Chương 12

Ta lập tức quay đầu lại, phu nhân giữ chặt lấy ta:

“Đồng Nhi ngoan, con không biết võ, trước mắt con đi theo các đại nhân đi!”

Ta chưa từng thấy phu nhân như thế này bao giờ, ngọn lửa chiếu rọi lên khuôn mặt bà, lửa đỏ cháy ánh vào đôi con ngươi đen láy, tay bà cầm kiếm, xung trận ngựa lên trước, tựa như chưa từng chịu phải nỗi khổ lao tù hơn nửa năm qua, bà quyết đánh g.i.ế.c trở lại.

Ta được người nọ ôm lên xe ngựa, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài xem vang lên chừng một khắc.

Sau đó, phu nhân vén rèm cửa xe lên, đám người Thái Âm, Lý ma ma, Hứa ma ma đều lần lượt lên xe ngựa.

Lão gia và thiếu gia đã cưỡi trên con ngựa cao lớn, đoàn người nhân lúc đêm khuya lao nhanh đến bến tàu.

Đến bến tàu, mọi người xuống ngựa lên thuyền, gió thổi phập phồng cánh buồm đi thẳng về hướng Bắc.

Trong thuyền, mọi người chen chúc nhau ngồi thành một dãy.

Đã hơn nửa năm trôi qua, sắc mặt của mọi người đều tiều tụy đi hẳn, nhóm người Khương ma ma dù trên đường áp giải đã nhận ra ta, nhưng cũng không ai nói lời nào, cũng không biết sao ta lại lén tráo đổi để tiểu thư ra ngoài.

Đang lúc thổn thức, lão gia phu nhân đi vào trong, chỉ nói ngắn gọn rằng chúng ta sẽ đến phương Bắc đầu quân cho Nhạc lão gia, hỏi mọi người có bằng lòng đi cùng không, nếu không thì tới khi lên bờ thì ai đi đường nấy.

Ta có hơi lo lắng, nếu như có người muốn rời khỏi, lỡ như tiết lộ chuyện ta lén đổi thân phận với tiểu thư ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ phá hỏng hết kế hoạch hay sao.

Phu nhân dường như cũng nhìn ra vẻ bất an của ta, bà chỉ mỉm cười, trong nháy mắt ta chợt hiểu ra, nếu như có người không muốn cùng đi, vậy thì đường ai nấy đi e rằng chỉ có hai đường sống chết.

Nhóm người Khương ma ma nhất trí nói: .

”Muốn cùng lão gia phu nhân sống c.h.ế.t không rời!”

Phu nhân gật đầu hài lòng, sau đó gọi ta tới phân tích tình hình cho ta nghe, hiện giờ tình thế không rõ, đợi đến khi tới được nơi an toàn sẽ cho người đi đón tiểu thư và cả nhà ta, bảo ta tạm thời đừng tiết lộ tin tức, cứ yên tâm chờ đợi.

Đương nhiên ta nghe hiểu ý của phu nhân, cứ như vậy, trong sự bảo vệ của đội hộ vệ, đoàn người ngồi thuyền đi đến Bắc Mộ Châu.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời ta rời khỏi nhà đi đến một nơi xa xôi như thế Từ đằng xa truyền đến tiếng còi ù ù, đến nơi rồi, Bắc Mộ Châu là thị trấn cứ điểm của quân sự, vùng lân cận có mười vạn đại quân đóng quân.