Chương 63

- Em chào anh... Lát nữa tôi vào viện 1m cũng đc, cô ko cần đi cùng nữa đâu... - tôi chào Trường rồi nói nhỏ với Ngọc. Cơ thể rã rời, tâm trí bải hoải nên tôi cũng chẳng buồn để tâm đến thái độ của Trường.

- Ừ, anh cứ lên nghỉ trước đi... Anh có lên nhà luôn ko? - Ngọc đáp lời tôi rồi quay ra với Trường.

- Ko cần, anh chỉ muốn gặp em 1 lát thôi!!! - Trường trả lời, thái độ thờ ơ như muốn lờ tôi đi.

Tôi chậm rãi lê bước lên từng bậc cầu thang. Có vẻ như sự ẫm ờ lần này của tôi đã khiến Trường đôi chút nóng mắt. Kệ thôi, đó là chuyện cá nhân giữa anh ta và Ngọc, tôi chỉ biết mình vô can, chưa làm gì để nảy sinh vấn đề. Còn anh ta nghĩ thế nào là việc của anh ta, tôi chẳng thể và cũng chẳng việc gì phải thanh minh với giải thích nhất là khi họ lại có thái độ như vậy.

Mở đc cửa phòng là nằm vật ra giường... những nôn nao, choáng váng vẫn chưa buông tha tôi. Chỉ cần thêm chút vị đắng ngai ngái nơi cổ họng thì cảm giác lúc này chẳng khác gì những lúc say rượu, cảm rượu. Cố gắng thả lỏng suy nghĩ, thả lỏng mi mắt cho đầu óc thoải mái hơn, tôi lim dim chìm dần vào cơn mộng mị... Mê man đc 1 lúc với những ảo giác nhập nhoạng, kỳ dị, mất đi cảm nhận về thời gian, ko rõ giờ là mấy giờ nữa vì tiết trời những ngày này thì buổi sáng cũng như buổi chiều... Tôi bị đánh thức bởi tiếng người nói khe khẽ phát ra từ ngoài hành lang...

- Anh ko hiểu, khu Sky như vậy ko muốn, tại sao em lại cứ thích ở đây chứ. Những việc em làm từ khi về nc đến giờ... thực sự làm anh thấy băn khoăn.

- Anh băn khoăn điều gì??? - là tiếng của Ngọc và Trường đang đối thoại với nhau.

- Thực sự anh cảm thấy khó chịu khi phải nghĩ về điều đó. Anh ko nói thì chắc em cũng hiểu đó là điều gì rồi.

- Anh vào nhà đi, có gì thì vào phòng nói chuyện cho rõ ràng. - "Cạch... " - Ngọc đóng cửa, những tiếng nói chuyện lập tức im bặt, trở lại không gian yên tĩnh cho hành lang. Ko rõ 2 người họ nói chuyện gì nhưng để ý ngữ điệu của Trường thì hẳn là chuyện này ít nhiều có liên quan đến tôi.

- "Giờ mới 9h kém à!!!" - như vậy là tôi mới chỉ chợp mắt đc ít phút, lần rần khắp cơ thể lúc này ko còn là sự bải hoải, choáng váng nữa mà lại là những cơn run lên vì... đói. Cũng dễ hiểu thôi khi cơ thể tôi vừa mất đi 1 lượng máu tương đối lớn, phản ứng tự bảo vệ truyền tới dạ dày khiến nó sôi sục lên thúc dục tôi trong cơn cồn cào run rẩy vì đói. Biết là chẳng thể nào ngủ tiếp đc nữa nên điều đầu tiên tôi nghĩ đến là gọi cho My.

- Tình hình sao rồi hả em???

- Ổn rồi anh ạ, bác sĩ vừa cho vào thăm nhưng a.Xuân vẫn chưa tỉnh nên vào đc 1 lúc lại phải ra. Chiều anh qua cũng đc vì chắc phải chiều anh ấy mới tỉnh.

- Ừ, còn cái Ly nữa, nó sao rồi hả em?

- Đang ngồi bên cạnh em đây này...

- Thế em với nó vẫn chưa về à?

- Vâng... - giọng My có vẻ đã hơi mệt.

- Thôi về đi, bố mẹ với người nhà thằng Xuân ở đấy hết rồi, 2 em cứ về đi, ko phải lo nữa đâu. Thức trắng đêm rồi còn gì nữa.

- Em nói rồi nhưng cái Ly nhất định chờ đến khi nào a.Xuân tỉnh lại mới thôi.

- Ừm, vậy à... Hq đã xin phép bố mẹ rồi thì lát nữa vẫn phải nhớ gọi về cho bố mẹ 2 đứa bớt lo em nhé!!!

- Em biết rồi mà.

- Thế đã ăn sáng chưa?

- Em chưa, đợi y tá vào thay nước xong bọn em mới đi.

- Ờ... hay cứ ở đấy đợi nhé, giờ anh qua viện rồi đi ăn 1 thể.

- Thôi anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi ko phải lo cho bọn em đâu. Nghỉ cho khỏe đi rồi chiều vào đây. Hq em thấy anh với thằng Hải là mệt nhất đấy.

- Ừ, thằng Hải hq cũng mệt lả mà, may mượn đc cái giường xếp cho nó nằm. Giờ chắc nó vẫn đang ngủ à?

- Vẫn ngủ anh ạ, ơ mà anh... anh ko ngủ à???

- À... ừ... anh về 1 lúc thì bắt đầu thấy tỉnh tỉnh lại rồi... Mà này, bạn anh có còn ở đấy ko???

- Có, có 1 top mấy anh nhí nhố vừa đến đây anh ạ!!!

- À mấy cái thằng đấy à (bọn Thảo trưởng và Hằng đêm qua nhận đc tin báo của tôi nên chắc sáng nay cả bọn rồng rắn nhau kéo đến)? Anh hỏi cái chị đêm qua đến cùng top cho máu cơ.

- Chị tên Trà ấy ạ, chị ấy về rồi, chị ấy đợi anh về đc 5" rồi mới chịu về. Công nhận nhiệt tình, cũng là bạn cùng lớp anh à?

- Ừ, cùng lớp... Vậy thôi, em với cái Ly đi ăn rồi nghỉ ngơi đi nhé, chiều chưa chắc anh đã vào đâu. Giờ anh cũng phải đi ăn sáng cái đã.

- Sao lại ko vào hả anh? Anh vẫn còn mệt à?

- Ừ... anh thấy hơi mệt, chắc để mai khỏe hẳn anh vào cũng đc.

- ... Vâng... em hiểu rồi, vậy anh đi ăn đi ko đói, bb anh nhé.

- Ừ, bb em.

Cúp máy xong, định gọi tiếp cho Trà nhưng nghĩ Trà vừa về giống mình chắc vừa mới ngủ nên tôi lại thôi. Lúc này đầu óc thảnh thơi rồi tôi mới nghĩ đến việc báo tin cho Anh Mạnh, Anh Dũng. Đoạn uể oải bò xuống phố ăn tạm cái gì đó cho hồi phục lại cơ thể. Bước ngang qua phòng Ngọc, ko hiểu 2 người họ đang nói chuyện hay là "tâm sự" gì với nhau mà thấy bên trong có vẻ im lìm...

- "Cạch... " - Anh dậy rồi à, còn thấy mệt trong người ko? - Ngọc đẩy cửa bước vào, trên tay là 1 cặp l*иg phở bốc khói thơm nghi nghút.

- Đỡ nhiều rồi, cô mua phở à?

- Ừ, cứ ngồi yên đấy đi để tôi làm cho anh.

- Cô ăn đi, tôi vừa ra ngoài ăn rồi.

- Sao cơ??? Anh đi lúc nào mà tôi ko biết vậy? Sao ko rủ tôi đi cùng, hừ!!! - Ngọc nhăn mặt.

- À... ừ... Tại... lúc ấy đói quá nên tôi quên ko rủ, hề. - tôi tránh nói đến việc mình biết Ngọc và Trường ở trong phòng.

- Vừa về xong à? Hừ, tôi lại tưởng anh ngủ mê mệt nên cứ thế ko hỏi mà đi mua luôn. Mà sao... anh ko ngủ thêm đi, ngủ ít vậy lại mệt.

- Ko sao... thôi cô cứ ngồi đây mà ăn, tôi tranh thủ làm nốt việc đây... Ơ... - tôi vừa định gõ phím thì Ngọc đã nhanh tay gập màn hình lap lại.

- Tắt đi, lúc khác làm ko đc hay sao mà phải làm vào lúc này!!!

- Haizzz... thì lúc khác làm, mai thứ 2 rồi, tôi mà ko làm kịp thì cũng chỉ khổ tôi thôi.

- Cứ làm như mình anh có việc ko bằng ấy, lúc nào cũng việc việc việc. Ko nghỉ đi chiều lại mệt ko vào đc viện.

- ... Để xem thế nào đã... Chiều nay... chắc là tôi ko vào đâu...

- Tại sao???

- Bạn tôi nó cũng ổn định rồi, cũng nhiều bạn bè ở trong đó nữa nên mai tôi vào thăm nó sau cũng đc. Hn phải ở nhà cố làm cho xong mấy việc, bù lại buổi đi chơi hq, hề hề.

- Đồ hâm hấp, lúc thì bạn là nhất, giờ bạn tỉnh rồi lại ko thèm vào thăm. Nhiều lúc tôi chẳng hiểu nổi con người anh là thế nào nữa!!!

- Đủ hiểu là đc rồi, hiểu sâu quá cô lại thấy phát chán thôi. - "Cô làm sao biết đc, tôi phải làm vậy đều là có nguyên do của nó cả!!!" - tôi nghĩ thầm rồi cười nhẹ.

- Hừm, anh cứ như vậy bảo sao chẳng ma nào thèm yêu, đúng là chán ngắt. Ăn thêm nhé, để tôi lấy cho anh, phải ăn nhiều thì mới mau khỏe.

- Chứ ko phải nhiều quá sợ ăn ko hết à, hê.

- Tùy anh nghĩ thế nào cũng đc, tôi chỉ muốn chia sẻ thôi, ăn hay ko???

- Ăn... Kia, cho hẳn vào cái bát to to kia cho tôi.

- Đây, ko phải xí phần, đồ tham ăn, hì hì. - Ngọc vừa san phở sang bát vừa cười, nụ cười rất vui. Hẳn là chuyện sáng nay với Trường đã kết thúc trong tốt đẹp.

- Có vẻ vui nhở?

- Lại ko vui, sắp đc ăn ai mà chẳng vậy, hì hì.

- À ko, hỏi vui là vui cái khác cơ, còn cô ham ăn thì tôi biết lâu rồi.

- Cái gì hả, bảo ai ham ăn, anh cứ liệu hồn đấy nhé. Đừng tưởng cậy ốm yếu mà cợt nhả với tôi. - Ngọc khua khua cái muôi múc canh về phía tôi.

- Đấy, đấy... Chẹp, bắn hết cả ra nhà rồi... Haizz, ăn đc bát phở lại phải dọn nhà thì cũng lỗ vốn.

- Xùy, có mỗi vài vết bé con con thôi mà... Lát tôi lau là đc chứ gì. - Ngọc bĩu môi.

- Biết vậy là tốt, tập dần cho quen đi, là phụ nữ là phải biết nấu nướng và dọn dẹp.

- Có anh ở đây rồi tôi còn tập làm gì nữa.

- Học dần đi, rồi cũng đến lúc tôi ko ở gần cô nữa đâu...

- ... - Ngọc ko nói gì, lặng lẽ ngâm chiếc cặp l*иg vào bồn rửa chén. Hơi khói bốc lên tản mát từ 2 tô phở đặt cạnh nhau, 1 to 1 nhỏ, dường như cũng nguội đi phần nào sau câu nói vừa rồi của tôi.

- Ăn thôi nhỉ... - tôi hỏi.

- Ăn thôi!!! - Ngọc trả lời và đó sẽ là tất cả những gì diễn ra suốt bữa ăn nếu như tôi ko chủ động gạ chuyện Ngọc để phá vỡ cái không khí im lặng khó hiểu đó.

- Hồi sáng... a.Trường... có nói gì ko?

- Ko!!! - Ngọc vừa ăn vừa lắc đầu.

- ...

- Sao, anh hỏi có chuyện gì à?

- ... Thì thấy có vẻ ban căng thôi... 2 người... ko có vấn đề gì đấy chứ?

- Ko sao, ko vấn đề gì... a.Trường là người hiểu chuyện mà...

- Ừm, vậy tốt rồi.

- Sao lại tốt, tốt vì gì vậy? - Ngọc bỗng dừng ăn và hỏi tôi.

- Chuyện của cô và anh ấy, 2 người ko xảy ra chuyện gì... vì tôi... vậy là tốt rồi!!!

- Vậy anh nghĩ có thể xảy ra những chuyện gì? - Ngọc bắt đầu trò hỏi xoáy.

- Nói ra thì nhiều, nhưng chốt lại cũng chỉ là những chuyện nhạy cảm liên quan đến tình cảm giữa 2 người. Tôi nói vậy thôi, cô hiểu đc thì hiểu.

- Thế thì anh yên tâm...

- ...

- Nếu đúng như những gì anh đang nghĩ thì tôi biết phải làm gì để người mình thích tin tưởng mình.

- Ừm, cô làm đc vậy thì tốt và nên làm như vậy, yêu nhau ngoài tin tưởng lẫn nhau ra thì việc củng cố niềm tin cho nhau ko bao giờ là thừa.

- Nhưng mà đấy là theo "đúng như những gì anh đang nghĩ" thôi, còn nếu anh nghĩ khác thì câu trả lời vừa rồi của tôi nó cũng mang nghĩa khác đấy!!! - Ngọc cười khẩy để lộ chiếc răng khểnh trắng xinh lấp ló bên môi.

- Chắc ko sai đc đâu, rõ ràng như thế còn gì, hầy.

Tôi trở lại với tô phở sắp nguội vì cuộc đối thoại vừa rồi. Lòng nao nao nhưng ko phải vì ngấy do ăn nhiều mà là vì 1 chút gì đó ngang vị sau khi nghe những lời Ngọc nói. Chút trầm lặng, chút... buồn buồn xâm chiếm lấy cõi lòng tôi, chỉ 1 khoảng nhỏ, rất nhỏ thôi nhưng nó lại là "điểm lạ" khiến tôi như rơi vào 1 hố sâu hụt hẫng và rối bời... - 1 cảm giác khó chịu ko hề lạ lẫm lại ùa về, gợi lại trong tôi ký ức về những điều đã từng muốn nhưng ko thể có đc trong tay...

Tối hôm đó...

- Tôi: có thật là nó muốn gặp tôi ko???

- Thảo trưởng: ko thật thì bọn tôi mất công đến đây nói với ông làm gì.

- Chán 2 thằng ông, giận dỗi nhau cả năm giời xong giờ muốn gặp lại còn ngại vs ngùng. - bọn Phong, Hùng, Kiên đá xoáy tôi.

- Tôi: thì... đấy, bất đắc dĩ tôi mới phải làm cái trò mèo này để thằng Xuân có cớ mà mở lời với tôi. Chiều nay cũng phải gọi điện giải thích chán chê cho bọn ông, vs cái Trà đến gãy lưỡi còn gì. Mà gọi đ" lắm thế, đã nói ko đến rồi mà tý tý lại ới, đ" hiểu ý nhau gì cả.

- Ý là kiểu anh hùng ra tay nghĩa hiệp xong gài bẫy cho gái tơ tương tư để cướp trinh phỏng, hê hê hê.

- Tôi: cái đệt mợ mấy thằng ông chứ, lâu rồi chưa bị tôi cho ăn đòn nên chán sống hử.

- Thảo trưởng: hahaha, bọn tôi có nói sai đếck đâu, cứ lắm chuyện cò quay làm đếu gì. Mai qua gặp nó đi rồi mấy ae mình làm bữa nhậu lẻ. Chờ Xuân chóa xuất viện rồi làm bữa chính liên hoan. Thôi giờ bọn tôi về đây, còn đống luận văn đang chờ nữa.

- Tôi: ờ, về mịe đi, mà cuối tháng 5 trình bày rồi phải ko?

- Đệt, giờ còn hỏi, thế đến thầy sửa mấy lần rồi?

- Tôi: 2 lần, nhưng mà toàn phần tiêu đề thôi nên cũng ko lo lắm.

- Thảo trưởng: thế thì cũng bình thường, mà kỳ vừa rồi có "bôi trơn" gì ko mà ông "vét" điểm ghê vậy. Xít xoát vừa đủ loại khá.

- Tôi: mịe, khinh nhau thế, tôi thuê người học hộ nhưng vẫn ghi âm đều mà. Với lại cũng may mấy môn chuyên ngành cuối cùng nên các thầy cũng dễ, chưa kể 2 năm đầu điểm của tôi cũng khá sẵn rồi.

- Ờ, thế thôi tập trung làm tốt cái luận văn đi. Giờ bọn tôi về đây, tối còn đi "quẩy" ghẹ, hề hề.

- Tôi: heyy, thằng nào vừa mở mồm là vội về làm luận văn đấy nhỉ, hê hê hê. Thôi về thì về đi, để tôi xuống mở cửa cho.

...

- "Ring... Ring... " - đt reo khi tôi đang xử lý dở 1 đống văn bản... - "Choa" calling... "

Lòng tôi bỗng chốc nóng bừng khi nhìn vào màn hình đt, cái tên danh bạ đã lâu lắm rồi ko còn hiện hữu trên lịch sử nhật ký cuộc gọi của tôi nữa. Vậy mới thấy thời gian trôi qua nhanh biết chừng nào, để đến bây giờ chỉ 1 dòng chữ điện tử nhỏ nhoi in vào trong mắt cũng đủ làm tôi thoảng thốt nhận ra tôi và Xuân từ rất lâu rồi đã ko còn gọi điện và nt cho nhau... Hít 1 hơi thở dài, đầu óc tôi trầm lặng dần theo từng nhịp cầm trịch của cảm xúc.

- Xuân à!!! - giọng tôi vẫn bình tĩnh như thường ngày.

- ... Ừm... tao đây... - Xuân lên tiếng, có chút gì đó ngập ngừng.

- Mày dậy đc rồi à, thấy khá hơn chưa?

- Tao đỡ nhiều rồi...

- ...

- ... Haizz... Đêm qua mày cũng vì tao mà lao lực phải ko...

- Tao thì có bao giờ lao lực đc đâu, mày chẳng phải từng gọi tao là "động cơ vĩnh cửu" chạy cờ lông công hồi "đi" bàn ở bar còn gì, hây.

- Haizz... mày vẫn còn tin những gì tao nói à!!!

- Tin chứ, chừng nào mày còn chưa thay đổi thì tao còn tin những gì mày nói.

- ... Haizz...

- Sao mà thở dài?

- ... Vậy mà có lúc tao lại ko làm đc giống như là mày đối với tao...

- ... Mày công nhận điều đó?

- ... Ừm...

- Nghĩa là bây giờ mày vẫn còn tin tao?

- Tin mày nên tao mới công nhận điều tao vừa nói mà... Haizz... xin lỗi mày nhé...

- Thực ra tao cũng ko cần mày phải xl tao đâu, cơ mà mày đã chót nói ra mồm rồi thì thiệt mày thôi, hê hê hê.

- Mịe mày, "thòng" tao à, hê hê.

- Xa anh lâu mà thấy chú có vẻ thông minh lên nhiều rồi đấy.

- Thông cái @ss, mai mà ko qua đây tao gọi bọn Thảo trưởng đến thông chết mày luôn.

- Đếu phải dọa, chúng nó vừa xách @ss từ nhà tao về rồi, hê hê.

- Chắc đến đưa tin về tao phải ko?

- Đến thông @ss thôi, tin tức đ" gì.

- Đệck mày, ăn nói bẩn thỉu thế.

- Có thế thì tao mới chơi đc với mày chứ!!! - HAHAHA .

Cả tôi và Xuân cùng cười khà khà trong đt, cảm xúc lúc này có lẽ chẳng cần phải nói nhiều để lột tả nó nữa. Có thể tưởng tượng như 1 khối ung nhọt mưng mủ, sưng đẫn như quả cà muối. Nhưng chỉ cần động tác chích mủ, rút ngòi, chịu đựng sự đau đớn là ta đã có thể rút bỏ và tống khứ mọi vi khuẩn, cặn bã ra khỏi cơ thể. Sau cơn đau buốt, ngứa ngáy, khó chịu là sự thoải mái, nhẹ nhõm và sung sướиɠ. Đó cũng chính là tâm trạng của tôi lúc này, có thể sẽ còn nhiều thứ 2 thằng cần nói, muốn nói với nhau để giải thích và đả thông cho nhau sau những hiểu lầm từ biến cố đã xảy ra. Nhưng quan trọng hơn là lúc này 2 chúng tôi đã có thể cùng nhìn về 1 hướng để tái tạo lập lòng tin. Sức mạnh âm ỉ của tình bạn giữa 2 thằng vẫn còn tồn tại, nó vẫn âm ỉ giữ nóng từng ngày từng giờ, kiên nhẫn chờ đợi đến thời điểm thích hợp để bùng phát trở lại. Giống như cảm xúc lúc này của 2 thằng chúng tôi vậy.

- Oh Sh*t, bà y tá quay lại rồi, để lát nữa tao gọi lại nhé.

- Thôi mày cứ nghỉ ngơi đi, chiều mai làm về rồi tao qua.

- Ờ, vậy thôi, làm về nhớ qua nhé. Ông bà già tao lâu nay vẫn nhắc mày suốt đấy.

- Rồi, chim cút đi, tao cũng đi ăn bây giờ đây.

- Ờ, biến.

Haizz... vậy là mối bận tâm lớn nhất hiện tại của tôi cuối cùng cũng đc giải quyết theo cách mà tôi ko bao giờ có thể nghĩ tới. Mặc dù trái với lòng mình nhưng tôi vẫn phải thừa nhận nếu ko có sự việc hiểm nghèo lần này của Xuân thì chúng tôi sẽ còn khó khăn và chật vật hơn trong việc tha thứ và giải tỏa hiểu lầm cho nhau...

- "Dù bị thương nhưng nó cũng khỏe lại rồi, 2 đứa lại còn làm hòa đc với nhau... Not bad!!!" - tôi tự thấy đểu giả với suy nghĩ của chính mình nhưng cái suy nghĩ ấy cứ tự động tuôn trào ko ngừng cùng với dòng cảm xúc vui mừng và nhẹ nhõm nên bản thân tôi cũng đành buông thả, thây kệ cho nó tự do bay bổng, chới với trong cơn thác dài của niềm vui và sự thanh thản...

Chiều tối hôm sau vừa tan sở là tôi lượn đi mua hoa quả và ít trứng chim cút - món khoái khẩu của Xuân - để mang đến viện cho nó. Chưa đến giờ thăm thân nên tôi tranh thủ ngồi hỏi han qua bố Xuân về tình hình vết thương và khả năng phục hồi. Đc 1 lúc thì Ly lò dò đến, "con bé này hẳn là "xong" với thằng Xuân rồi!!!" - tôi hứng chí nghĩ thầm trong đầu như vậy. 2 ae nói chuyện luyên thuyên với nhau gϊếŧ thời gian, tôi biết mười mươi chuyện của cái Ly với thằng Xuân nhưng ko nói ra miệng mà chỉ thỉnh thoảng đá đưa vài câu bông đùa cho con bé phải đỏ mặt, sau thành tức giận rồi đâm cáu. Đúng lúc 2 ae đang mải chí chóe thì Hằng đến... cùng với Huy.

- "Cái đệck, thế đ" nào bây giờ!!!" - tôi ngán ngẩm trong lòng, đang thầm trách Hằng lơ đễnh ko thèm gọi báo trc 1 câu thì đã thấy Hằng đon đả chào bố Xuân rồi quay sang tôi với cái Ly cười rộn ràng như thể ko có vấn đề gì giữa "2 ny cũ" vậy.

- Hằng: hì, làm sao mà cứ trợn mắt nhìn mình vậy, mình giải thích hết rồi. - Hằng cười vui vẻ, đoạn nháy mắt và nói nhỏ với tôi.

- Tôi: ơ... à vậy à. Ừm. Em chào anh!!! - tôi hiểu ngay ý Hằng nên chủ động mỉm cười chào Gia Huy, mặc dù trong lòng ko mấy tán thành với quyết định tiết lộ hơi vội vàng của Hằng. Ko rõ tôi nghĩ vậy có đúng hay ko, có thể 1 phần nào đó là do ấn tượng ko mấy tin tưởng của tôi đối với G.Huy sau những lần tiếp xúc.

- G.Huy: Chào cậu!!! - G.Huy mỉm cười chào tôi.

Tôi giới thiệu sơ qua Hằng và GH với bố Xuân và Ly, mọi người hỏi thăm, nói chuyện với nhau đc 1 lúc thì Ly theo bố Xuân vào phòng bác sĩ để nghe kết quả. Ngoài sảnh hành lang lúc này chỉ còn lại tôi, Hằng và GH.

- Hằng: đêm hôm kia lúc Tuấn nt là mình đang ở SG ăn đám cưới họ hàng nên ko về ngay đc.

- Tôi: mình biết rồi, Hằng có rep lại mà.

- Hằng: ừ, vậy vẫn chưa biết ai đâm và nguyên nhân là vì sao à?

- Tôi: ừm, cái này giờ cũng chẳng ai nói đc gì cả. Có khi còn là đâm nhầm nữa cũng nên.

- Hằng: ừ, sợ thật, giờ ra đường mà cứ như ra chiến trường vậy. Hết tai nạn lại đến đâm chém, cướp gϊếŧ.

- Tôi: có ny bảo vệ thì còn lo gì nữa, FA như mình mới phải sợ chứ!!! - tôi cười hướng ánh mắt sang GH.

- Hằng: hì, là do Tuấn kén quá thôi.

- GH: nhân đây anh cũng phải cảm ơn cậu, chuyện của cậu với Hằng, Hằng đã kể cho anh nghe rồi. Thật sự là ko ngờ đấy, hồi ấy cũng làm anh cũng tin là thật luôn.

- Tôi: có gì mà phải cảm ơn đâu anh, thực ra cái này ban đầu xuất phát từ ý tưởng của em. Là bạn Hằng, cũng biết về chuyện của anh nên lúc đó em chỉ nghĩ cho bạn mình thôi, hơn nữa cũng thấy anh hồi đó... hơi tệ. Nên hôm Hằng nhận thiệp mời cưới của anh, em mới nghĩ ra cái trò này để đáp lại. Hì hì, chuyện có vậy thôi anh ạ.

- Hằng: ơ...

- GH: thì ra là vậy à!!! - GH quay sang nhìn Hằng mỉm cười, hẳn là câu chuyện tôi vừa kể trái ngược hoàn toàn với những gì Hằng đã kể cho GH.

- Tôi: haizz... đã nói với Hằng rồi mà, có sao nói vậy... Chắc Hằng lại giữ sỹ diện cho tớ chứ gì... Hằng nó kể thế nào với anh vậy ạ? - tôi tỉnh bơ hết nói Hằng lại quay sang hỏi GH.

- GH: à, cũng ko có gì nhiều, nội dung cũng tương tự như cậu vừa kể thôi.

- Tôi: chắc lại nhận hết phần thiệt về mình rồi phải ko? - tôi lại quay sang hỏi Hằng. Vẻ mặt lẫn giọng điệu tự nhiên và từ tốn nhất có thể để GH tin rằng toàn bộ kế hoạch này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của tôi chứ ko liên quan tới Hằng.

- GH: bảo tại sao, hôm gặp anh ở đám cưới và hôm sn Hằng trông cậu lạnh lùng và ngầu "dữ" thật!!! - GH cười cười giơ ngón cái lên tán thán, tay này nói chuyện quả là có nét thú vị.

- Tôi: đã diễn thì phải cố diễn sao cho thật chứ!!! Căn bản cũng vì cảm xúc thật nên nhập tâm thôi ạ.

- GH: tức là hồi đấy do chuyện của Hằng làm cậu cũng ghét anh lắm phải ko? - GH cười vui vẻ và đi thẳng vào vấn đề.

- Tôi: dùng từ ghét thì hơi nặng nề, chỉ là có đôi chút ko hài lòng thôi ạ. Còn giờ anh và Hằng đã quay lại với nhau, em nghĩ đây cũng là quyết định khó khăn của anh nên phải đối với Hằng thế nào thì anh mới làm như vậy.

- GH: Hằng thấy ko, bằng tuổi em mà Tuấn chín chắn vậy đấy. - GH nói với Hằng.

- Hằng: thì em vẫn nói về Tuấn như vậy với anh mà. Tuấn còn vừa mới đc nhận vào cty XX đấy.

- GH: XX? À... ừ.

- Hằng: hình như đây là cty con của cty X, có hợp tác với bố anh có phải ko?

- GH: ừ, đúng rồi. Tuấn làm ở đấy chắc là biết cty Y chứ?

- Tôi: em cũng biết sơ sơ thôi anh ạ.

- GH: ừ, cậu làm ở XX nên chắc ít gặp, chứ làm bên tổng X thì thường xuyên tiếp xúc với các đối tác hơn, trong đó có cty Y bên anh.

- Đến giờ thăm rồi đấy, các cháu vào đi.

Đúng lúc đó thì bố Xuân và Ly quay lại, cùng chúng tôi vào phòng thăm Xuân. Phòng bệnh ko rộng nên việc thăm nom cũng ko đc thoải mái cho lắm. Hằng và GH ngồi nói chuyện đc 1 lúc thì xin phép về để tạo không gian cho Xuân. Bố mẹ Xuân và Ly tranh thủ ra ngoài ăn tối và mua đồ ăn cho Xuân nên trong phòng lúc này chỉ còn lại 2 thằng chúng tôi.

- Đó, tất cả những gì trưa hôm ấy là như vậy đấy... Haizz... Cũng biết là mày thực sự ko muốn nghe đâu nhưng tao vẫn phải kể, có sao thì tao nói vậy thôi, chẳng cần phải thề thốt làm gì. - tôi kể lại cho Xuân nghe những gì đã xảy ra giữa tôi và con Trinh vào buổi trưa hôm xảy ra biến cố cách đây gần 2 năm.

- Ừm, giờ nói gì thì mọi chuyện cũng đã vậy rồi, tao biết là lúc đó vì nóng giận nên tao đã hồ đồ. Nhưng cũng trách mày 1 phần vì sao sau đó ko quay lại giải thích khi tao đã nguôi ngoai.

- Tao biết làm sao đc mày nguôi ngoai lúc nào, hồi ấy bao nhiêu đứa khuyên ra khuyên vào mà mày có chịu nghe đâu.

- Căn bản là tao muốn nghe từ chính miệng mày nói.

- Haizz... tao thì nghĩ chung quy cũng chỉ vì cái tôi và tự trọng của mỗi thằng nên cuối cùng mới thành ra thế này.

- ...

- Mày cũng đừng nghĩ nhiều nữa, tích cực hơn thì cứ coi nó là 1 bài học cho mình về tình bạn, lòng tin và sự nhẫn nhịn đi.

- Tao thấy áy náy vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến mày trong con mắt của bọn lớp mình. Giờ sắp tan đàn xẻ nghé hết rồi, còn gặp nhau đầy đủ chắc đc mỗi hôm tốt nghiệp nên tao định làm 1 bài công khai về chuyện của tao với mày trên face.

- Đ" phải làm làm gì cho mất công đâu, cũng nhờ sau chuyện lần đó tao mới biết đứa nào nên chơi, đứa nào ko. Cái tiếng ấy có là gì đâu, mày thấy đấy, chúng nó xì xào đc có 1 kỳ năm 3 chứ mấy. Giờ ra trường có khi còn chẳng thèm để ý tao là thằng nào ấy chứ, lo gì nói xấu với chim lợn này nọ.

- Nhưng mà tao vẫn thấy áy náy...

- Áy náy à, áy náy thì giờ nghe tao hỏi đây... Mày chết vì cờ bạc, bóng bánh bao nhiêu rồi???

- Chết cái đ" gì mà chết, mày linh tinh.

- Đệck mày, hn tao đến đây rồi còn định vòng vo xe đò à!!!

- Thì tao cũng nói thật mà, tao có chơi nhưng mà có chết đ" đâu.

- Tao vẫn còn tin mày đấy, biết điều thì nói thật ra. Có "to" quá thì còn biết mà bàn với nhau.

- Mịe mày tin tao mà còn hỏi vậy à!!! - Xuân nổi khùng.

- Thế chốt lại hiện tại mày (-) hay (+)???

- Chả lỗ mà cũng chả lãi...

- Ờ, cờ bạc mà ko lỗ thì mày là của hiếm à!!!

- Tao nói luôn mày nghe nhé, tin hay ko tuỳ mày. Sự thực là cách đây vài tháng tao có thua thật. Nhưng là thua trong số tiền mà tao thắng!!!

- Bao nhiêu?

- Gần 200 quả...

- Mày ăn ở sới nào mà nhiều vậy?

- Sới "cô thương", ko hiểu sao lúc mới đánh đỏ kinh luôn mày ạ. Mà tao ko "ngồi quạt" ko đâu, tao còn chơi cả "bóng", lô đề thì đánh lẻ thôi vậy mà ko hiểu sao ăn liên tục.

- Bọn bạn con Trinh nó rủ mày phải ko?

- Cũng chẳng phải, đợt ấy 1 phần cũng vì chuyện của mày nên tao mới bập vào thôi. Chứ bình thường thì đứa nào dụ đc tao.

- Rồi sau thế nào?

- Thì theo thế thời cờ bạc thôi, thịnh cực thịnh, xuống thì như chó bị lùng thịt. Mấy tháng sau tao ăn phải dây đen thua liên tục.

- Thằng Hải kể là mày vẫn còn xe còn lap mà?

- Cầm cự cả đấy, đợt đó ông bà già hay lên thăm nên tao cũng chả dám cắm.

- Thế là đi vay ngoài?

- Thì còn nc nào khác đâu, tao biết chắc vay mướn thế này kỵ người quen nên tao tránh hội Anh Mạnh, Anh Dũng.

- Vay chơi xong lại thua tiếp ?

- Thì thua nên mới bay sạch 200 củ cả gốc lẫn vay chứ.

- Thế giờ thì thế nào?

- Tao trả sạch rồi.

- Ai đỡ cho mày?

- Cái Ly...

- Cái gì, nó cho mày tiền á???

- Ko phải... nhưng mà cũng gần như thế... Từ sau hôm nó với bọn mày đưa tao từ bar về nhà ấy. Sau đó tao có hẹn nó cafe để cảm ơn, 2 đứa biết nhau lâu rồi nhưng đấy là lần đầu tiên gặp riêng nhau nên mới phát hiện ra là nói chuyện hợp gu. Hôm đó tao sắp khánh cmn kiệt rồi, vét túi còn đúng 2 củ 8 thế là dốc cả vào làm con đề năm sinh của cái Ly.

- Thế là trúng?

- Thì chẳng trúng, gỡ đc rồi là tao trả nợ luôn. Vui quá lại rủ cái Ly đi chơi, lý do hơi chuối nhưng 2 đứa cứ từ đấy từ từ thích nhau thôi. Mà đợt ấy nó đang buồn thằng ny cũ nữa nên tao đến đúng thời điểm.

- Ờ, chắc là mệnh nó phù cho mày đấy!!!

- Mà Tuấn này, cái này tao chỉ kể cho mỗi mày biết thôi đấy nhé. Hq Anh Mạnh, Anh Dũng đến hỏi nhưng tao cũng ko nói.

- Có chuyện gì nghiêm trọng à?

- Tao đoán ra phần nào đứa đâm tao rồi...

- Đứa nào???

- ... Ny cũ cái Ly...

- Chắc ko???

- Đoán thôi, vì trc hôm bị đâm 2 ngày thì tao nhận đc tn đe doạ từ nó.

- Cái Ly nó chia tay dứt khoát rồi mới nhận lời yêu mày phải ko?

- Ừ, thì chính tao bắt nó phải dứt khoát mà, nhưng thằng kia nó cứ lằng nhằng. Biết cái Ly có tao rồi nên nó điên tình.

- Thế thì chắc là nó thuê người rồi, vì cái Ly có nhận ra đâu.

- Tao cũng nghĩ vậy vì nghe Ly kể thì nhà thằng này cũng cơ cấu phết. Nhà nó buôn thuốc tây nên có tiền và qh rộng. Tao nghĩ chắc nó cũng chỉ muốn đâm dằn mặt thôi, chứ đâm thật thì giờ này tao nằm đất rồi chứ ko còn đc nằm giường thế này nữa.

- Suýt chết còn gì nữa, mà giờ thì mày định tính với nó thế nào?

- Theo mày thì có nên "úp" lại nó ko, tao cũng cay lắm nhưng mà phải làm khéo để cái Ly nó ko biết. Ko nó lại giận.

- Cứ từ từ, bình tĩnh, giờ mày cứ chờ xem nó có ý kiến gì tiếp với mày hay ko. Tiếp tục đe doạ thì cho nó ăn đòn luôn, còn nếu chưa thấy gì thì mày cứ để im cho vụ này chìm xuống đi. 2 tháng sau quay lại tính với nó sau. Nhưng nói thì nói vậy thôi, cái khó nhất là ko biết có chính xác là nó hay ko để ra tay.

- Ko nó thì chẳng còn ai vào đây cả.

- Bọn cờ bạc, con Trinh... Đợt chia tay mày chẳng bạt tay nó còn gì.

- Ko có, ko liên quan gì đến bọn đấy đâu.

- Thôi đừng có nghĩ gì nhiều nữa, trước mắt cứ chờ hồi phục đã thì mọi chuyện mới tính đc.

Ngồi với Xuân đến khi bố mẹ nó và Ly quay lại thì tôi cũng xin phép ra về. Buổi thăm nom hn đã đủ để tôi và Xuân nối lại tình bạn và quan hệ trước đây giữa 2 đứa.

- Chà chà, tối nay cô tự tay nấu nướng thay tôi thật đấy à? - tôi tò mò nhìn vào nồi bánh đa cua đã đc Ngọc chuẩn bị sẵn trên bàn.

- Ko thật thì dối chắc... Sao nào, anh thấy mùi vị thế nào???

- Đc đấy... có thật là cô làm ko vậy?

- Anh hỏi vậy mà ko sợ tôi tự ái à!!! - Ngọc nhăn mặt nhìn tôi.

- Hỏi cho có lệ thôi... Chẹp... thêm chút chua chua, cay cay nữa là vừa, bảo sao lúc nãy hí hửng, biết tôi đi đường ko nghe máy rồi mà cứ í ới gọi... Chẹp... đấy tôi đã bảo rồi mà, cô cứ tập dần đi là làm đc hết.

- Làm cho quen để anh rảnh nợ phải ko!!!

- Hả? Rảnh nợ cái gì???

- Thì hq anh chẳng bảo cũng đến lúc ko ở gần tôi nữa còn gì.

- Thì sự thật nó đúng như vậy, 1 năm, 2 năm, thậm chí có khi chỉ nửa năm, vài tháng nữa thôi biết đâu cô và tôi ko ở gần nhau nữa thì sao. Vậy tôi mới khuyên cô học dần nữ công gia chánh đi cho quen. Phụ nữ sau này lấy chồng ko cần quá giỏi những cũng phải biết cái khoản đấy.

- Hừ, hn sao nói nhiều thế. Ăn đi này. - Ngọc múc 1 tô đầy đặt trước mặt tôi, nói gì thì nói hn cô nàng thực sự đã cố gắng rất nhiều.

...

- Ấy, ai lại gọt thế, cô phải gọt thế này chứ... - tôi hướng dẫn Ngọc gọt quả cóc để chấm muối ăn nhưng tay chân cô nàng đυ.ng vào mấy thứ này cứ cứng đơ ra. Khác hẳn khi cầm máy ảnh hay khi cấu véo tôi.

- ... Phải để từ từ chứ, quả này tôi chưa gọt bao giờ, làm sao đã quen ngay đc...

- Nhìn tôi gọt thế nào mà lại gọt thế hả... Đây, cứ cầm lấy con dao đi, tôi hướng dẫn...

- Ơ... này... ai cho anh cầm tay tôi đấy hả!!! - Ngọc trợn mắt lườm lườm khi 2 tay tôi cầm lấy tay cô nàng.

- Để yên, dốt thì phải dạy chứ sao... Ngồi im, dao nó cứa vào tay bây giờ!!! - tôi hất hàm áp chế Ngọc, trong lòng cũng thầm thấy mình hơi đểu vì cái ý đồ trêu ngươi Ngọc vừa lóe lên trong đầu

- ... Đấy, phải làm như vầy, để góc lưỡi dao tiếp xúc với vỏ sao cho sát vừa phải rồi cứ thế khứa sâu nó xuống, bậy lên... Đó, đưa lưỡi dao đi từ từ thôi...

- Này... anh tránh ra, làm gì mà cứ như ôm sát tôi vậy hả!!! - Ngọc khó chịu trước "ý đồ" của tôi.

- Thì phải "sát" thế mới dạy đc đầu đất như cô chứ... Hự!!! - tôi cố nghiêm túc nhưng giọng nói đã pha chút tức cười.

- ... Hừ, nãy giờ anh đang lợi dụng tôi phải ko??? - Ngọc bắt đầu nghi ngờ.

- Tập trung vào gọt cho xong đi, mới đc có 2 quả thôi, còn 1 quả nữa đang chờ đấy...

- Hừ, tránh ra, miệng anh hôi quá, toàn mùi hành... - Ngọc giằng tay rồi đẩy tôi ra, nét mặt tỏ vẻ khó chịu.

- Ấy,gọt nốt đi, đứt tay giờ, hehehe

- Có gì thích chí mà cười như ma làm vậy?

- Người cô thơm quá, "ôm" nãy giờ làm tôi đỡ phải tắm... Hahaha - tôi đóng "chốt".

- Biết ngay mà... Hừ, đồ xấu xa kia... - Ngọc hét lớn rồi huých mạnh lưng vào người tôi khiến cả 2 cùng mất thăng bằng ngã nhào ra sàn. Con dao gọt hoa quả vẫn còn nằm trong tay của Ngọc...