Chương 6: Hogwarts xuất phát

Giáo sư Slughorn tươi cười, vươn tay vỗ vai Jessica, dùng giọng điệu ôn hòa, cổ vũ: "Chỉ cần trò có đủ thiên phú, chịu được khắc khổ, nhất định sẽ tìm được phương pháp trị liệu cho người nhà. Tại điểm này, trò có thể học tập Severus, hắn là ma dược sư thiên tài, hiếm thấy. Không hề nghi ngờ, sau này trò ấy nhất định sẽ trở thành đại sư ma dược!"

"Giáo sư, ý ngài là con không đủ thiên phú sao?" Lily chống khuỷu tay lên mặt bàn, tựa cằm vào hai lòng bàn tay, dùng giọng điệu oán trách nói chuyện với giáo sư Slughorn; tuy nhiên, vẻ mặt cô vẫn tủm tỉm cười như cũ. Vì vậy, có thể thấy Lily là đang đùa giỡn đồng thời mang theo một chút làm nũng với giáo sư.

Quả nhiên, giáo sư Slughorn cũng không tức giận, ngược lại còn cười to."Thật xin lỗi Lily. Ta đem ngươi quên mất."

Có thể thấy, Lily thật sự là học trò mà giáo sư Slughorn yêu quý, nếu không cô cũng không có lá gan lớn để đùa giỡn giáo sư như vậy. Đương nhiên, một phần cũng do tính cách của giáo sư Slughorn. Nếu ông thật sự nghiêm khắc thì cho dù Lily có là học trò ông yêu quý, cô cũng sẽ không lỗ mãng như vậy.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, Jessica từ từ thu được tin tức mà cô muốn có bao gồm thông tin về bốn học viện ở Hogwarts cùng với nghi thức phân viện đầy kì diệu của tân sinh.

Không nói cho tân sinh toàn bộ quá trình của nghi thức phân viện, đó là quy định bất thành văn, được ngầm thừa nhận ở thế giới Phù thủy. Những phù thủy lớn tuổi đã từng trải qua nghi lễ luôn thích thú xem dáng vẻ khẩn trương của bọn nhỏ.

Cho nên, tuy rằng Jessica đã biết sẽ có nghi thức phân viện nhưng đối với nghi thức này vẫn chưa thực sự hiểu rõ.

Cứ như vậy, sau khi tạm biệt Lily cùng Snape, Jessica vẫn đang trong trạng thái mơ hồ đã bị giáo sư Slughorn dùng độn thổ trở lại nhà Jones. Lần này, Jessica rốt cuộc cũng không thể nhịn xuống được nữa, cô nôn thốc nôn tháo ra. Hậu quả của việc này là một khoảng thời gian sau đó, một nhà Jones đối với phương thức di chuyển của phù thủy vẫn tỏ ra nghi ngờ, lo lắng. Bọn họ cho rằng mỗi lần sử dụng phương thức di chuyển của phù thủy đều sẽ khiến cho người di chuyển cảm thấy buồn nôn, cũng có ý muốn tìm phương thức loại bỏ hoặ làm giảm tình trạng đó. Ví dụ như xoa cao xung quanh bụng hay là mang theo thuốc chống say xe linh tinh.

Cứ như vậy, nhà Jones tiếp tục bận rộn: hằng ngày họ vẫn ra ngoài làm việc; tuy nhiên, trên mặt họ lại có vẻ ưu sầu. Không khí đó ngày càng lộ rõ hơn khi càng đến ngày khai giảng, mùng một tháng chín.

Rốt cuộc, thời khắc ly biệt vẫn đến. Tuy không lỡ để con gái rời xa nhưng Johann vẫn lái chiếc xe ô tô Ford cũ, "ông bạn già" chở cả nhà đến nhà ga, nơi mà Jessica sẽ xuất phát đến Luân Đôn.

Đối với một nhà Jones mà nói, vé xe đi từ trấn nhỏ nơi họ sống lên Luân Đôn cũng không phải là rẻ; cho nên họ mới bất đắc dĩ từ bỏ ý định cùng nhau đưa Jessoca lên Luân Đôn. Nhìn con gái ngồi trong xe vẫy tay về phía bọn họ mà tình thương con của mẹ Elyse không ngừng trào dâng mạnh mẽ. Bà lấy khăn tay ra, liên tục lau nước mắt nơi khóe mi.

"Ba mẹ, hai người mau trở về đi!! Hai người yên tâm, con có thể tự châm sóc chính mình mà!"

Mũi Jessica bắt đầu lên men. Đây là lần đầu tiên từ khi lớn lên cô phải rời xa vòng tay ấm áp của ba mẹ. Tuy cô luôn để cho mọi người nhìn nhận bản thân cô là người độc lập, kiên cường nhưng trong cái thời khắc ly biệt này, cô lại có vẻ u sầu, phức tạp.

"Antony, Winny, hai em ở nhà phải ngoan ngoãn đấy nhé, không được đi gây chuyện đâu đấy. Nhất là em, Winny. Nếu có người nào trêu trọc các em cứ đi tìm Augustine, hắn sẽ bảo vệ các em thay chị."

"Bọn em đâu phải tiểu quỷ thích đánh đâu!" Antony tỏ ra bất mãn, than thở lại với Jessica "Chị cũng phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé."

"Yên tân đi Antony. Chị là Jessica bách chiến bách thắng đấy!" Jessica cười tươi, đôi mắt xanh lam lộ ra vẻ đầy tự tin.

"Em sẽ rất nhớ chị Jessica." Winny cố gắng chen tới phía cửa kính, kiễng mũi chân, đem một chiếc đồng hồ nhỏ kiểu cũ nhét vào tay Jessica "Mau cầm lấy Jessica. Đây là đồ ba đưa cho chị."

"Nhưng,...đây là..." Jessica ngẩn người. Chiếc đồng hồ quả quýt này chính là bảo bối mà ba Johann vẫn luôn tự hào. Nghe nói chiếc đồng hồ này là vật mà ba đã được kế thừa từ tổ phụ.

"Mau cầm đi, Jessica bảo bối. Con ở trường phải chú ý thời gian, đi học muộn không phải là việc mà một học sinh tốt lên làm." Johann không chút để ý, cười cười, tựa hồ như không quan tâm đến việc đem đồ vật có ý nghĩa cho đi.

"Con không cần lo lắng cho ba đâu. Thời gian sinh hoạt hằng ngày đã trở thành thói quen của ba rồi. Ba có thể không cần nhìn giờ mà vẫn biết hiện tại nên làm gì."

"Con yêu người ba." Jessica cẩn thận nhận lấy chiếc đồng hồ, đồng thời cười một cái thật tươi với người nhà "Con rất yêu cả nhà mình."

"Chúng ta cũng yêu con bảo bối. Có chuyện gì liền viết thư về nhà nhé. Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh con." Elise dùng sức vẫy tay về phía con gái lớn nhà mình, mắt vẫn luôn nhìn theo toa tàu đang chuyển động xa dần. Cô phải xa con gái của mình rồi! Không ngờ con bé lớn nhanh như vậy!

Khi Jessica mang theo đống hành lý ít ỏi của mình đến nhà ga Ngã tư Vua thời gian đã đến giữa trưa. Mặc kệ bụng đang đói cồn cào, thỉnh thoảng còn kêu vài tiếng ọt ọt, Jessica vội vã tìm kiếm sân ga.

"Chào ngài, xin hỏi sân ga số chín đi hướng nào ạ?" Jessica chặn hỏi một vị nhân viên công tác ở sân ga.

"Xin chào cô bé. Sân ga số chín ở ngay phía trước. Chỉ cần đi thẳng một đoạn sẽ đến."

"Cảm ơn ngài."

Sau khi nói lời cảm ơn, Jessica vội vàng chạy nhanh về phía sân ga. Đồng hồ của đang nói cho cô biết sắp đến thời gian khởi hành tàu rồi, chỉ còn chưa đến mười phút nữa thôi.

Thuận lợi tìm được sân ga số chín, Jessica hít một hơi thật sâu, xác định xung quanh không có ai, Jessica mới đứng trước bức tường giữa nhà ga số chín và số mười, nhắm mắt cầu nguyện cách vào sân ga 9¾ mà giáo sư Slughorn nói cho cô là đúng.

"Jessica, ngươi là cô gái dũng cảm. Đừng sợ! Chỉ cần phi vào thôi!" Yên lặng tự cổ vũ chính mình, Jessica mở to hai mắt, siết chặt nắm tay, hơi cúi người, hướng vách tường rắn chắc phía trước chạy vọt tới.

May sao, không diễn ra cảnh tượng cô đâm đầu, ngã chổng vó như một con điên ở đó mà cô đã tưởng tượng đến.

Hiện tại, trước mặt Jessica Jones cô là một đầu toa lửa màu đỏ, mang kiểu dáng cổ xưa. Xuyên qua cửa kính xe cô có thể nhìn thấy một nhóm học sinh ở ghế lô thích thú trò chuyện điều gì đó.

Trước cảnh này, Jessica có chút ngẩn người. Kỳ thật dù trước đó cô đã cùng giáo sư Slughorn đi tới hẻm xéo mua đũa phép cùng áo choàng; thậm chí mấy ngày sau đó, cô cũng đã đọc hết chỗ sách giáo khoa mua từ chỗ Snape nhưng trong lòng vẫn bất ngờ. Tới tận bây giờ, Jessica vẫn như cũ, không dám tin tưởng những điều đã xảy ra những ngày qua là sự thật. Dù sao những chuyện như 'phù thủy', 'đũa phép', 'thế giới ma pháp' nghe qua vốn đã thật bí ẩn, kì dị. Bất quá hiện tại, nhìn đoàn tàu màu đỏ kiểu cũ trước mặt đây, tâm trạng Jessica liền bình tĩnh lại. Cô có thể tin tưởng thật sự có nơi gọi là trường học Phù thủy và Pháp sư Hogwarts đang ở cuối đường ray của đoàn tàu phía trước.

"Uy! Con nhóc kia! Đừng đứng đực ở nơi đó nữa, tốc hành Hogwarts Express sắp xuất phát rồi!" Một người mặc áo choàng kì quái hét về phía Jessica. Hình như đó là nhân viên quản lý ở sân ga. Như chứng minh cho lời nói của tên kia là sự thật, Hogwarts tốc hành phát ra một tiếng còi dài, ống khói bắt đầu nhả ra hơi nước, bánh xe dần dần chuyển động.

Jessica hét to một tiếng không ổn, đem vali xách tay nho nhỏ ôm vào trong lòng, bắt đầu chạy nhanh về phía đoàn tàu như điên.

"Cố lên! Cô nhóc! Ta sẽ đứng đây cổ vũ ngươi!" Tên phù thủy kia vẫn đứng yên tại chỗ tủm tỉm cười, hướng về phía Jessica hô cố lên rồi tiếp tục khoanh tay đứng nhìn, bộ dáng chờ xem kịch vui.

Tên đáng ghét vui sướиɠ khi người gặp họa, ta nguyền rủa ngươi. Lúc này, dường như Jessica đã thúc đẩy toàn bộ năng lượng trong cơ thể vẫn chưa kịp ăn trưa của cô ra để đuổi kịp đoàn tàu. Đương nhiên, cô cũng không biết hành động của cô đang thu hút rất nhiều người chú ý.

Ở một lô ghế trên tốc hành Hogwarts:

"Ôi Merlin, đó là ai vậy?"

"Chắc là tân sinh..."

"...Tố chất cơ thể thật tốt. Nếu em ấy vào Huflepuff có lẽ chung ta sẽ có thêm một truy thủ tiềm năng."

Ở một lô ghế khác trên tốc hành Hogwarts:

"Thật muốn biết tốc độ nhanh nhất của cô bé. Không biết so với chổi bay ở trường thì ai sẽ nhanh hơn ta?"

"Haizz, hy vọng cô bé sẽ được phân đến Ravenclaw. Đến khi đó chúng ta sẽ có thể tiến hành thí nghiệm nhiều lần."

Trên một lô ghế khác nữa:

"...James, tớ chẳng lẽ hoa mắt sao? Tốc độ này thật sự là tốc độ của con người à?" Đại thiếu gia nhà Black không quan tâm đến cái phong thái quý tộc gì, dán sát mặt lên cửa kính để có thể nhìn thấy rõ Jessica đang chạy bên ngoài.

"Không đâu Sirius. Ánh mắt của cậu vẫn còn dùng được tốt lắm." Chàng trai có mái tóc nâu xù với cặp kính tròn ngố James vẫn có bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ. Cậu nhìn Sirius rồi nhìn Jessica đang chạy bên ngoài, rối rắm một chút mới mở miệng nói.

"Kỳ thật cậu có thể mở cửa kính ra xem mà Sirius. Không thì cái mũi của cậu có lẽ sẽ bị gãy mất."

"Ách..."

Không thèm để ý James đang làm trò hề cùng Peter cố nín cười bên cạnh, Sirius buồn bực ngồi ngay ngắn trở lại nhưng đôi mắt vẫn như cũ nhìn về phía Jessica đang chạy thoăn thoắt giống một con sóc.

"Bạn thân, cậu có hứng thú với cô bé kia sao?" James thò người về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tinh quái.

"Chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi... Hôm nay cậu vẫn chưa đi tìm Evans sao?" Sirus thu lại tầm mắt, thành công di chuyển đề tài nói chuyện.

"Tất nhiên là phải đi rồi. Bất quá phải đợi tí nữa." Quả nhiên nhắc tới Lily, tâm trí James liền tự động nghĩ về người con gái tóc đỏ mạnh mẽ đó.

Trên một lô ghế khác khác nữa:

"Sev, cậu mau nhìn kìa. Đó là Jessica." Lily lay lay cánh tay của Severus, làm cho hắn rời mắt khỏi quyển sách, nhìn Jessica còn ở trên sân ga.

"...Đó là kết quả của việc không đúng giờ." Severus nhíu mày nhìn Jessica đang thở hổn hển chạy thục mạng bên ngoài, không kiên nhẫn lẩm bẩm vài câu, lại đem lực chú ý về trên quyển sách. Nếu Jessica đã tới chậm thì cô đã phải chuẩn bị tâm lý đón nhận hậu quả của nó. Bất quá, có thể chạy với tốc độ này thì... Chậc chậc...

"Hy vọng Jessica có thể đuổi kịp." Lily thở dài, nhìn chằm chằm Jessica ở bên ngoài, trên mặt đầy vẻ đồng tình "Nếu em ấy không kịp tham gia nghi thức phân viện thì chắc hẳn giáo sư McGonagall sẽ không vui đâu."

"Chúc mừng cậu Lily, ắt hẳn sẽ lại có thêm một học sinh vào nhà Gryffindor đó." Bởi vì lần này Severus không ngẩng đầu nên Lily đâu biết rằng trên gương mặt Severus đang nở một nụ cười mỉa mai.

Không thể không nói, tố chất thân thể của Jessica rất tốt. Cô đuổi nhanh theo đoàn tàu đang tăng tốc ở phía trước. Rốt cuộc cô cũng bắt được tay vị cầu thang của tàu, cô lập tức thực hiện động tác nhảy xa đầy đẹp mắt để phi lên tàu. Sau khi đi vào được trong toa xe, Jessica lấy hai tay đỡ đầu gối, xoay người thở hổn hển, hít từng ngụm không khí vào l*иg ngực. Cũng may là cô vẫn còn nhớ lời dặn của thầy thể dục, không nên ngồi xuống sau khi vừa vận động mạnh.

Sau khi thở dốc xong, Jessica lại tiếp tục xách cái vali nhỏ, nhấc hai chân nặng như đeo chì lên đi tìm lô ghế để ngồi. Hiện tại, cô phải đi tìm chỗ ngồi mới được. Đương nhiên là phải tìm thêm nước uống nữa.