Chương 10

“Cha của con là thợ khóa trong thôn, ông giỏi bẻ khóa, trước mắt cứu tiểu thư ra ngoài, những việc còn lại xem tạo hóa thôi!”

Phu nhân trực trào nước mắt nói không nên lời, bà chỉ ôm ta trong lòng không ngừng xoa đầu ta.

Cuộc sống trong tù giam trôi qua vô cùng buồn thảm, không có ban ngày chỉ có đêm tối, khắp nơi đều là mùi hôi thối mục nát, đồ ăn toàn là gạo cũ khô khốc, quần áo chỉ là vải thô mỏng tanh.

Ta đỡ tay phu nhân ngồi xuống đống rơm.

Phu nhân hỏi ta, vì sao lại xả thân cứu tiểu thư.

Ta thành thật đáp lời:

“Vào cái ngày bán mình đi, con đã xem như mình c.h.ế.t rồi, nhưng ông trời thương xót cho con vào ở một gia đình tốt như vậy, được sống ba năm tươi đẹp đó đã là quá đủ với con rồi. Nếu như bây giờ còn không báo đáp công ơn, chẳng lẽ phải đợi đến kiếp sau mới trả ơn cho phu nhân và tiểu thư sao!”

Phu nhân nghẹn ngào không nói nên lời.

Ta an ủi phu nhân:

“Người yên tâm đi, thánh thượng sẽ điều tra rõ sự thật, đến lúc đó sẽ trả lại trong sạch cho lão gia, chúng ta sẽ được ra ngoài thôi. Tiểu thư cành vàng lá ngọc, không chịu nổi nỗi khổ chốn lao ngục này, nhưng Đồng Nhi da dày thịt béo, Đồng Nhi không sợ những thứ này. Phu nhân yên tâm, nhà con tuy rằng ở trong thôn, nhờ được phu nhân chiếu cố nên hai năm nay cuộc sống đã tốt hơn rất nhiều, cha mẹ con sẽ chăm sóc cho tiểu thư, đợi đến khi lão gia sửa lại án sai, cả nhà chắc chắn sẽ đoàn tụ!”

Đợi từ mùa xuân đến mùa thu, thỉnh thoảng lại có người đến thẩm tra, may mà từ đầu đến cuối không có dùng hình, nhưng cũng không có tin tức thả người nào.

Vào một bữa sáng cuối mùa thu, cai ngục đến mở cửa lao, muốn giải tất cả bọn ta lên kinh thành để Thánh thượng đích thân thẩm vấn. . Tiên Hiệp Hay

Ta vốn tưởng rằng những ngày trong lao tù đã đủ gian nan, không ngờ rằng trên đường bị áp giải đi còn khổ cực gấp trăm lần, càng đi về phía bắc trời càng lạnh, trên người bọn ta chỉ có áo vải thô mỏng manh, đi từ sáng cho đến tối, dù những vết phồng rộp trên chân đã ứa máu, ngày hôm sau vẫn phải tiếp tục lên đường.

Trong mắt lão gia toàn là thương xót và lo lắng cho phu nhân, nhưng từ đầu đến cuối phu nhân vẫn ngẩng cao đầu thẳng sống lưng bước đi, ra hiệu cho lão gia không được khuất phục.

Ta còn nhìn thấy thiếu gia, cả người gầy đi thấy rõ, sắc mặt cũng tái nhợt. Hắn cũng nhìn thấy ta, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc, ta mỉm cười với hắn nhưng hắn lại buồn bã quay đi.