Chương 18: Chụp ảnh

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Nghiêm Hạ nhìn một loạt những động tác của ba thì không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy.

Đêm đó, sau khi Nghiêm Hạ ngủ say, Nghiêm Dĩ Đông kẹp hai chân của Nghiêm Hạ vào giữa hai chân mình, ngăn không cho Nghiêm Hạ lộn xộn sau khi ngủ, tư thế ngủ của Nghiêm Hạ rất xấu, mấy ngày trước anh đã bị Nghiêm Hạ đạp tỉnh mấy lần.

Kể từ khi rời khỏi trường học anh đã lâu không giặt đồ bằng tay, giặt một hai lần thì không sao, nhưng anh không muốn ngày nào cũng phải giặt.

Vì thế, anh buộc mình phải cách thời gian dậy sờ qυầи ɭóŧ Nghiêm Hạ xem có khô hay không, lúc năm giờ anh đánh thức Nghiêm Hạ đang ngủ say dậy đi thay băng vệ sinh.

Việc này khiến anh hơi mất ngủ nhưng tin tốt là ngày hôm sau chiếc giường vẫn sạch sẽ.

Trong kỳ kinh nguyệt của Nghiêm Hạ, cho dù bộ chăn ga trải giường kia đã khô nhưng anh không quay lại ngủ dưới đất mà ngủ luôn cùng giường với Nghiêm Hạ, chờ sau khi Nghiêm Hạ ngủ say thì kiểm soát tư thế ngủ của cô, sáng sớm ngày hôm sau thì đánh thức Nghiêm Hạ dậy thay băng vệ sinh.

Có một lần lúc nửa đêm anh đang sờ vào qυầи ɭóŧ của Nghiêm Hạ thì cô tỉnh lại, giọng nói khàn khàn hỏi anh: "Ba, sao ba lại sờ con?"

Anh còn chưa kịp trả lời thì Nghiêm Hạ đã ngủ thϊếp đi, giống như là bị mộng du.

Vào ngày cuối cùng, khi Nghiêm Dĩ Đông bảo Nghiêm Hạ dậy thay băng vệ sinh thì Nghiêm Hạ lại không muốn dậy.

"Sắp hết rồi ạ, không cần thay nữa đâu."

Nghiêm Hạ đã mệt mỏi suốt năm ngày nay rồi, hôm nay cô mới có cảm giác mình được sống lại, cô chủ động nói muốn đi ra ngoài với Nghiêm Dĩ Đông.

Địa điểm đến hôm nay là ngọn núi phía sau làng, ở bên khác Nghiêm Dĩ Đông đang nói chuyện với các kỹ sư còn Nghiêm Hạ đi dạo xung quanh một lát.

Mọi thứ ở đây đều mới lạ đối với cô, ngay cả những bông hoa nhỏ ven đường cũng có thể thu hút sự chú ý của cô.

Khi mặt trời sắp lặn, kỹ sư mới đưa cho Nghiêm Dĩ Đông được số liệu ưng ý.

Mọi người thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi về.

Nghiêm Hạ gọi ba mình lại.

"Ba, con tìm được một chỗ hay lắm, ba đi cùng con đi."

Nghiêm Hạ kéo anh đi vào sâu trong rừng cây.

Nghiêm Hạ đưa anh đến bên một con suối nhỏ, sau đó Nghiêm Hạ bắt đầu cởi khóa áo chống nắng của mình ra dưới ánh nhìn sâu xa của ba…

Nghiêm Hạ biết dáng người của mình chỉ ở mức bình thường, ngực vẫn còn đang phát triển, nhưng đôi chân của cô lại rất hoàn hảo, cho nên khi mặc quần áo sẽ biết tận dụng được điểm mạnh và che dấu đi điểm yếu của mình.

Cô thường mặc chiếc váy ngắn mori trong sáng, phần dưới chắc chắn phải để lộ ra đôi chân trắng nõn vừa thẳng tắp lại vừa thon dài của mình, phần trên cô mặc váy cho nên hiếm khi mặc áσ ɭóŧ mà đều dùng miếng dán ngực, mặc dù làm cho ngực trông nhỏ hơn nhưng lại khiến cả người trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Cô cởϊ áσ chống nắng ra để lộ chiếc váy hai dây màu vàng tươi, cô rất thích màu vàng, nó rất hợp với màu tóc đỏ của cô, La Chân Nghi từng nói rằng phong cách này của cô gọi là trứng xào cà chua.

Nhưng không thể phủ nhận rằng mặc như vậy sẽ khiến cho cả người cô trông tràn đầy sức sống tuổi trẻ hơn, tươi mát làm rung động lòng người.

Khiến cho người ta muốn phá hủy sự trong trắng này.

Cô ngồi xuống giữa khóm hoa, giục ba chụp ảnh cho cô.

"Ba, ba không cho con dùng điện thoại di động nên con chỉ có thể lấy điện thoại của ba chụp ảnh, con muốn gom đủ chín bức để gửi lên vòng bạn bè."

Nghiêm Hạ thay đổi một vài tư thế rồi chạy đến bên cạnh Nghiêm Dĩ Đông để xem ảnh anh chụp như thế nào.

Cô chê: "Bức này con nhắm mắt sao ba lại chụp, bức này không rõ, bức này..."

Cô không chú ý tới ngực mình đang dán vào cánh tay của Nghiêm Dĩ Đông, cổ áo của chiếc váy hai dây này có hơi rộng, từ góc nhìn của Nghiêm Dĩ Đông có thể nhìn được rõ ràng bên trong của cô.

Ngực của cô chỉ nhỏ chứ không phải không có gì.

Nghiêm Dĩ Đông ném điện thoại cho cô để cô chụp ảnh tự sướиɠ, sau đó đi sang chỗ khác dựa vào một cái cây hút thuốc.

Nghiêm Hạ cũng không tức giận, cầm lấy điện thoại di động vui vẻ tìm góc độ và ánh sáng tốt tự chụp mấy bức, chụp đến khi cô hài lòng thì mới chạy qua tìm Nghiêm Dĩ Đông.

"Đi về thôi ạ."

Trải qua mấy ngày sống chung này, Nghiêm Hạ đã không còn quá sợ ba mình nữa, cô nhìn bóng lưng của ba đi trước, từ phía sau đột nhiên nhảy lên lưng ba mình, do bị đập mạnh vào nên vùng trước ngực cô bị đau, thế là cô bèn cọ sát bầu ngực trên lưng ba để xoa dịu một chút.

Tay Nghiêm Dĩ Đông vô thức ôm lấy hai chân mềm mại trơn nhẵn của cô.

Nghiêm Hạ còn tưởng rằng ba sẽ bảo cô đi xuống nhưng Nghiêm Dĩ Đông lại không nói gì, cứ thế cõng cô trở về.