Chương 14: Cọ xát

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Sau đó Nghiêm Hạ đi nhà trẻ, anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho việc học của mình, vào năm thứ tư đại học, anh nhận được một lời mời làm nghiên cứu sinh từ một trường đại học rất tốt ở nước ngoài, nhưng anh do dự, Nghiêm Hạ còn nhỏ, nên ở lại trong nước hay đưa Nghiêm Hạ ra nước ngoài cùng đây.

Cuối cùng Mẹ Nghiêm vẫn đau lòng cho đứa con trai của mình nên bà ấy đã đưa Nghiêm Hạ về chăm sóc để cho Nghiêm Dĩ Đông có thể yên tâm học hành, vì vậy nên anh đã một mình đi ra nước ngoài du học, học xong thạc sĩ thì học lên tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp về nước thì thuận lợi vào Nghiêm thị làm việc.

Mối quan hệ của anh và Nghiêm Hạ cũng dần trở nên lạnh nhạt kể từ khi anh ra nước ngoài, trước kia Nghiêm Hạ rất bám anh, khi còn bé Nghiêm Hạ cũng rất ngoan, lúc anh đọc sách hay làm bài tập thì con bé sẽ ngồi chơi đồ chơi một mình, không khóc cũng không làm ồn, khi mệt thì sẽ gối đầu lên đùi anh ngủ.

Nhưng khi anh quay đầu nhìn lại, thì Nghiêm Hạ đã lớn như vậy rồi.

Sáng sớm hôm sau, khi Nghiêm Hạ tỉnh dậy thì Nghiêm Dĩ Đông vẫn còn đang ngủ.

Lưng cô áp sát vào l*иg ngực của ba, một cánh tay vắt ngang qua trước ngực cô.

Cô rất ít khi được ở gần gũi ba như vậy, trong lòng cô có chút vui sướиɠ, mình được tỉnh dậy trong vòng tay của ba.

Cô đối với ba phần nhiều là kính trọng, nhưng cũng có tâm lý của một đứa con gái muốn được gần gũi với ba nên cô không thức dậy ngay mà lựa chọn giữ nguyên tư thế này, hiếm khi mình được gần gũi với ba như vậy.

Bởi vì ngực cô không lớn, không mặc áσ ɭóŧ cũng không bị lộ ra nên cho dù ngủ cùng phòng với ba nhưng mấy buổi tối nay nhưng tắm xong cô đều không mặc áσ ɭóŧ bên trong áo ngủ.

Lúc này mép dưới bầu ngực của cô đang đè lên cánh tay của ba qua lớp áo ngủ mùa hè mỏng manh.

Cánh tay kia không trắng lắm, là màu lúa mì khỏe mạnh, Nghiêm Hạ nhìn dọc theo cánh tay, gần chỗ cổ tay có mạch máu nổi lên, mạch máu trên mu bàn tay càng rõ ràng hơn, bàn tay cứ thế đặt ở đó.

Nghiêm Hạ bị đôi bàn tay này mê hoặc, thật sự rất đẹp, ngón tay màu đồng, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, thon dài rộng lớn.

Nghiêm Hạ không nhịn được duỗi tay dưới chăn ra, muốn đan chéo mười ngón tay mình với bàn tay kia.

"Ưʍ..."

Động tác vươn tay khiến đầṳ ѵú của cô cọ vào cánh tay của ba, cô không nhịn được kêu lên một tiếng, sau đó cô lại chột dạ quay đầu ra sau nhìn, thấy người đàn ông vẫn nhắm mắt ngủ say thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô thật sự nắm lấy tay của ba, cô còn hơi vặn vẹo người, để cho bộ ngực nhỏ của mình cọ vào cánh tay của ba qua lớp quần áo.

Thoải mái quá, cô kẹp chặt hai chân lại theo bản năng, sau đó đột nhiên cả người giống như bị sét đánh, cô phát hiện phía dưới mình đã ướt rồi…

Cô nằm ở bên cạnh ba mình, còn lặng lẽ dùng tay của ba cọ sát đến ướt.

Cô vừa xấu hổ vừa cảm thấy rất kí©h thí©ɧ, ba còn đang ngủ, ngoại trừ cô ra thì không có ai biết, cho nên cô lại tiếp túc cọ sát thêm lần nữa.

Khi mông cô lùi lại về phía sau thì lập tức đυ.ng phải một thứ đang sưng lên.

Cô mất vài giây mới phản ứng lại được và nhận ra được đó là cái gì.

Cô đỏ mặt rồi sau đó áp cái mông nhỏ của mình sát hơn vào chỗ sưng to lên sau lưng, nắm lấy tay của ba, chà sát bộ ngực của mình vào cánh tay của ba cho đến khi phía dưới mình càng ngày càng trở nên ướt hơn.

Không bao lâu sau cô lại cảm thấy buồn ngủ, cho nên cứ thế chìm vào giấc ngủ luôn.

Khi Nghiêm Hạ tỉnh lại lần nữa thì chỉ còn một mình cô trên giường.

Trong sân có mấy đứa cháu của Lý Mễ đang chơi đùa, khi nhìn thấy Nghiêm Hạ, nhớ lại vẻ mặt hung dữ của Nghiêm Hạ ngày hôm qua khiến cho bọn chúng có hơi sợ hãi, mấy đứa trẻ ẩn núp tránh xa cô.

Nghiêm Hạ thật sự rất thích trẻ con, nếu không phải ngày hôm qua bị cướp mất con gấu nhỏ kia thì cô đã chơi cùng với mấy bạn nhỏ này rất vui vẻ rồi.

Nghiêm Hạ lấy từ trong túi ra đủ loại kẹo được đóng gói đẹp mắt đặt lên trên bàn đá, cố ý gây ra tiếng động để thu hút ánh mắt của mấy đứa trẻ.

Quả nhiên, một cô bé trước đó rất thích bám lấy Nghiêm Hạ chạy tới trước mặt cô, rụt rè nói với Nghiêm Hạ: "Chị, chị ăn cái gì thế?"

Nghiêm Hạ cười híp mắt, cầm một nắm kẹo cho cô bé: "Thuốc độc."

Đứa trẻ không tin, xé giấy gói ra rồi bỏ vào trong miệng, ngọt quá!

Lúc Nghiêm Dĩ Đông trở lại thì thấy một đám trẻ con đang vây quanh Nghiêm Hạ, Nghiêm Hạ bảo chúng làm làm trò chọc mình cười, cô vui vẻ thì sẽ thưởng cho bọn chúng một nắm kẹo.

Nhìn thấy Nghiêm Dĩ Đông đi đến, Nghiêm Hạ bèn đưa tất cả số kẹo trong tay cho bọn trẻ, sau đó đi về phía Nghiêm Dĩ Đông, ngọt ngào gọi: "Ba!"