Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đồng Nghiệp Tôi Đều Là Tiểu Động Vật

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Diệp Thanh Vũ!"

Bùi tiểu gấu trúc giơ cao hai tay đầu hàng, lảo đảo lùi về phía sau một bước.

Đôi tai ửng hồng, cô đáng thương thỉnh cầu nhân loại: "Lôi điện... cô đem lôi điện lấy xa một chút..."

Đồng tử Diệp Thanh Vũ co lại.

Cô chợt nhận ra thủ phạm chính là vợt điện bắt muỗi trong tay mình.

"..." Cô lập tức lao ra cửa, ném vợt điện bắt muỗi vào ven tường ngoài văn phòng, rồi nhẹ nhàng chậm rãi quay trở lại.

Giơ đôi tay đầu hàng như Bùi Nhung, cô ra hiệu mình không còn cầm vợt điện.

Ánh mắt chân thành, Diệp Thanh Vũ trấn an: "Bùi tổng đừng sợ, tôi đã ném nó ra ngoài rồi."

Ngực Bùi Nhung phập phồng gấp gáp. Cô chăm chú nhìn ánh mắt dịu dàng của Diệp Thanh Vũ, như thể đang cố gắng hiểu rõ điều gì đó.

Giây lát sau, cảm xúc dần bình ổn, đôi tay đầu hàng mới từ từ hạ xuống.

Chân tay bủn rủn, cô tựa vào bàn làm việc. Môi cắn chặt, im lặng, một sắc hồng xinh đẹp lan dần từ gương mặt xuống cổ.

Diệp Thanh Vũ nghĩ mình hẳn đã vô tình chạm phải vết thương bí mật của Bùi tổng, không khỏi cảm thấy áy náy.

Thấy người phụ nữ hay cười lúm đồng tiền giờ yếu ớt hoảng hốt dựa bàn, lòng cô càng thêm đau xót.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý."

Giọng cô dịu dàng: "Bùi tổng, để tôi đỡ cô ngồi xuống nhé."

Người phụ nữ vẫn im lặng, mắt đào hoa mờ mịt nhìn cô, nhưng không ngăn cản cô từ từ tiến lại.

Diệp Thanh Vũ thử nắm lấy vai mảnh khảnh của Bùi Nhung. Tạm dừng vài giây, tay kia ôm lấy cánh tay cô.

Cô cảm nhận cả người Bùi tổng mềm nhũn. Chỉ khẽ chạm, người phụ nữ đã vô lực dựa vào lòng cô.

Cùng với xúc cảm mềm mại của thân thể là hương trúc lá ngọt ngào thoang thoảng.

Diệp Thanh Vũ không để ý tim mình đang đập loạn, cẩn thận đỡ người phụ nữ tới ghế làm việc.

Ngồi xuống ghế, Bùi tổng như con thú nhỏ về tổ. Hai tay nắm chặt tay vịn, người hơi co lại, tìm được cảm giác an toàn.

Đôi mắt đào hoa vẫn còn ướŧ áŧ, lông mày xinh đẹp hơi cau lại. Cô cất giọng buồn bã, như đang trách móc: "Diệp Thanh Vũ, tôi không chơi với cô nữa."

Diệp Thanh Vũ cảm thấy lòng mình chợt trống rỗng.

Cô không đáp lời ngay, chỉ rút hai tờ khăn giấy từ bàn bên cạnh, định đưa cho Bùi Nhung.

Nhưng Bùi Nhung không hợp tác, rụt tay lại. Rõ ràng không muốn nhận, chỉ chằm chằm nhìn cô.

Trong chớp mắt, giọt nước mắt long lanh từ hàng mi dày rơi xuống.

Như giọt sương trong veo rơi khỏi đóa xuân hoa rực rỡ buổi sớm, tạo nên vẻ đẹp mong manh.

Diệp Thanh Vũ chăm chú nhìn người phụ nữ, lần hiếm hoi trong đời cảm thấy lúng túng.

Cô không kìm được muốn lau nước mắt cho Bùi tổng, nhưng lý trí mách bảo hành động đó quá mạo phạm.

Đang lúc lưỡng lự, Bùi tổng ngẩng cằm lên, nước mắt đã đọng lại. Giọng cô nghẹn ngào, pha chút trách móc: "Diệp Thanh Vũ, nước mắt chảy tới cằm rồi đấy."

Lời nói thúc giục ấy khiến tim Diệp Thanh Vũ đập mạnh.

Những giọt nước mắt kia dường như cũng chảy vào l*иg ngực cô, gây cảm giác vừa ngứa vừa tê.

"Ờ."

Cô luống cuống cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau chiếc cằm trắng ngần như ngọc của Bùi Tổng.

Rồi theo dấu nước mắt, cô lau dọc gương mặt lên trên, đến tận khóe mắt ửng hồng và hàng mi ướŧ áŧ của người phụ nữ.

Bùi tổng miệng nói không muốn chơi với cô nữa, lúc này lại ngoan ngoãn ngẩng đầu, lười biếng để cô chăm sóc.

Thỉnh thoảng, cô nhắm mắt thoải mái, lông mi khẽ run.

Dáng vẻ tiểu thư kiều diễm ấy khiến Diệp Thanh Vũ cảm thấy như có chiếc đuôi nhung mềm mại của một sinh vật nhỏ bé đang khẽ cào trong lòng mình.

Hơn nữa... Cô dường như chăm sóc quá mức thuần thục.

Cô rõ ràng chưa từng hầu hạ ai.

Lau xong cẩn thận, Diệp Thanh Vũ vò khăn giấy ướt trong lòng bàn tay, nghiêm túc xin lỗi:

"Thật xin lỗi Bùi tổng, tôi không biết cô sợ. Đừng giận nhé."

"Lát nữa tôi sẽ ném vợt điện bắt muỗi vào thùng rác xa nhất trên phố."

Bùi Nhung nhíu mày, lập tức nhấn mạnh: "Tôi không có sợ."

"..." Trong mắt Diệp Thanh Vũ vô tình lộ ra chút cười.

Cô gật đầu đồng ý, tỏ ý mình đã hiểu.

Bùi Nhung lúc này mới hơi hài lòng, khẽ hừ một tiếng.

"Vậy, cô còn chơi với tôi chứ?" Diệp Thanh Vũ cúi mắt hỏi.

Cô cảm thấy mình rất để tâm vấn đề này—

Không phải lo mất đi công việc nhàn hạ lương 4 vạn hàng tháng, mà chỉ đơn thuần lo Bùi Nhung thật sự không muốn để ý đến cô nữa.

...

"Con yêu, nói cho mẹ nghe, con có bị cô lập không?"

"Không ạ, con chỉ không muốn để ý đến mọi người."

"Bảo bối, sao con chưa bao giờ kết bạn vậy?"

"Con chỉ muốn chơi một mình thôi."

...

Những ký ức kỳ lạ hiện lên trong đầu, Diệp Thanh Vũ chợt nhận ra phản ứng hiện tại của mình có phần đột ngột và khác thường.

Rốt cuộc, cô mới quen Bùi tổng vài ngày, chưa có nhiều tiếp xúc.

Sao lại vội vàng tiến tới, dễ dàng bị từng lời nói cử chỉ của đối phương lay động cảm xúc, như thể đang làm chó cho người ta vậy?

Không đúng. Không có, không có làm chó.

Cô lắc đầu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ rối ren trong đầu, rồi thấy người phụ nữ giơ tay xoa xoa tai, chậm rãi quay đi:

"Không chơi với cô nữa."

"... Ờ."

Tai Diệp Thanh Vũ cụp xuống.

Nếu soi gương, cô sẽ thấy—ánh mắt hiện tại của mình, gần như giống hệt ánh mắt u buồn của chú chó Kim Xán khi chủ nhân bỏ rơi.

"Vậy Bùi tổng, tôi về vị trí làm việc trước nhé."

Cô vẫn giữ vẻ dịu dàng và trấn tĩnh thường ngày, thậm chí khóe môi vẫn quen thuộc nở nụ cười tươi, chỉ có ánh mắt hơi ảm đạm dưới hàng mi cụp xuống.

Bùi Nhung thấy người phụ nữ trẻ vẫn thẳng người như cây nhỏ khi rời đi, chỉ có điều lá cây dường như không còn tươi tốt như trước, trông có vẻ hơi héo úa.

Đôi mắt đào hoa của cô khẽ nhíu.

"Diệp Thanh Vũ."

Người phụ nữ trẻ lập tức dừng bước, quay đầu nhìn.

"... Chỉ hôm nay không chơi với cô."

Bùi Nhung vừa nói xong, lại lập tức sửa lời:

"Chỉ buổi trưa hôm nay không chơi với cô."

Cô thấy đôi mắt người kia chợt sáng lên.

Chờ người đó rời đi, Bùi Nhung hóa thành một chú gấu trúc nhỏ, leo lên cửa sổ văn phòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »