và bác là làm 1 ván mới chia lại địa bàn với hội lão Cương. Tất nhiên bác và anh làm sao chấp nhận đc, đã khuyên can, mắng chửi đủ kiểu rồi nhưng có vẻ nó vẫn ko chịu. Anh theo dõi thì thời gian này nó đang có 1 vài biểu hiện lạ...

- Anh ko tiện nói thì thôi ạ ...

- Ừh, anh chỉ sợ nó ko đủ tỉnh táo, đánh địch ko đc lại dẫn địch vào đánh ta thì hỏng hết.

- Đến mức vậy cơ ạ???

- Hừm... còn phải chờ xem thế nào đã chú ạ, haizz...!!!

Gần 1 tiếng sau, trên đường về...

- Anh Mạnh: Chú lái tương đối "lụa" rồi đấy, cố lấy thi lấy cái B2 rồi về làm tài cho anh là anh yên tâm nhất, hê hê - Anh Mạnh nói khi giao con Mẹc của anh cho tôi toàn quyền xử lý.

- Hải: Sắp tới cho em học với, giờ cũng chán game gủng rồi. Sau này ra trường thất nghiệp còn đi lái taxi đc.

- Anh Mạnh: Mày thì khỏi lo, anh cho mối chở mấy em pho huyền thì tha hồ vẫy, hê hê.

- Tôi: Mọi người chịu khó chờ em 1 lát nhé, em vào đây 5" rồi ra ngay.

Tôi vừa nói vừa cho xe tấp vào lề, phía đối diện bên kia đường chính là quán Mozana. Hộp quà nhỏ đã đc tôi mang theo người ngay sau khi nhận cuộc hẹn nhậu của Anh Mạnh, giờ chỉ hy vọng là Ngọc vẫn còn ở đây.

- Tôi đây, gọi tôi có việc gì thế? - Ngọc nhận điện của tôi.

- Vẫn đang ở Mozana à? - tôi hỏi khi nghe thấy tiếng hát hò í ới vọng vào.

- Ừ, thì ở đây chứ ở đâu?

- Phòng nào vậy?

- Anh hỏi để làm gì?

- Tôi đang ở đây rồi này.

- Hở, anh đến đây rồi à, sao lúc chiều bảo ko đi cơ mà???

- Ồn quá, giờ cô xuống tầng 1 đi nhé, tôi đưa quà xong còn phải về luôn. Đang đi với bạn mà.

- ... Ờ, vậy thôi, cứ đi với bạn anh đi.

- Xuống đây đi, tôi đã mất công đến đây rồi.

- Có lên đây thì lên, ko thì thôi.

- Thì đã hỏi phòng bao nhiêu rồi còn gì... Hả, ờ.. ờ, đc rồi. Tôi lên bây giờ đây...

...

- "Phòng đây rồi... Ơ, cái con bé này... sao nó lại ở đây nhỉ???" - tôi hơi khựng lại khi đứng đón "lõng" tôi ngay trước cửa phòng hát là con bé An. Hn con bé mặc 1 bộ đầm đen trông thực sự già dặn và sεメy hơn hẳn so với ngày hq.

- Ơ... là anh à? - con bé cũng tỏ vẻ bất ngờ ko kém gì tôi.

- "Vậy là sao, ko lẽ lại là trò của Ngọc???" - tôi hậm hực nghĩ thầm, quả thực ko muốn nhìn thấy con bé An này chút nào.

- Anh vào tặng quà cho Ngọc. - tôi bình thản nhìn An, ko giận ko vui.

- Vậy... ... Chị Ngọc dặn em đứng chờ anh ạ!!! - con bé nhìn đi đâu đó như thể suy nghĩ rồi lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Chị em đâu??? - "Ring... Ring... " - tôi vừa dứt lời thì Ngọc gọi.

- Tôi đang ở trước phòng đây.

- Biết rồi, anh cứ gửi quà cho cái An là đc. Ko cần vào đâu kẻo bạn anh lại đợi. Hi, thanks anh nhé!!! Cúp máy đây tốn xèng, hihi.

- "Haizz, đồ hâm!!!" - Chị Ngọc bảo anh gửi quà cho chị ấy qua em. Vậy nhận giúp anh nhé. Cảm ơn em!!! - tôi vừa nói vừa trao hộp quà lại cho An.

- ... Vâng...

- Vậy thôi, anh về đây. - tôi dợm bước quay đi.

- ... Ơ... anh ơi...

- Sao em???

- Anh... Tuấn có phải ko ạ???

- Ừ, có chuyện gì vậy em???

- ... Em... xin lỗi anh chuyện hq ạ!!!

- Chuyện gì cơ??? - tôi hơi bất ngờ trước thái độ thay đổi đến chóng mặt của An.

- Em thẳng thắn luôn ạ... em biết là thái độ của em hq anh đã nhìn ra rồi... Thực sự là... em ko có ý gì đâu, cái đấy... chỉ là do thói quen thôi ạ...

- Anh tưởng em nói chuyện với Ngọc rồi mà? - tôi hỏi vặn.

- Vâng, tối qua lúc về em hơi tức nên có gọi cho chị ấy... Cũng vì anh... sỗ sàng với em quá!!!

- "Sỗ sàng??? Là người khác có khi còn thô hơn nữa ấy. Mà thôi, dù gì thì mình cũng có hơi chấp nhặt thật!!!" - Ừm, em đã nói vậy thì anh nghĩ nhẹ nhàng thế này. Cái gì qua rồi thì cho qua luôn đi. Cũng xl em vì hq để em 1m như vậy. Haizz... thôi giờ anh phải về rồi, chào em nhé!!!

- Vâng, em chào anh ạ!!! - con bé mỉm cười với tôi rồi bước vào phòng. Thú thực là cho đến lúc này tôi vẫn khá bất ngờ về những gì vừa xảy ra.

Sáng hôm sau, đang bận nghe headphone với những clip bài giảng liên quan đến kiến thức xây dựng thực tế thì loáng thoáng bên ngoài có tiếng í ới của cô chủ nhà. Chắc lại đang mồi chài, gạ gẫm đứa nào đến thuê phòng thì phải.

- Đây cháu nhé, phòng rất đẹp và mới. Con bé sv trước ở đây nó vừa mới dọn đi tháng trước thôi. Mà phòng bên dưới rộng hơn sao cháu ko lấy?

- Cháu thích phòng này hơn cô ạ. - tôi hơi mang máng vì giọng nói có vẻ quen quen, nhưng giọng giống giọng cũng là chuyện bình thường.

- Mà cô nhìn cháu quen lắm nhé!!! Hình như lúc trước cũng thỉnh thoảng hay sang đây rồi phải ko???

- Dạ, hì hì.

- "CLGT!!!" - tôi giật thót đến tý thì làm rơi con thinkpad đang làm việc xuống nền nhà.