Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dòng Đời Nổi Trôi...!!!

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Vậy giờ đang ở đâu để tôi qua.

- ... Xem nào... Giờ anh qua phố xxx đón tôi nhé.

- "Ranh phết!!!" - tôi nghĩ thầm khi nghe Ngọc chỉ 1 con phố nằm về phía bên kia ngã 4 so với con phố có bãi xe mà cô nàng vừa gửi.

- Ừ, vậy cứ đứng đợi ở đó nhé, tôi ra liền. - tôi tắt máy và cười nhẹ khi thấy Ngọc lọ mọ đánh xe vào lại bãi gửi. 1 người ko quan tâm đến mình hẳn sẽ ko bao giờ làm như vậy.

Định bụng cứ đứng câu giờ cho chuẩn thời gian đón Ngọc nhưng ngẫm nghĩ 1 lúc tôi quyết định quay về công trường mượn a.Quý con Escape để kế hoạch "bắt cóc" diễn ra hoàn hảo nhất có thể. Thấp thoáng đã thấy bóng dáng mảnh khảnh ở phía xa xa. Sơ mi trắng tinh ôm lấy vòng eo thon và chiếc quần âu cao gấu nhung đen nền nã khoe trọn đôi chân dài thẳng tắp. Vẻ xinh đẹp, duyên dáng của Ngọc dường như làm sáng bừng cả 1 góc phố.

- Đợi tôi lâu chưa? - tôi mở cửa cho Ngọc.

- Từ lúc anh gọi thôi. Mà sao... lại đi xe này?

- Cho nó an toàn, giao thông giờ hỗn loạn lắm, chẳng biết thế nào mà lần.

- Gì ghê vậy!!! Định khoe khéo hả!!!

- Ờ, tinh ý đấy, cũng đang định khoe cái bằng mới lấy, hì hì

- Xì, lái thế nào thì lái, để tôi nguyên vẹn trở về là đc. Mà anh lấy xe này ở đâu vậy?

- Mượn đồng nghiệp thôi, mà sao cô ko đi chơi với mấy chị em?

- Tôi ko có hứng, định ngồi đây nghỉ rồi lát về thôi. - Lát là mấy giờ?

- À... thì khoảng... nửa tiếng gì đó. Giờ ra quán nào đó ngồi nói chuyện 1 lúc rồi về nhé. Ồ mà... cái bọc này là gì vậy? - Ngọc tò mò khi nhìn vào băng ghế sau.

- Đèn trời ấy mà, của ông trưởng nhóm mấy hôm trước mang từ HN lên. Chắc là thả để cầu cho công trình thi công đc thuận lợi.

...

- Này, anh đưa tôi đi đâu xa vậy, đi nãy giờ hơn 10" rồi đấy. - Ngọc bắt đầu thắc mắc.

- Sắp đến rồi. - Sắp là bao giờ!!!

- Đã bảo là sắp đến rồi mà!!! - tôi cười thầm trong lòng, tự thấy bản thân ngày càng đểu giả.

- Mà sao nãy giờ toàn đi đường quốc lộ vậy...???

- Về muộn đc ko, hn tôi muốn đưa cô ra biển.

- Gì cơ... ko đc, tôi đi cùng xe cty mà!!! - Thì bảo họ là có việc riêng phải về sau.

- Làm thế sao đc!!! Mà này... có phải anh đang định giở trò gì phải ko???- Ngọc nghi ngờ.

- Tôi thì nhiều trò lắm... - tôi tỉnh bơ.

- Anh...

- Hì, đùa vậy thôi, tôi chỉ muốn rủ cô đi ăn 1 bữa tử tế thôi mà. Tôi có nhiều trò thật đấy nhưng với cô thì chỉ toàn trò tử tế thôi.

- Hừ, quay xe lại đi.

- ...

- Dừng lại đi, cho tôi xuống.

- ... - tôi lặng thinh ko trả lời, lúc này mới thấy cái lợi của 4 bánh. Chứ kể mà đi xe máy thì hẳn là cô nàng đã nhảy xuống rồi.

- Anh có nghe thấy gì ko vậy... Dừng xe lại để tôi xuống!!! - Ngọc bắt đầu to tiếng vì bất nhẫn.

- Tôi chỉ muốn đưa cô ra biển đi dạo thôi, đi chơi với tôi 1 buổi như vậy cũng làm cô khó chịu đến thế sao!!! - tôi nhìn thẳng vào mắt Ngọc sau khi cho xe tấp vào lề. Điều này làm Ngọc đôi chút bối rối.

- ... Ko phải tôi khó chịu... Là tôi bực vì anh tự làm theo ý mình mà ko thèm hỏi ai khác. Tôi cảm thấy mình bị thiếu tôn trọng...

- Tôi luôn tôn trọng cô, điều này tôi khẳng định. Vậy bây giờ đi cùng tôi đc chứ?

- Giờ mới hỏi thì để thể hiện điều gì, hứ!!!

- Thế tóm lại là có đi ko?

- Tôi... ko...

- Kệ cô, hỏi cho có thôi chứ ngồi trong xe tôi rồi thì cam chịu đi!!! - dứt lời tôi đạp ga cho xe chạy tiếp. - Anh... tôn trọng mà như vậy à!!! - Ngọc to tiếng.

- Nhìn cô những lúc thế này rất dễ thương đấy, hê.

- ... Đồ xấu xa!!! - Ngọc rướn người về phía tôi đánh tới tấp.

- Cứ giận tiếp đi, giận nữa đi để tôi ngắm... - tôi nhơn nhơn thách thức vẻ mặt uất ức của Ngọc. - "TOA...!!!" - Kìa, coi chừng!!! - tiếng Ngọc hét lên khi chiếc xe bồn chạy ngược chiều hiện ra lù lù trước mặt với tiếng còi kêu inh ỏi.

- "Vù!!!" - vặn vô lăng đánh lái kịp thời cho chiếc "Ếch" chạy lại vào làn đường quy định. Tôi cười mỉm với Ngọc. - Thấy chưa, giao thông giờ nguy hiểm lắm!!!

- Suýt chết còn gì, anh lái cho hẳn hoi vào, đừng có ẩu nữa!!!

- Do ai ôm cứng lấy tôi đấy.

- Ai... Hừ... - Ngọc buông vội tay phải tôi ra, vẻ uất ức trước đó chưa nguôi, nay lại điểm thêm chút mây hồng phủ nhẹ nơi gò má.

...

Chiếc xe bon bon trên đường ql thêm 1 lúc nữa thì cũng đến nơi cần đến...

- Ở đây nhiều nhà thờ quá, cái to cái nhỏ đủ cả, mà còn đẹp nữa chứ!!! - Ngọc nhìn chăm chú những nhà thờ cổ kính, mang đặc trưng kiến trúc của

phương tây.

- Chỗ này gần giáo xứ Bùi Chu mà... E hèm, trong balo của tôi có máy ảnh đấy.

- Thật ko... Woa, anh mà cũng chơi mấy thứ này sao? - Ngọc hý hửng lôi từ trong balo ra chiếc box đựng "súng".

- Mượn thôi, đều là đồ của ông anh trưởng nhóm hết. Mà con canon này chắc ko bằng con của cô nhỉ?

- Ko sao, với tài năng của tôi thì máy xấu qua tay cũng thành đẹp hết.

Ngọc vừa nói vừa chỉnh thước ngắm rồi tý toách chụp những nhà thờ cổ kính xung quanh. Tôi đành dừng xe lại tại mỗi nơi Ngọc muốn, cho cô nàng thoải mái sáng tạo những khung hình của mình.

...

- Ra biển thôi!!! - Từ từ đã, ở đây vẫn còn nhiều thứ chưa chụp mà!!! - Ngọc vẫn chưa thoả mãn.

- Ra biển đi, có thứ này đáng chụp lắm... Nhanh lên, quá 6h là mất hết cảnh đẹp đấy!!!

Tôi giục giã rồi cho xe chạy ra hướng biển. Trời vào cuối hè cận thu nên những cơn gió chiều thổi tạt trên triền đê mang theo hơi biển và vị ngai ngái của đất của cỏ, ùa tới mát dịu và ngọt lịm. Phía xa xa biển đã thấp thoáng...

- Biển này chính là biển Thịnh Long à? Giờ tôi mới đến lần đầu đấy.

- Cô thấy biển này thế nào? - Hơi hoang sơ, có vẻ vắng người. Mà Nam Định nổi tiếng nhất Quất Lâm mà, cũng gần đây nữa. Sao lại ko xuống đó?

- Ở đó bẩn chứ ko đc sạch và vắng người như ở đây. Với lại ở đó chỉ hợp với chơi thôi, mấy ae trong đội tôi có đi với nhau thì thỉnh thoảng mới xuống đó.

- Xuống đó làm gì? - Ngọc hỏi dồn.

- Làm những việc cần làm. - tôi tỉnh bơ.

- Việc gì cần làm mà phải xuống tận đó? - Ngọc lườm xéo tôi.

- Cô có muốn biết ko? Muốn thì để tôi chỉ cho. - tôi lim dim mắt nhìn Ngọc bằng 1 vẻ đê tiện.

- Hừ, đồ điên!!!... Ôi...

- Sao, bắt đầu thấy hay rồi chứ!!! - tôi cười nhẹ chứng kiến vẻ thích thú hiển hiện trên khuôn mặt Ngọc khi cô nàng nhìn thấy toà nhà thờ đổ nằm ở phía xa xa bãi biển...

- Sao ở đây lại có cái này hay vậy? - Ngọc hỏi khi 2 đứa đi bộ chân trần trên nền cát.

- Do nước biển xâm lấn... Chẳng biết nó còn tồn tại đc bao lâu nữa.

- Vậy sao!!! Ko còn nữa thì tiếc quá nhỉ!!! - Tranh thủ chụp đi, ở đây lúc sắp hoàng hôn là lúc đẹp nhất để chụp ảnh đấy!!!

Ngọc bước đi chân trần trên cát, bàn tay thì lúc nào cũng ôm khư khư lấy chiếc máy ảnh như sợ vuột mất 1 khung hình hay 1 khoảnh khắc nào đó. Toà

nhà thờ đổ này nhìn từ xa nó nghiêng nghiêng như tháp Piza ở Ý vậy. Đứng trước mặt rồi dang tay ra thì cảm giác cả toà nhà như đang muốn đổ vào

người. Mặc dù ko to lắm và đã sứt mẻ gần như toàn bộ nhưng những nét cổ kính khắc hoạ chi tiết trên những khối trụ còn lại vẫn thể hiện rõ tinh thần công giáo và kiểu kiến trúc đặc trưng phương Tây. Dấu vết thời gian in hằn trên đống tàn tích đổ nát còn sót lại mang đến vẻ đẹp nguyên sơ, thú vị nhưng cũng man mác 1 nét trầm buồn.

Bãi biển dọc nơi nhà thờ đổ này nằm gần 1 làng chài nhỏ nên cứ lác đác cách 1 khoảng lại là 1 chiếc thuyền ngư nằm phơi mình dãi nắng. Vương vãi trên những hộc đá to từ công trình đê điều là những chùm lưới rách cắt vụn nằm rải rác. Quang cảnh nơi đây thực sự rất hoang sơ, thậm chí ko

giống 1 bãi biển cho lắm nếu ko nhờ những con sóng lớn mang đặc trưng biển cả cứ từng đợt vỗ ì oạp vào bờ cát. - "Choách!!!"

- Gì vậy!!!

- Haizz, nhìn anh xấu quá, đứng tạo dáng hẳn hoi đi tôi chụp cho vài "bô".

Chán chụp cảnh lại đến chụp người, tôi bị Ngọc ép làm "mẫu" trong những bức chân dung l*иg cảnh. Chụp tôi chán chê xong, Ngọc lại bắt tôi chụp cho cô ấy. Cơ mà điều này thì tôi thích, căn bản vì Ngọc... rất đẹp...

- Cát ở đây lạ nhỉ, nhìn như bị bẩn ấy!!! - Ngọc hỏi tôi khi nhún nhẩy đôi chân trắng muốt trên nền cát nâu sẫm hơi pha sắc đỏ. - Do lẫn phù sa đấy chứ ko phải bẩn gì đâu!!! Biển này nằm gần cửa sông nên nó vậy.

- Thảo nào nhìn nước cũng hơi đυ.c chứ ko trong và xanh như những nơi khác... Nhưng mà hoàng hôn ở đây thì đẹp thật!!!

Ráng chiều hoàng hôn vàng nhạt xen lẫn sắc hồng tía hắt rọi những tia sáng cuối cùng trong ngày. Ánh lên những mảng sáng sóng sánh nơi cuối chân

biển. Ngọc khẽ so vai, từng sóng tóc xoã tung bay theo những cuộn gió biển ào ạt thổi tới. Dáng vẻ mong manh, thanh khiết ấy như ghi tạc vào lòng tôi. Cánh tay khẽ đung đưa, muốn dang rộng để ôm ấp, để bao bọc lấy người con gái ấy trọn cuộc đời này...

- Đói chưa? Đi ăn nhé!!!

- Ăn ở đâu đây, quanh đây làm gì có hàng quán nào đâu.

- Ra mấy bãi tắm phía trên là có thôi. 2 đứa lại lên xe dắt díu nhau lên mấy bãi tắm chính của biển TL. Về đến khu này thì sầm uất hơn hẳn bởi các hàng quán, cửa hàng, khách sạn và những khu dịch vụ phục vụ cho du lịch. Tuy nhiên trời lúc này đã về tối, gần 7h nên bãi tắm cũng ko còn mấy

người tắm nữa. Chủ yếu chỉ là đi dạo hoặc đạp xe ngắm cảnh là chính. Quán xá ở đây ko rẻ nhưng cũng ko đến mức đắt đỏ như ở những bãi biển có tiếng khác. Đồ ăn cũng ngon và đầy đủ, chỉ hơi tiếc 1 chút là không khí du lịch ko đc sôi động cho lắm. Cũng phải thôi vì địa điểm này đc đưa vào khai thác muộn hơn các địa danh truyền thống khác nên mật độ du khách lẫn hạ tầng dịch vụ vẫn chưa bắt kịp nhịp phát triển.

...

- Oài, no no rồi... Mà này, gần 8h rồi đấy, hn đi với anh muộn thế này lát nữa ko biết về kiểu gì đây!!!

- Có gì đâu, để lát tôi đưa cô về. - Ko cần, tôi tự về cũng đc. Anh đi lại nhiều làm gì, mệt ra.

- Mai cuối tuần, chẳng lo!!!

- Ko cần đâu, lát tôi bắt taxi về cũng đc.

- Đi đường dài, lại trời tối vậy nó thấy cô xinh nó giở trò thì sao!!! - tôi cười nhẹ. - Hừ, anh nghĩ ai cũng như anh đấy!!! Thôi nghỉ ngơi 1 chút rồi chia tay nhé, anh về NB còn tôi bắt taxi ở đây về HN luôn.

- Đi dạo với tôi 1 lúc nhé!!!

- ... Ừm... đi 1 lúc thôi nhé, muộn rồi đấy...

... - "ÀO.. Ào... Oạp...!!!"

Sóng nối sóng, gió tiếp gió xô đến dào dạt, bên này biển động xám xịt 1 màn nhung tối. Bên kia yên tĩnh thì lại sáng rực bởi thứ ánh sáng phát ra từ bóng đèn đường và những nhà hàng, khách sạn nối tiếp nhau chạy dọc quanh bờ biển. Ngọc cứ chốc chốc lại búng vào chiếc vỏ ốc tôi mua tặng.

Khẽ áp tai lắng nghe như thể bên trong nó đang lưu trữ 1 thứ âm thanh kỳ diệu nào đó thì phải. Khuôn mặt khẽ nhăn lại sau mỗi lần áp tai...

- Cái này phải về nhà mới nghe đc tiếng sóng chứ. Ở đây sóng đánh ngay cạnh nghe làm sao đc.

- Tôi nghe tiếng búng tay mà, có nghe tiếng sóng đâu.

- Chịu cô rồi đấy!!!

- Tôi còn thấy chịu anh hơn, nãy giờ cứ tha mãi cái bọc này như sợ trộm nó lấy mất vậy.

- Ra chỗ mấy hòn đá kia đi, tôi cho cô xem cái này...

- Tự ý "móc trộm" 2 cái đèn này có sợ ông trưởng nhóm kia nói gì ko? - Ngọc thích thú sờ nắn 2 quả đèn trời đang đc tôi châm lửa chuẩn bị cho màn

"thăng thiên".

- Cùng lắm ăn vài viên gạch vào đầu thôi... - Hứ, thật...!!!

- Hì... cô tự cầm lấy quả kia đi... Kìa, che vào, đừng để gió thổi tắt trước khi nó bay đc.

- Đc rồi, tôi biết rồi...

- Đẹp chứ?

- Đẹp!!! Hồi bé đc xem nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự tay thả 1 chiếc đèn trời đấy!!!

- Thích vậy sao ko mua về thả chơi?

- Có nhiều việc chi phối quá làm tôi quên mất những điều mình từng muốn mà chưa kịp làm.

- Vậy mới cần 1 người quan tâm đến cô. - tôi nhẹ giọng. - ... Ngọc im lặng ko nói gì, che chắn cho lửa đốt nóng khoang đốt của chiếc đèn.

- Hình như đc rồi đấy, cô thử thả tay ra xem nào.

- Ô, nó lơ lửng rồi này, giờ cắt dây đi liệu có bay đc lên ko nhỉ?

- Đc chứ sao ko, này cắt đi. Ngọc cười tươi cầm lấy chiếc kéo rồi cắt dây buộc đá ra khỏi 2 quả đèn trời.... 1, 2, 3... giây trôi qua...

- Woa...!!! - Ngọc reo lên đầy phấn khích khi 2 quả đèn trời chầm chậm bay lên, lơ lửng giữa không trung.

- Lên cao gió mạnh vậy có sợ nó tắt ko nhỉ? - Ngọc băn khoăn khi nhìn 2 đốm lửa nhỏ lập loè, dập dìu theo từng đợt gió.

- Ko sao đâu, chỉ khi nào hết dầu thì nó mới tắt thôi. Mà cô muốn gì thì tranh thủ ước đi, thả rồi mà ko ước là bị xui ngược đấy.

- Vậy à... - cô nàng lập tức nắm tay rồi nhắm mắt lại. - "Ngốc thật, doạ vậy cũng tin!!!" - tôi khẽ cười, nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc...

- ... Này... nhìn gì vậy... Đã ước gì chưa?

- Hả... à... ước rồi... Cô ước gì vậy?

- Những điều thầm kín... Mà thầm kín thì làm sao có thể nói ra đc. - Ngọc vừa nói vừa ngồi xuống nền cát.

- Haizz... ước thì có gì mà ko nói đc.

- Vậy anh thử nói xem nào!!!

- ... Nhìn lên bầu trời lúc này cô có thấy thế nào?

- ... - Ngọc ngước nhìn lên trên cao, hn tuy ít sao nhưng từng gợn mây trắng đc phủ bạc bằng ánh trăng đầy đặn vẫn làm nổi lên những mảng bóng

sáng trong trên nền trời. 2 quả đèn trời vẫn đang nhấp nháy hững đốm sáng vàng vọt tạo thành 2 chấm sáng nhỏ. Mỗi lúc một bay xa dần...

- 1 màu tối, đen kịt!!! - Ngọc kết luận.

- Ko nói thật những gì mình nghĩ thì đừng mong tôi nói thật với cô.

- ... Ừ thì đẹp, đc chưa!!!

- Đẹp thật???

- Thì đẹp thật mà.

- Trước đây tôi cũng nhiều lần chứng kiến những bầu trời đẹp như thế này, thậm chí là còn đẹp hơn.

- ...

- Nhưng chưa bao giờ tôi thấy nó hoàn hảo như hn, vì vậy tôi ước rằng khoảng khắc này sẽ còn đc tái hiện nhiều lần trong phần đời sau này của tôi.

- Điều gì làm cho nó trở nên hoàn hảo vậy? - Ngọc hướng ánh mắt tò mò nhìn tôi. - ... Vì có cô đấy!!!

Biển vẫn ồn ào vỗ sóng từng đợt ko nguôi, gió vẫn rì rào từng cơn cuộn xoáy tan vào tán lá, rặng cây hoà tấu nên 1 thứ âm thanh vi vυ"t nghe như tiếng thở, tiếng nhịp đập nhanh chậm của con tim ai đó đang xúc động. Vẫn là 2 hồ thu trong veo dáng hình giọt lệ, 1 lần nữa bóng hình tôi lại in đậm, thu nhỏ lại như muốn đắm chìm trong sắc hồ đó. 1 nụ hôn nhẹ nhàng đến sâu lắng khiến cho ai đó ngỡ ngàng tưởng chừng muốn ngưng thở. Ngọc vội đẩy tôi ra rồi thở gắt, miệng vừa khẽ kêu 1 tiếng "Anh... " đã lập tức bị tôi lấp lấy bằng 1 nụ hôn thứ 2 cháy bỏng hơn. Chủ động hoàn toàn bằng kinh nghiệm bản thân, tôi ôm ghì lấy tấm thân mềm mại mặc cho Ngọc cố sức vùng vẫy. Nụ hôn cũng theo đó đi qua từng cung bậc của cảm xúc, từ đột ngột, cưỡng ép, làm chủ cho đến mềm mỏng khi cảm xúc của cả 2 đã dần chung 1 nhịp. Sức phản kháng của Ngọc yếu dần, toàn thân buông thõng như thể hiện sự đầu hàng của lý trí, phó mặc cho con tim tự tìm đường trong lối mê. 2 vệt nước mắt của cơn uất ức khi nãy vẫn còn đọng trên má nhưng đôi mi đã khép lại, thư thái đón nhận từng đợt sóng cảm xúc đang ào ạt cuộn chảy vào trong tim. Bàn tay tôi cũng ko còn kiềm toả như trước nữa, lúc thả lỏng, khi xiết lại theo từng nhịp cao trào ngọt ngào của nụ hôn. Không gian xung quanh như giãn ra, ngưng đọng để mặc cho 2 con tim nồng cháy vì sự đồng điệu đang hoà quện lấy nhau. Bàn tay Ngọc khẽ đưa lên bấu víu lấy vai tôi, cái nhói nhẹ như 1 luồng xung điện kí©h thí©ɧ bản năng tính dục trỗi dậy. 2 bàn tay tôi di chuyển từng phân trên cơ thể tuyệt mỹ trong khi môi và lưỡi vẫn ướŧ áŧ kết nối để dẫn dắt cảm xúc của Ngọc. Tay trái vẫn xoa đều trên lưng làm bệ đỡ, tay phải lúc này đã tiến đến nơi bầu ngực căng tròn đang lấp ló sau thớ vải mỏng manh của chiếc áo sơ mi. Đến ngưỡng này lý trí trong tôi bắt đầu kích hoạt. Cảm xúc lãng mạn với người mình yêu thương thật sự mãnh liệt và đầy cám dỗ nhưng sự tỉnh táo của 1 thằng đàn ông từng trải chuyện ái tình đã đặt ra trong tôi 1 điểm tới hạn để kìm hãm những ham muốn vượt ngoài tầm kiểm soát của bản thân. Bàn tay vừa định dừng lại thì...

- "Vυ"t!!!" - Ngọc đẩy tôi ra rồi đưa tay - 1 cái tát khá mạnh... Gần chạm đến mặt thì bị tay tôi giữ lại...

- Tôi ko phải là tay Trường kia đâu, cô muốn tát tôi thì cứ nói. Đừng ra tay bất ngờ như vậy, đau lắm!!! - tôi nhìn Ngọc, cười nhẹ.

- Bỏ ra!!! - Ngọc giẫy nẩy khi cánh tay bị bàn tay tôi nắm chặt.

- Bàn tay nào lúc nãy vừa bấu vai tôi đến đỏ ửng. Giờ lại còn muốn tát nữa. - tôi nắm chặt tay Ngọc rờ quanh khuôn mặt mình. Hành động tương đối "sở khanh"

- Bỏ ra, đồ đểu!!! Ngọc vừa hét vừa thúc cánh tay còn lại tới người tôi. Tôi mặc kệ bị đánh, ôm chặt lấy Ngọc. Cả mặt lẫn thân ko chống đỡ, trơ ra hứng chịu những cú đánh tới tấp đến từ dòng cảm xúc dữ dội đang tuôn trào từ 2 nơi khoé mắt của Ngọc. - Tôi đánh chết anh... Đồ đểu cáng... Hức... Đồ... xấu xa... Hức hức... - những dòng cảm xúc ko biết là buồn tủi, uất ức hay là yêu thương nữa. Tôi ko thể và cũng chẳng muốn cắt nghĩa, chỉ muốn ôm chặt Ngọc vào lòng mình. 1 vài chỗ bắt đầu ngấm dần cơn đau nhức, vị mằn mặn xuất hiện nơi khoé môi nhưng sao trong tôi vẫn cảm thấy ngọt ngào khó tả.

- Cứ đánh nữa đi, đánh chết tôi cũng đc... Chỉ cần tôi là người duy nhất mà cô muốn đánh, muốn hôn, muốn yêu suốt cuộc đời này...

Tôi trầm giọng, thì thầm từng lời chắc nịch vào tai Ngọc, bàn tay vẫn ôm trọn Ngọc trong lòng. Ngọc lúc này cũng ko còn đánh tôi nữa, đợt giải toả cảm xúc vừa rồi dường như đã lấy đi của cô ấy ko ít sức lực. Ngọc ngồi trên cát mà như ngả hoàn toàn vào lòng tôi, lả lơi và mềm mại, mùi hương cơ thể, mùi hơi thở, sức nóng từ con tim và những cơn gió mát ào ạt thổi tới từ khơi xa... Thời gian cứ vậy, êm đềm trôi qua ko vội vã...

- Anh buông tôi ra đi... - Ngọc khẽ khàng lên tiếng.

- ... - tôi thả lỏng cánh tay, để Ngọc tự rời khỏi lòng mình. - Chảy máu rồi kìa... Tôi... xin lỗi... - Ngọc đưa tay lau những vệt máu nơi khoé miệng cho tôi. Tôi lại cầm lấy bàn tay cô ấy.

- Anh bỏ ra đi... đừng làm như vậy... Đừng bắt tôi phải nghĩ khác về anh!!!

- Haizz... xin lỗi... Thực sự là vừa rồi... tôi ko cố ý làm như vậy đâu...

- Ko cần nói thêm nữa vì... mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi.

- ... Có tình cảm với nhau... vậy tại sao cứ phải dối lòng mình chứ?

- ... Anh đừng nghĩ vậy, đừng hiểu lầm... Nếu tôi có cư xử, có nói gì khiến anh nghĩ vậy thì cho tôi xin lỗi. Chỉ mong anh đừng hiểu lầm tình cảm giữa 2 chúng ta, tình cảm mà tôi dành cho anh... chỉ như 1 người bạn mà thôi. - Ngọc vừa nói vừa đưa mắt nhìn ra xa xăm bức màn nhung tối sẫm ngoài biển. Nơi có những con sóng dữ đang trân mình gào thét.

- ... Ai là người nói ngoài bố mình ra không bao giờ muốn tự tay nấu ăn cho người đàn ông khác... nhưng lại nấu bánh đa cua, nấu cơm cho tôi ăn. Ai là người nói khi ốm đau ko muốn làm phiền người khác... nhưng lại mở cửa ngay khi biết tôi xuất hiện, để yên cho tôi chăm sóc. Ai mua ví cho tôi... nhưng lại ko dám tặng, âm thầm cất giấu vào 1 góc kín. Ai hn nói đi Ninh Bình vì công chuyện... nhưng thực chất lại 1m lái xe về đây chỉ để thăm và tặng tôi hộp bánh trung thu tự tay mình làm. Ai phản kháng... rồi lại cùng tôi say đắm trong nụ hôn vừa rồi.. Tình cảm của người đó như vậy... làm sao có thể bắt tôi tin nó chỉ là tình bạn đc chứ!!!

- ... ... Tôi đã nói với anh rồi, đó chỉ là 1 tình bạn đơn thuần, quan tâm đến nhau mà thôi...

- Muốn tôi tin thì cô hãy nói khi nhìn thẳng vào mắt tôi... - ... Anh đừng ép buộc tôi nữa đc ko... Đừng bắt tôi phải sống trong áp lực... Hức...

Tôi nhìn Ngọc mà lòng thầm cay đắng, những lời muốn nói, những điều muốn làm, muốn thôi thúc Ngọc hãy vì tình yêu của mình... đành chôn sâu vào

trong tim. Yêu 1 người là mong người ấy đc hạnh phúc chứ ko phải sự chiếm hữu để thoả mãn cái ích kỷ của bản thân. Nói thì dễ lắm nhưng có làm mới biết là nó đau đến thế nào...

- ... Cô yên tâm, tôi ko ép cô phải đối diện với lòng mình nữa đâu!!! Lần này... có lẽ cũng là lần cuối cùng đề cập đến chuyện này nên tôi muốn nói hết những gì đã tồn tại bấy lâu trong lòng mình.

- ...

- Tôi hiểu lòng cô nghĩ về tôi thế nào, cả tình cảm mà cô dành cho tôi nữa... Nó rất thật, rất chân thành, chỉ đáng tiếc... tôi vẫn là người đến sau...

- ... - Tôi biết cô cũng có tình cảm với Trường, gđ 2 bên cũng đều mong 2 người đến đc với nhau...

- ...

- 1 phần cũng vì lợi ích chung của cty đúng ko? Haizz... cái áp lực này quả thực ko hề nhỏ... Nhưng cho dù có bỏ qua điều ấy thì 2 người thực sự cũng rất đẹp đôi...

- ...

- Lòng tôi nhiều lúc cũng muốn oán thán lắm, rằng tại sao mình luôn là người đến sau, luôn là kẻ thất bại... Suy cho cùng cũng đành tự trách mình thôi...

- ... - Xin lỗi vì hn đã làm cô khó xử... Nhưng chúng ta vẫn nên 1 lần đối diện với nhau để nhìn nhận và thẳng thắn với chính mình...

- ...

- Cho dù kết quả có ra sao, tình cảm của cả 2 sau này có thế nào thì ít nhất cũng ko cảm thấy hối tiếc vì những gì chưa nói, những việc đã lỡ làng...

- Hức...

- Tôi yêu cô... thực sự là tôi đã yêu cô trọn vẹn đấy...

- Hức.. hức...

- Sau ngày hn hãy quên hết tất cả những điều tôi đã nói đi nhé... - Hức... hức... hức...

- ... - đưa tay chặn lại những giọt nước mắt đang tuôn rơi lã chã từ khuôn mặt Ngọc. Lòng muốn nói đừng khóc mà miệng ko sao mở lời... 1 vị đắng

ngắt...

- "ĐOÀNG... ẦM... " - tiếng sấm chớp và ánh sét ầm ầm, chớp lên sáng loà cả 1 vùng trời, vùng biển.

- Về thôi, trời sắp mưa rồi đấy...

"Trời có mưa thì em cũng đừng lo, anh sẽ chạy quanh, gom hết mưa lại để em khỏi bị ướt... Liệu sau này anh có còn cơ hội ko em???" Những ngày sau buổi dạo biển hôm đó diễn ra tương đối nặng nề. Ban ngày còn có công việc làm bạn và ae trong đội đồng hành, chứ cứ về đêm là tôi lại thao thức đến mất ngủ mỗi khi nghĩ về Ngọc, về những kỷ niệm mà cả 2 đã cùng trải qua.

- "Thoải mái lên, chúng ta hãy cố làm như những gì mà anh đã nói nhé!!!" - tin nhắn Ngọc gửi cho tôi sau ngày hôm đó, chẳng biết có nên hổ thẹn hay ko nhưng chính miệng mình khi ấy dõng dạc nói ra mà đến lúc này lại cảm thấy nó như chiếc còng, khoá chặt lấy tay mình vậy. Đúng là càng muốn quên thì lòng càng thấy nhớ. 1 vài ngày nữa lại trôi qua, ngày 14 âm tôi theo xe a.Quý về HN 1 tối để thăm bạn bè ngày trung thu như đã hẹn từ cách đây... nửa tháng. Cơ mà cái đệch, chủ quan ko nhắn lại chúng nó từ sớm, đến khi về gần đến nơi, gọi để hỏi xem tổ chức thế nào thì mới vỡ lẽ. Mấy thằng ôn cứ nghĩ tôi hẹn hão nên đều bỏ đi chơi riêng với bồ từ sớm hết rồi. A.Quý ái ngại rủ tôi về ăn trung thu cùng gđ anh ấy cho vui, tôi cũng muốn lắm nhưng đâu thể vô duyên, vô ý như vậy đc. Gửi lại mấy phần quà cho mấy đứa nhóc con rồi tạm biệt a.Quý, tôi gọi cho Trà và Ngọc để hẹn tặng mấy món quà đã chuẩn bị từ trước. Trà nhận lời ngay vì tối nay ở nhà làm việc nên cũng ko đi đâu, còn Ngọc thì... tất nhiên là bận đi chơi với tay Trường rồi... Mỉm cười và chấp nhận thôi chứ biết làm sao, thời gian trôi qua rồi mọi thứ đâu sẽ lại vào đấy cả thôi. Gọi điện cho thằng ku em khu trọ cũ nhận quà hộ rồi nhắn tin cho Ngọc, tôi lại bắt xe ôm về nhà Trà. Bình thường thì cứ thế mà đi thôi, nhưng nay lại phải thêm công đoạn lóc cóc vào nhà xin phép bố mẹ Trà nữa.

Trung thu người đông, đường tắc nên 2 đứa cũng chẳng đi đc nhiều. Thêm vào cái tâm trạng của tôi vốn đang ko có hứng nên cuối cùng chỉ có nước vào hàng ăn vặt là nhanh nhất. 2 đứa quyết định lượn lên Phó Đức Chính cho thoáng thỉnh, làm vài suất nầm bò nướng với rượu cay cho ấm người.

- Tặng Trà nè.

- Nước hoa??? - Trà hỏi sau khi bóc lớp giấy bọc bên ngoài. - Lần này lại bảo là ko thích nữa đi.

- Vẫn là loại lần trước... Tuấn lại mua ở...

- Hì, Trà yên tâm, mình đặt hàng order về chứ ko mua ở Vn đâu mà sợ.

- Hì, lại tưởng mua ở Vincom như lần trước thì dở quá. Mà lần sau Tuấn ko cần tốn kém thế này đâu, nước hoa mình cũng có nhiều rồi mà. Nhưng tất

nhiên loại này mình rất thích.

- Trà thích là đc rồi, nước hoa nên dùng nhiều 1 chút, thỉnh thoảng thay đổi nó mới tinh tế.

- Ô, Trà... lại gặp em ở đây rồi...

Tiếng 1 người thanh niên cất lên gần đó, 1 người dáng vẻ thư sinh, dong dỏng, ko cao to lắm nhưng trắng trẻo. Khuôn mặt tương đối khôi ngô và có vẻ tri thức nhờ cặp kính trên mắt. Đi cùng anh ta là 1 thanh niên khác, dáng vẻ bình thường, nói chung ko có gì đặc biệt. Sau 1 hồi giới thiệu và làm quen tôi mới biết người thanh niên này tên là Bách. Chính là anh chàng thạc sĩ du học nước ngoài, con của vị bác sĩ mà ngày trước tôi đã gặp ở Bạch Mai. Đang tìm bàn trống nên tôi mời anh ta và bạn ngồi chung bàn luôn. Nói chuyện qua lại cũng khá cởi mở và thoải mái, duy chỉ có điều anh chàng này nói hơi nhiều về Trà. Hỏi thông tin và trêu Trà thông qua trung gian "bất đắc dĩ" là tôi nên điều này có vẻ đã làm Trà khó chịu.

- Sau này mà mình muốn tìm hiểu về Trà thì chắc là sẽ phải nhờ đến Tuấn nhiều đấy!!!

- Ồ, em thì chẳng giúp đc gì đâu...

- Anh muốn tán tỉnh ai thì phải tự mình "xuất binh chinh chiến" chứ. Nhờ "liên bang, hữu hảo" như vậy đâu có đc.

Trà mỉm cười nhẹ nhàng như hoà cùng câu chuyện nhưng tôi thừa hiểu cô nàng đang cảm thấy ko hài lòng nên mới nói tránh đi như vậy. Mà kể cũng lạ cái tay Bách này đã 26t đầu, thân lại du học trời Tây mà sao ăn nói kỳ lạ khó tả. Có thể do quá tự tin về trình độ và kiến thức của mình nên mới như vậy chăng.

Cũng muốn đỡ giúp vài câu cho êm câu chuyện nhưng thấy anh chàng có vẻ ko biết rút kinh nghiệm nên tôi cũng mặc. Quay sang nói những chủ để riêng với Trà để anh ta ko chen chân đc vào...

- Sao lúc nãy Tuấn tiếp họ nhiệt tình vậy? - Trà khuấy khuấy ly sinh tố.

- Bạn Trà thì phải nhiệt tình chứ. - tôi khẽ cười, lúc này mà trêu Trà thì vui phải biết.

- Gì mà bạn chứ, Tuấn ko thấy anh ta vô duyên lắm à.

- Ai cơ? Cái ông đen đen, ù lì đi cùng đấy á?

- Ko!!! Còn ai vào đây nữa ngoài cái lão Bách kia. - Trà vừa nói vừa làm mặt tỉnh bơ.

- Mới ngồi với nhau nên mình cũng chưa đánh giá hết đc. - Mình thì hẹn với anh ta đến lần thứ 2 là đã ngán đến tận cổ rồi. Ko vì quan hệ giữa bố anh ta với bố mình thì mình chẳng nể nang như vậy đâu.

- Làm gì đến mức ghê thế, Trà ko thích gì thì cứ tỏ dần thái độ cho anh ta tự hiểu.

- Trời!!! Hiểu đc đã tốt... Mà thôi, mình ko muốn nhắc đến lão ấy nữa, nói chuyện khác đi.

- Chuyện gì đây...

- Thì có gì nói đó... E hèm, mà thấy Tuấn hn có vẻ hơi lạ đấy nhé!!!

- Sao mà lạ, mình vẫn vậy mà!!! - tôi trả lời nhưng lòng cũng thầm phục sự tinh ý của Trà. - Ừm, thì mình cũng chỉ cảm thấy vậy thôi...

1 khoảng im lặng trôi qua vô duyên, vô cớ...

- Trà này...

- Ừm...

- Trà có phải là người nặng lòng ko?

- ... Sao Tuấn lại hỏi mình như vậy? - Là mình thấy kể từ lúc chia tay đến giờ cũng phải 2 năm rồi vẫn chưa thấy Trà yêu thêm ai khác.

- Nên Tuấn nghĩ là mình còn nặng lòng với mối tình cũ???

- ... - tôi gật đầu, ánh mắt hướng vào ly cafe đen đặc trên bàn.

- Sự thực thì mình chỉ nặng lòng với những gì mình đã bỏ lỡ thôi. Tim tôi hơi động khi ánh mắt chạm phải đôi mắt Trà - lúc này cũng đang trân trân nhìn mình... Chợt nhớ đến chuyện xưa, rồi lại nghĩ về chuyện mới xảy ra

cách đây vài hôm.

- Vừa rồi Trà nói đúng đấy, quả thực tâm trạng mình hn ko đc tốt lắm. Đúng hơn là đã từ mấy ngày hôm nay rồi.

- Vậy sao? Tuấn gặp phải chuyện gì à?

- 1 chuyện giống với chuyện trước đây mình đã từng gặp. - tôi khẽ cười, vị cười mang theo cái đắng của cafe thấm đẫm xuống dạ dày, hoà cùng vị

đắng trong cõi lòng.

- Có thể kể mình nghe đc ko?

- ... Mình lại vừa đóng vai... là kẻ đến sau trong chuyện tình cảm, hì... Kém quá phải ko...

Tôi vừa dứt lời thì ánh mắt Trà lập tức trùng xuống, nhưng nó nhanh chóng đc thay thế bằng 1 vẻ suy tư.

- Vậy là... chuyện mới xảy ra thôi à?

- Cách đây vài ngày...

- Xảy ra... với ai vậy?... Có phải là... với Ngọc ko???

- ... Ừm... - tôi trả lời nhưng ko nhìn Trà nên cũng ko rõ biểu cảm của cô ấy lúc này ra sao.

- Ừm, vậy là Tuấn có tình cảm với Ngọc thật... điều này mình cũng đoán ra phần nào rồi. Vậy giờ... Tuấn định thế nào...???

- Thua thì rút thôi còn thế nào đc nữa, hì... Cũng đã có kinh nghiệm nên mình tin là thời gian sẽ nhanh chóng giúp mình lấy lại thăng bằng.

- ... Tuấn đang... trách mình đấy có phải ko?

- Ko, mình đủ lớn để hiểu suy nghĩ độc lập và tự nguyện là thế nào mà. Tình cảm là thứ cần xuất phát từ 2 phía, có đi có lại mới bền chặt đc...

- Vậy giờ Tuấn có biết mình đang nghĩ gì ko??? - Haizz... thực sự là mình...

- Tuấn cần thêm thời gian???

- Ko...

- Vậy thì sao???

- Haizz... mình nghĩ là mình cần phải thẳng thắn với Trà. Mình thực sự cám ơn Trà vì ngày xưa đã ko nhận lời mình. Nhờ vậy mình mới hiểu rõ tình cảm thực sự mà mình giành cho Trà là gì.

- Là gì??? - giọng Trà khẽ run lên.

- Chúng mình sẽ mãi là bạn tốt của nhau... - tôi nhìn thẳng vào mắt Trà nói nhỏ từng chữ, mỗi chữ thốt ra quả thực nặng nề tựa như có hàng chục ký lô đang treo lủng lẳng nơi quai hàm vậy.

- ... - Trà thở hắt ra, đôi mắt khẽ chớp động. Phải đến mãi 1 lúc sau cô nàng mới lên tiếng.

- Chuyện vừa rồi coi như chưa ai nói gì hết cả, vậy nhé... Thời gian trôi qua... sẽ còn nhiều đổi thay mà...

Tạm khép lại khoảng thời gian rối ren với 2 người con gái thân thiết, tôi điên cuồng lao đầu vào công việc cho cố quên đi những phức tạp trong đầu. Năng suất làm việc khiến cho mọi người phát sợ. Có thể nói tg này tôi làm việc ko quản ngày đêm, miệt mài làm thay cả việc của người khác khi cần. Các chất kí©h thí©ɧ như thuốc lá, cafe cũng tăng dần theo tần suất làm việc.

Đầu tháng 11, 1 niềm vui lớn đến với tôi khi anh họ thông báo mảnh đất đầu tư đã ra sổ thành công và đến cuối tháng thì đã lập tức bán sang tay cho người khác, thu về 1 khoản lãi lớn cho cả 2ae. Anh họ rủ tôi đầu tư tiếp vào 1 vụ đất khác vì ae làm ăn có vẻ hợp tuổi nhưng tôi ko tham gia vì muốn lo cho xong công việc hiện tại rồi mới tính toán các đường làm ăn riêng sau này.

Thêm 1 tháng nữa trôi qua, "tỉnh giấc" sau suốt 1 khoảng thời gian đắm chìm hoàn toàn trong công việc, khiến tôi cảm thấy bỡ ngỡ với chính bản thân mình. Suốt trong khoảng thời gian chỉ biết làm với làm đó, tôi gần như đã gạt bỏ đc dần hình ảnh Ngọc ra khỏi cuộc sống của mình. Những cuộc gọi, tin nhắn hỏi thăm từ thưa dần đến ít ỏi rồi cuối cùng là đứt hẳn liên lạc, hay chính xác hơn là tôi dần "quên" mất thói quen hồi âm những cuộc gọi lỡ hay tin nhắn của Ngọc. 3 tháng sau những chuyện xảy ra, lòng tôi đã trở nên minh bạch hơn khá nhiều.

Cuối tháng 12 cũng là thời điểm tổng kết hạng mục mà đội tôi tham gia. Quản lý ae công nhân và quản lý thi công tốt nên hạng mục bên tôi hoàn thành đúng chất lượng và chỉ tiêu đc giao, thậm chí thời gian bàn giao còn sớm hơn dự kiến 1 tuần. Về đến HN, tranh thủ nghỉ ngơi ít ngày thì tôi lại nhận được thông báo từ bên nhân sự của tổng cty, hẹn gặp trực tiếp 1 cuộc hẹn với K.Nguyên. Ko rõ là có việc gì, cơ mà chắc gọi đến chỉ để hỏi han linh tinh mấy vấn đề còn lại liên quan đến hạng mục công trình mà bên tôi vừa hoàn thành mà thôi.

- Em chào anh!!! - tôi bước vào phòng KN.

- Ngồi đi... cafe hay trà?

- Dạ thôi ạ, ko phải em chê gì đâu nhưng nãy vừa uống nước ở ngoài kia rồi.

- Đi làm 1 năm có khác, miệng lưỡi trơn tru, linh hoạt nhỉ.

- Anh quá khen!!! Vậy hn anh gọi em lên có việc gì ko ạ?

- Nói nhanh nhé, tôi muốn điều cậu về phòng kế hoạch - kinh doanh của tổng cty ngay tháng sau.

- Dạ... ... anh cho em thêm thời gian suy nghĩ có đc ko ạ. Việc này... thực sự quá bất ngờ đối với em ạ!!! - tôi thực sự bất ngờ với những gì vừa nghe đc, như vậy những lời mà hội a.Quý tiên đoán đã trở thành sự thực. - Ko có thời gian đâu, bên tổng đang cần ổn định gấp nhân sự trong quý mới. Cậu là đối tượng bổ sung đợt chót cho nên tôi mới gặp trực tiếp ntn.

Làm ở vị trí đó chắc chắn tốt hơn mọi mặt nơi cậu đang làm. Có hay Ko cậu cũng phải trả lời ngay lúc này, 5" nữa tôi còn phải tiếp đối tác. - Dạ, vậy thì... ... Vâng, em đồng ý ạ!!!

- Hợp đồng lao động bên nhân sự đã thảo lại sẵn rồi, cậu nghiên cứu qua nếu thấy ko hợp lý chỗ nào thì trực tiếp báo lại với tôi. Hiện tại vẫn đang là thời gian nghỉ của cậu ở vị trí cũ, nhưng ở vị trí mới thì ngày mai cậu vẫn phải đến tổng cty làm việc bình thường. Phó phòng Ngọc sẽ trực tiếp sắp xếp cho cậu.

- Dạ... là Ngọc... em gái anh ấy ạ???

- Có vấn đề gì sao?

- Ngọc... lên phó phòng rồi ạ???

- Cậu vẫn chưa biết gì à? - Dạ...

- À, mà tiện đây, có nhiệm vụ mới giao cho cậu luôn đây.

- Dạ, công việc cụ thể thế nào ạ?

- Nói là nhiệm vụ cho to tát thôi. Thực ra tôi đang cần 1 người vào HCM dự đám... - Em tưởng cty mình có chi nhánh ở HCM mà anh?

- ... Tôi đã nói hết đâu, cử người ở ngoài này vào vì còn mục đích nữa là đón 1 người ở trong đó ra cho cty mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »