Chương 47: Chiến thắng

"Cứu đồng bọn của ta, nếu không bọn họ sẽ chết." Âm thanh Đường Tam rất bình tĩnh, không có chút lãnh ý cùng tâm tình lẫn lộn. Nhưng dường như âm thanh bình tĩnh này lại làm cho Diệp Linh Linh ẩn sâu trong nội tâm khắc một dấu ấn cực kỳ sâu sắc. Nam nhân này đến tột cùng là người như thế nào? Âm thanh của hắn tựa hồ còn chút non nớt, nhưng thủ đoạn của hắn lại lợi hại đến thế. Khống chế, công kích, kịch độc, trận đánh ngày hôm nay nói tới cùng Hoàng Đấu chiến đội thất bại cũng chỉ vì một mình hắn.

Diệp Linh Linh không hề lên tiếng, miễn cưỡng đề tụ hồn lực, cửu tâm hải đường quang ảnh bay ra, phiêu nhiên bao trùm thân thể Tiểu Vũ.

"Không cần đâu. Đem Mị Thỏ đưa ta." Đột nhiên dưới đài, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

Ngay lập tức cả sân đấu tập trung về phía người đang nói. Chính là Đường Tuyết Băng, tất nhiên, cô ấy vốn rất lo cho Tiểu Vũ, nên mới rời chỗ theo đại sư đến gần sân đấu.

Sử Lai Khắc nghe vậy, không ai nói gì, Đường Tam càng nhanh chóng hơn bế Tiểu Vũ lại gần chỗ Đường Tuyết Băng.

Cô đón lấy Tiểu Vũ, đôi mắt thoáng tia lo lắng, sau đó mới ngẩng mặt lên một chút nhẹ giọng nói chỉ đủ cho Đường Tam nghe "Làm tốt lắm." Sau đó quay người rời đi.

Đường Tam vừa kịp nghe câu đó xong, liền có chút thỏa mãn, vui vẻ. Sau đó rất nhanh biến mất, lạnh lùng đi về sân đấu.

Cả bọn Hoàng chiến đội vừa nhìn thấy người xuất hiện, sắc mặt liền có chút hơi bất ngờ cũng vô cùng khó coi. Dĩ nhiên bọn hắn nhận ra chứ, tháng trước bọn hắn vừa bị chính cô gái kia ép tiền xong, và không ngờ cô ta lại là người của Sử Lai Khắc, Sử Lai Khắc vốn có 8 người. Nhưng do bọn họ có 7 người, bên Sử Lai Khắc đã bỏ một người đi. Là cô ta sao? Bọn họ dĩ nhiên có nghe danh, truyền kì của đấu hồn trường. Băng Tuyết Chi Vương với võ hồn Băng Tuyết Tinh Khiết trong vòng 1 tháng giành được 49 trận thắng liên tiếp, và hôm nay giành được thêm một trận với kim đấu hồn tôn Thiên Hỏa Chi Vương bước vào huân chương kim đấu hồn. Nếu hôm nay cô ta tham gia sợ rằng Sử lai khắc sẽ thắng càng dễ dàng hơn, nhưng tuy nghe danh cũng đã ngưỡng mộ nhưng ai có thể ngờ...Băng Tuyết Chi Vương lại nhỏ như vậy chứ? Chẳng khác nào bọn họ còn thua cả một con nhóc nhỏ hơn tuổi? Mà con nhóc này còn...

Nhất là Ngọc Thiên Hằng, sắc mặt đã có chút khó coi cực điểm. Cô gái như vậy...sao có thể ở Sử Lai Khắc chứ!!!

Độc tố đã rút khỏi cơ thể hai tên Huyền vũ quy hồn sư cùng Độc Cô Nhạn, Đường Tam ngẩn đầu nhìn lên không trung đã thấy Bạch Cáp nữ hồn sư kiêm người chủ trì đã ngốc trệ từ lâu. "Có phải hay không nên công bố kết quả trận đấu này đi."

Lúc này mới tỉnh mộng, không dám nhìn tới Đường Tam cuống quýt công bố nói: "Đoàn chiến đấu hồn, Sử Lại Khắc thất quái toàn thắng."

Lúc này Đường Tam mới giải trừ chu võng trói buộc và Lam ngân thảo trên người cho Hoàng Đấu chiến đội. Bát chu mâu bật lên đưa hắn nhảy tới bên cạnh đồng đội của mình.

Đới Mộc Bạch ánh mắt có chút phức tạp liếc nhìn Đường Tam nói: "Tiểu Tam, xem ra thật sự chỉ có khi Tiểu Vũ gặp nguy hiểm, lúc đó ngươi mới có thể hóa thân làm Tu La a."

Cho đến lúc này Sử Lai Khắc thất quái mới chính thức cảm thấy thật sự chiến thắng đối thủ cường đại trước mặt, khuôn mặt giấu sau mặt nạ không hẹn mà cùng toát ra nụ cười. Đối với bọn họ mà nói, tràng đoàn chiến đấu hồn này thật sự gian nan nhất từ trước tới nay. Tuy khó khăn nhưng cũng đã bức ra toàn bộ thực lực của họ. Đường Tam có bát chu mâu, Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh có dung hợp đấu hồn kỹ, tại lúc mấu chốt quyết định thắng bại, đương nhiên Đường Tam là linh hồn của toàn đội, năng lực khống chế đã phát huy toàn bộ. Trong trận này đã hao tâm tổn trí, nếu không có hắn khống chế, vậy tràng đấu hồn này thắng lợi cũng không phải thuộc về bọn họ.

Mà tại bên kia, mọi người cũng tụ tập một chỗ đỡ nhau. Sắc mặt mỗi người đều rất khó nhìn. Nhất là Ngọc Thiên Hằng cùng hai gã Huyền vũ quy hồn sư. Lúc này sắc mặt trầm ngưng giống như muốn khóc vậy.

Ngọc Thiên Hằng ngưng nhìn về phía Sử Lai Khắc thất quái, vừa gặp ánh mắt Đới Mộc Bạch nhìn sang. Hai người ngưng mắt nhìn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này tình huống hoàn toàn bất đồng.

"Các ngươi rất cường đại. Bất quá, chúng ta không hoàn toàn thua các ngươi." Ngọc Thiên Hằng nói.

Đới Mộc Bạch thản nhiên nói: "Không sai, các ngươi phối hợp không có chút tì vết, nếu ngay từ đầu các ngươi phòng thủ, ai chết vào tay ai vẫn hoàn toàn không nói trước được."

Ngọc Thiên Hằng thực lực đáng được Đới Mộc Bạch tôn trọng, đối thủ cùng cấp bậc mạnh mẽ như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải. Là đội trưởng Hoàng Đấu chiến đội, Ngọc Thiên Hằng cơ hồ bị đại bộ phận hoả lực của Sử Lai Khắc thất quái công kích, nhưng hắn vẫn kiên trì được đến cùng. Mặc dù trận đấu này thua, nhưng Đới Mộc Bạch cũng hiểu được Lam Điện Bá Vương Long cũng không có bị bại bởi Tà Mâu Bạch Hổ của mình.

Ngọc Thiên Hằng trong lòng thầm than một tiếng, hướng Đới Mộc Bạch gật đầu, "Hy vọng sau này có cơ hội giao thủ, khi đó chúng ta sẽ không còn tì vết nào nữa."

Đới Mộc Bạch mỉm cười, "Chiến thắng vẫn như trước, phải là chúng ta."

Hai người ánh mắt lại lần nữa xuất hiện va chạm tóe lửa, Ngọc Thiên Hằng hít vào một hơi, lúc này mới đi đến đỡ Hắc Báo hồn sư Áo Tư La cùng với đội hữu của mình nói: "Chúng ta đi."

Bảy người bước đi lảo đảo cùng nhau chậm rãi hướng đến lối vào dành cho hồn sư. Bại trận làm cho bóng lưng bọn họ nhìn qua có chút đơn bạc.

Bích Lân Xà hồn sư Độc Cô Nhạn đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Đường Tam lúc đang thu hồi bát chu mâu nói: "Độc của ngươi rất lợi hại, thậm chí có thể phá được độc xà của ta. Ta vĩnh viễn sẽ nhớ đến mối nhục hôm nay. Một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi ngã dưới độc xà của ta..."

Đường Tam bình tĩnh nhìn đối thủ lạnh nhạt đáp: "Tùy thời xin đợi."

Cùng Độc Cô Nhạn quay đầu lại còn có Cửu Tâm Hải Đường hồn sư Diệp Linh Linh nhưng ánh mắt của nàng bất đồng, không mang theo oán hận mà là một loại ánh mắt kinh quý tâm tình đặc thù, nhìn Đường Tam thật sâu như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng, xoay người theo đồng bạn rời đi.

Nhing theo bóng lưng của đối thủ, Đái Mộc Bạch đột nhiên cười, "Chúng ta đã thắng."

Áo Tư Tạp cười hắc hắc, cho mỗi người một cái đậu hủ: "Đúng vậy, chúng ta thắng."

Bảy người đều nhìn lẫn nhau, đều tự vươn cánh tay phải của mình ra. Sử Lai Khắc thất quái ngón tay trỏ đều chỉ lên trời, trong miệng ngậm đại hương tràng của Áo Tư Tạp, vui sướиɠ vì thắng lợi lúc này trong tình thân cùng nhau bộc phát toàn diện.

Tiếng vỗ tay giờ khắc này bắt đầu vang lên. Tất cả khách quý thất thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh đặc biệt truyền ra. Sử Lai Khắc thất quái được tất cả khách quý xem trận đấu hoan hô mặc dù số lượng không nhiều hơn so với bên ngoài nhưng những tiếng vỗ tay mạnh mẽ này khiến cho trận đoàn chiến đấu hồn căng thẳng có một kết cục hoàn mỹ.

Và tất nhiên...một số vị quý tộc cá cược Hoàng chiến đội thắng dĩ nhiên thua sấp mặt. Có lẽ hôm nay là ngày xui xẻo của những người cả tin vào những kẻ có huân chương cao hơn. Lần thứ nhất là kim đấu hồn Thiên Hỏa chi vương thua ngân đấu hồn Băng Tuyết chi vương, nay ngân đấu chiến đội Hoàng chiến đội đấu thiết chiến đội Sử Lai Khắc. Dám cá, những kẻ quý tộc mà cược kẻ có huy chương lớn hơn sẽ lỗ nặng, có khi còn phá sản. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra...và là một ngày thăng hoa của Sử Lai Khắc.

...........................................................................................................................................

Sau khi chiến thắng vui vẻ. Cả bọn liền về tửu điếm, và trên bàn đã dọn sẵn rất nhiều thức ăn và cả hai bình rượu đợi sẵn.

"Haha..." Về đã tới tửu điếm mà Mã Hồng Tuấn vẫn không nhịn cười to. Một phần vì thắng phần khác vì sắp được ăn cơm.

"Mới nghe nói ăn cơm, ngươi vui đến vậy hả?" Tiểu Vũ sau khi được Đường Tuyết Băng chữa trị liền 10 phần 10 sinh lực, ngay cả hồn lực cũng đầy ắp, nên nhanh nhảu xen vào.

Thật sự, Đường Tuyết Băng rất lo cho Tiểu Vũ, bị thương nặng vậy, cô rất muốn rời đi đập cho Thạch gia huynh đệ kia một trận, bất quá phải chữa trị cho Tiểu Vũ mà cách nhanh nhất để trị tất nhiên cô dùng hai loại đan dược Tử Vũ cho. Cô biết Cửu tâm hải đường có thể chữa trị cho Tiểu Vũ bất quá hồn lực Diệp Linh Linh kia căn bản sắp hết, mà bị ép buộc chữa trị sợ là sẽ động tay với Tiểu Vũ, còn nội thương đậu hủ của Áo Tư Tạp có thể có hiệu quả, bất quá hắn hồn lực đã không còn ép hắn nữa cũng tội, nên cô mới đề nghị để cô chữa.

"Sai, viện trưởng mời cơm. Nên mới vui như vậy!!!" Mã Hồng Tuấn phản bác, hề hề nói. Lão viện trưởng keo kiệt muôn thuở của bọn họ chịu mời cơm mới hay. Chuyện này vui là đúng.

"Vui lắm hả???" Lúc này đột nhiên cánh cửa bật mở từ ngoài cửa đi vào chính là một người trung niên, nhìn qua bộ dáng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo đen đúa bình thường, quần áo đơn giản mộc mạc, chỉ có ánh mắt hắn là đặc biệt sáng ngời.

"Đánh học sinh của ta đắc ý lắm hả?" Vị kia không ai khác chính Tần Minh người dẫn đầu của Hoàng chiến đội.

"Ngươi muốn làm gì?" Đới Mộc Bạch liền nhân jra đối phương ngay lập tức đề phòng nói.

"Ta kiếm thầy bọn ngươi!" Tên kia trả lời.

Ngay lập tức cả đám liền xúm lại bàn tán.

"Ê, người ta tới kiếm chuyện kìa, mấy ổng sao chưa ra?" Tiểu Vũ mặt mày khó coi nói.

"Để mình nghĩ cách xem..." Áo Tư Tạp suy tư nói. Sau cùng một bóng đền chợt lóe. Miệng hét lớn:

"Viện trưởng, nau ra đây nhanh! Thằng mập gọi hết 5 bàn ăn thượng đẳng, Vinh Vinh đã mua cho hai người hai bộ lễ phục cao cấp nữa đó, phí tính vào học viện đó!!!!"

Ngay lập tức, cả đám liền không nhịn được mỗi người câu.

"Ác ôn" Chu Trúc Thanh mặt xem thường 1 nói.

"Đê tiện" Trữ Vinh Vinh mặt xem thường 2 nói.

"Qủa là Áo Tư Tạp" TIểu Vũ tiếp lời.

Và biết viện trưởng Phất Lan Đức là người thế nào rồi? Ngay lập tức cánh cửa phòng ăn lần nữa mở, Phất Lan Đức cũng Triệu Vô Cực oai nghiêm bước vào, kèm theo câu "Chuyện gì vậy hả?"

Vâng quả nhiên là tên ham tiền.

Đúng lúc này, Tần Minh kia chậm rãi đã đi tới. Người chưa tới. Thanh âm đã truyền đến trước, "Phất lan đức viện trường. Triệu vô cực phó viện trường. Các ngươi khỏe không? Đệ tử tần minh bái kiến."

Người đến đúng là sư phụ chỉ đạo hoàng đấu chiến đội tần minh, chỉ thấy hắn rất nhanh tiến lên vài bước, hạ chân quỳ rạp xuống trước mặt phất lan đức và triệu vô cực. Lúc này, hắn đã hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh như lúc trước áp trận cho hoàng đấu chiến đội, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kích động.

Phất lan đức dùng tay chỉnh lại thủy tinh nhãn kính trên mũi, "Ta còn tưởng rằng tiểu tử thúi ngươi đã sớm quên chúng ta rồi chứ."

Triệu vô cực đỡ tần minh từ dưới đất đứng lên, nhìn tần minh từ trên xuống dưới, ha ha cười, "Hảo tiểu tử, ngươi là càng ngày càng lợi hại, xem ra, không bao lâu nữa, ngươi sẽ đuổi kịp mấy lão già chúng ta rồi."

Tần minh cung kính vòng tay mà đứng, "Bất luận lúc nào, hai vị viện trường thủy chung vẫn là sư phụ của tần minh, tần minh cũng vĩnh viễn đều là sử lai khắc học viện đệ tử."

Nhìn một màn trước mắt, sử lai khắc thất quái không nhịn được một trận trợn mắt há hốc mồm. Mặc dù bọn họ không biết tần minh đến tột cùng là làm gì nhưng lúc trước tần minh tại đấu hồn thai xuất hiện ở một cửa khác thì bọn họ thấy rõ ràng.

Người nà hiển nhiên cùng hoàng đấu chiến đội có quan hệ rất sâu, lại nghe trong giọng nói của hắn có ý tứ, hắn chẳng lẽ là ......

Phất lan đức giơ tay lên, dùng sức vỗ vỗ vào vai của Tần Minh, "Đã rời đi học viện nhiều năm như vậy, ngươi cũng vẫn còn giống như trước câu thúc như vậy. Lại đây, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện..."

...................................................................................................................................................

Tại phân khu của Hoàng Đấu chiến đội, các đội viên đang giúp nhau sửa soạn, sau đó chậm rãi rời khỏi.

Mặc dù thương thế bọn họ đã được Diệp Linh Linh dùng Cửu Tâm Hải Đường chữa khỏi bệnh. Nhưng bởi vì Thạch gia huynh đệ cùng Độc Cô Nhạn trước trúng kịch độc Nhân Diện Ma Chu của Đường Tam, thân thể lúc này rất suy yếu. Quan trọng hơn là, lần thất bại này đả kích nghiêm trọng đến tinh thần bọn họ.

Diệp Linh Linh dìu Độc Cô Nhạn, Áo Tư La dìu Ngọc Thiên Hằng. Tình trạng xem như tốt nhất là Phong Linh cũng đang giúp đỡ bọn Thạch gia huynh đệ, nhìn qua như là những tàn binh bình thường bị đánh bại.

Bảy người trong lòng buồn bực, không nói, cứ tiến tới. Đang lúc bọn họ sắp trở lại tửu điếm, một người đột nhiên xuất hện cản đường bọn họ.

"Thiên Hằng. ngươi còn nhận ra ta?" Âm thanh có chút quái dị vang lên, làm Thiên Hằng tâm trạng đang có chút u ám kinh ngạc ngẩn đầu.

Nhờ vào ánh trăng, miễn cưỡng thấy được tướng mạo của người đang đứng cản đường bọn họ, nàng thoáng chần chờ trong chốc lát. "ngài, ngài là... A! Thúc thúc. Người như thế nào lại ở chỗ này. "

Ngăn cản đường đi của Hoàng Đấu Chiến Đội chính là Đại Sư.

Đại Sư đi tới đứng trước mặt Ngọc Thiên Hằng nói "Chúng ta nói chuyện riêng một chút."

Ngọc Thiên Hằng lúc này thậm chí đã quên đi cái kết quả chiến bại kia. Vội vàng gật đầu, hướng đồng đội ý bảo bọn họ về tửu điếm trước.

Sau khi đại sư cùng Ngọc Thiên Hằng vừa rời đi. Thì bọn họ tiếp tục bị một người khác chặn đường.

"Cô là ai?" Ngự Phong là người đầu tiên hoàn hồn nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đứng trước mặt mình.

"Thành viên còn lại của Sử Lai Khắc." Cô gái kia chỉ lạnh nhạt nói hoàn toàn không có độ ấm.

"Băng Tuyết Chi Vương, là cô sao?" Độc Cô Nhạn ngay lập tức nhớ đến tên cô kinh ngạc nói.

Vâng, cô gái đó chính là Đường Tuyết Băng, nhưng khác so với lần trước cô lần nay không đeo mặt nạ. Cô nghĩ dù sao cũng ra khỏi đấu trường nên không nhất thiết đeo, hơn nữa cô cũng để ở chỗ Tiểu Vũ khi vừa chữa cho cô ấy rồi.

Mà bạn biết rồi, Đường Tuyết Băng nhan sắc ra sao? Bọn họ lúc này thực sự khó khăn lắm mới hoàn hồn khi nhìn thấy cô. Một cô gái xinh đẹp đến khó tin. Lặp lại lần nữa, Đường Tuyết Băng tuy tuổi nhỏ chưa trổ mã, nhưng đã rất đẹp. Mái tóc lam nhạt được buộc lên bằng hai sợi ruy băng lam xinh xắn, đôi mắt to tròn lam tinh khiết, tinh khiết đến nỗi khiến người khác không dám nhìn thẳng, khuôn mặt tròn vo dễ thương, xinh xắn đến từng mili như một thiên thần nhỏ vậy, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng chúm chím dễ thương, làn da trắng hồng mềm mại đến phát yêu khiến người khác ganh tị. Hơn nữa, dưới ánh trăng tròn đêm nay, cô càng xinh đẹp rạng ngời như một thiên thần vô ưu lạc nơi trần gian đen tối.

"Thật xinh đẹp!!!" Dường như cả 6 người kia không còn tin vào mắt mình, đồng loạt nói. Bọn họ thực sự rất muốn đem cô ấy làm thành của riêng a!!!

Nhưng ai có thể tin chứ? Một cô bé non nớt mà cũng rất xinh xắn lại giành 50 trận thắng liên tiếp ở đấu hồn trường khốc liệt này chứ? Thiên phú này, con người sao có thể có chứ? Căn bản không thể tin được.

"Chứng cứ đâu?" Ngự Phong không tin nói.

Dĩ nhiên tất cả bọn họ không tin. Nhỏ tuổi thế này sao có thể thắng 50 trận liên tiếp chứ? Có lẽ cô gái này chỉ có cũng màu tóc màu mắt với Băng Tuyết Chi Vương của Sử Lai Khắc kia thôi.

"Các ngươi không cần tin." Cô lạnh nhạt nói. Cô không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào về cô. Mục tiêu của cô chỉ có 1.

"Cô muốn gì?" Độc Cô Nhạn nhìn cô đôi mắt chứa khá nhiều cảm xúc phức tạp, hỏi.

"Tôi muốn nói chuyện riêng với Diệp Linh Linh được chứ!" Đường Tuyết Băng không vòng vo thẳng thừng nói.

Ngay lập tức tất cả mọi người liền chú ý vào cô gái mang tử y che mạng đang đứng cuối. Cô ấy chỉ gật nhẹ đầu nói với đồng đội mình vài câu, sau đó tiến lại gần cô. Nhẹ nói "Được thôi."

Ngay lập tức, cô liền quay người rời đi. Diệp Linh Linh kia cũng bước theo.

...............................................................................................................................................

End chap nka, đúng hẹn nhé. Tớ cũng không nói mấy giờ, vẫn là thứ 7 mà, đúng không?

Đoán thử xem, vì sao Đường Tuyết Băng lại muốn gặp Diệp Linh Linh nè?

Mong các bạn tiếp tục ủng hộ.

Chap sau vào thứ 7 tuần sau nka. Bye!