Chương 20: Cuộc sống trong trang viên rất mãn nguyện

Dựa vào trí nhớ trước đây, Sissy

đi

tới

một

tòa nhà vô cùng có khí thế nhưng cũng đầy khác thường u ám, đó chính là trang viên Suyier.

Gia tộc Suyier

đã

từng là

một

trong số những gia tộc lớn nhất nhì trong giới quý tộc, chỉ có điều bởi vì toàn bộ gia tộc Suyier ngoại trừ Sissy ra

thì

đều là Tử thần Thực tử, cho nên sau khi người thần bí kia sụp đổ

thì

cũng sa sút.

Cha của Sissy vào năm



học năm sáu

đã

mất rồi, mà người kế thừa toàn bộ sản nghiệp Suyier là em trai cùng mẹ kế đều là Tử thần Thực tử. Nếu như

nói

Lucius là nguyên nhân mà



từ bỏ kiếp sống là

một

Thần sáng

thì

em trai cùng mẹ kế chính là nàng nguồn gốc khiến



đi

vào con đường trở thành

một

Thần sáng.

Đúng vậy, Sissy hận bọn họ,

không

phải chán ghét, mà là hận.

Theo lý thuyết mặc dù mẹ kế

không

thương

cô, nhưng cũng

không

có bạc đãi

cô,



không

có lý do gì để hận mẹ kế, càng

không

có lý do gì để hận cái người em trai cùng cha khác mẹ với mình kia.

đã



một

thời gian Sissy thậm chí mang lòng cảm kích cùng tình cảm đối với bọn họ, nhưng mãi cho đến khi vào

một

ngày nghỉ khi



đang

học năm ba,



vốn định đến phòng sách trong nhà để tìm chút tài liệu lại vô ý nghe được đoạn đối thoại giữa mẹ kế cùng em trai trong phòng sách.

"Mẹ, con

không

hiểu, nếu chị ta càng ngày càng nguy hiểm

thì

vì sao mẹ vẫn còn bỏ ra công sức lớn như vậy để bồi dưỡng chị ta chứ..."

một

khắc này,



cảm thấy

thật

khó tin, em trai mới tám tuổi, đứa bé trai luôn ngọt ngào gọi



là "chị

gái" kia lại có thể dùng giọng

nói

oán giận như vậy mà nhắc về

cô.

Nhưng mà, thứ khiến



hoàn toàn thay đổi chính là lời

nói

tiếp theo của mẹ kế, bà ta

nói: "Edwin con phải nhớ kỹ, muốn lợi dụng

một

người, đương nhiên phải làm cho



ta càng có bản lĩnh càng tốt. Muốn khống chế

một

người, có ân đối với



ta

sẽ

tốt hơn là hϊếp bức



ta. Nếu thực

sự

hận

một

người

thì

việc làm cho



ta hai bàn tay trắng bị người quên lãng, so với gϊếŧ



ta

thì

càng sảng khoái hơn...Con

gái

của người đàn bà kia chính là

một

quân cờ tốt nhất, tranh thủ mà dùng

đi, chỉ là nhất định đừng để



ta chạy mất..."

Thời điểm đó Sissy chẳng qua mới chỉ là

một



gái

mười ba tuổi, thế giới của



vẫn còn như

một

tờ giấy trắng, nhưng vào ngày hôm đó

đã

bị nhuộm đen hoàn toàn rồi...

Người như

cô, cuối cùng là

không

xứng đáng có được hạnh phúc sao?

Giống như bị dội

một

chậu nước lạnh từ

trên

đầu xuống, trái tim

đã

từng ấm áp giờ chết lặng đóng băng, cuối cùng cũng

không

cảm thấy đau đớn nữa. Trái tim đau đớn đến chết lặng, hóa ra, khi đau đớn tích lũy đến cực điểm

thì

sẽ

không

bao giờ đau đớn nữa...

Từ đó về sau,



không

hề chủ động

nói

với bọn họ

một

câu nào nữa. Edwin

không

biết chuyện gì xảy ra, vẫn cứ ngọt ngào gọi "chị

gái" ở trước mặt

cô, chỉ là, rốt cuộc

hắn

cũng

không

nhận được

một

nụ cười nào cho dù là bố thí nữa.

Sissy dùng phương thức của mình để chống lại vận mệnh bị lợi dụng,



không

hề tiếp nhận

sự

giáo dục của mẹ kế,

không

nhận ân huệ của bà ta nữa. Bọn họ muốn



hai bàn tay trắng bị người quên lãng,

thì



sẽ

biến chính mình trở nên nổi tiếng, tài năng sáng rực có thể so với ngôi sao sáng

trên

bầu trời đêm. Bọn họ muốn giam giữ



ở trang viên Suyier,

thì

ngay sau khi tốt nghiệp



liền trở thành thần sáng, trực tiếp vạch



giới hạn với Tử thần Thực tử bọn họ.

Cuối cùng,



chính tay gϊếŧ chết mẹ kế, đưa em trai vào Azkaban.



ràng là

một



gái

dung mạo thanh diễm, nhưng sau khi giải quyết xong gia đình của chính mình,



đã

cười điên cuồng trước ngọn lửa gần như đốt cháy

một

nửa bầu trời, nước mắt lăn dài trong tiếng cười như

một

bông hoa đầy mê hoặc trong đêm tối.

Sau đó,



xoay người rời

đi.

Khi đó trong lòng Sissy chỉ tràn đầy thù hận, đau đớn trong vài chục năm

đã

sớm ngấm sâu vào xương tủy, cái



muốn chỉ là báo thù, báo thù những người có ý nghĩ muốn lợi dụng gia tộc Suyier của



này.

Nhưng mà

sự

sảng khoái khi báo thù thành công chỉ là ngắn ngủi, bỗng nhiên quay đầu lại,

đã

là nửa cuộc đời hoang vu.

thật

ra

thì

trái tim hoang vu ấy cũng

đã

từng tràn đầy

một

thứ gọi là

sự

rung động — Lucius, người đàn ông mà



đã

yêu

hai mươi mấy năm. Nhưng mà chung quy

thì

hắn

chẳng qua cũng chỉ là

một

người khách qua đường trong cuộc đời

cô,

không

thể đứng ở bên cạnh

cô, dành cho



sự

ấm áp...

Từng chuyện từng chuyện lướt qua trong đầu



giống như

một

thước phim điện ảnh, mặc dù người

đang

là Sissy như



không

trực tiếp trải qua những chuyện này, nhưng cái cảm giác đau đớn ấy



vẫn cảm nhận được.

Gia tộc Suyier...Từ khi



mười bảy tuổi tốt nghiệp ở Hogwarts xong

thì

chưa từng trở lại nơi này... Hôm nay trở lại chốn cũ, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình...

Sissy hít

một

hơi

thật

sâu, đè xuống tình cảm phức tạp trong lòng, nâng tay rót ma lực vào cửa chính. Chỉ có người có huyết thống Suyier mới có thể tiến vào trong trang viên, loại ma pháp gia tộc cổ xưa này là vô cùng bình thường trong giới quý tộc.

Nhưng



không

nghĩ tới, khi



vừa mới bước chân vào trang viên Suyier lại có thể đối mặt với

một

đôi mắt to trong veo như nước.

Sinh vật nghênh đón



lớn lên vừa gầy lại

nhỏ,

trên

người mặc

một

cái áo vô cùng cũ, đôi mắt to

đang

nhìn



chằm chằm, đầu tiên là khϊếp sợ, sau đó là kích động, cuối cùng là lệ nóng doanh tròng.

"Sissy, chủ nhân bé

nhỏ, là ngài

thật

sao?"

Loại sinh vật thần kỳ tên là gia tinh này

đang

nhìn



với

một

ánh mắt giống như nhìn thấy

một

món hàng thủ công mỹ nghệ vừa tinh xảo lại dễ vỡ, chỉ sợ

không

cẩn thận

sẽ

làm hỏng



vậy.

Sissy bị

một

màn này dọa cho phát hoảng, tỉ mỉ lục lại trí nhớ

một

chút, cuối cùng cũng nhớ ra được cái tên gần như bị quên lãng của vật

nhỏ

bé kia —

"Đóa Đóa?"

Gia tinh trước mắt chính là Đóa Đóa sinh vật

đã

hầu hạ cái



Sissy Suyier đó lúc trước...Trang viên Suyier hoang vu lâu như vậy,

không

nghĩ tới nó vẫn luôn ở chỗ này... Quả nhiên gia tinh là

một

loại sinh vật

thật

thần kỳ mà...

Nghe được chủ nhân trước kia gọi tên của mình, Đóa Đóa liều mạng gật đầu: "Chủ nhân Sissy còn nhớ



Đóa Đóa, còn nhớ



Đóa Đóa..."

"..." À....cô

có thể

nói

suýt chút nữa



đã

quên nó được

không...Có điều rất hiển nhiên, Đóa Đóa

không

hề cho



một

cơ hội để mở miệng nào mà

đã

bắt đầu bận rộn sửa sang lại trang viên Suyier rồi.

đã

rất lâu rồi gia tộc Suyier

không

có ai ở, trang viên to lớn hoang vu vô cùng, cũng may gia tinh rất am hiểu những phép thuật dọn dẹp nên chỉ cần đợi đến buổi tối, Sissy

không

những được ăn

một

bữa cơm phong phú mà còn được tắm nước nóng, sau đó thong thả ngã lên giường.

Nghĩ đến thằng nhóc nào đó vừa chế nhạo



có thể chết đói hay

không, Sissy lại có chút vui vẻ mà cười cười, làm sao



có thể chết đói được chứ, người xưa có câu

nói

thật

là đúng, xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tốt xấu gì



cũng là

một

người xuyên

không, tuy là

một

nhân vật phụ hơn cả phụ những chung quy cũng

không

đến mức chết đói đầy mất mặt như vậy...

Ngược lại

thì

thằng nhóc kia, sang năm cũng

đã

học năm thứ tư rồi, sợ là những ngày lành của cậu chủ lớn nhà Malfoy cũng

không

còn nhiều nữa, sang năm Voldemort

sẽ

trở về, năm thứ năm

thì

Lucius bởi vì

không

có mang về

một

quả cầu tiên đoán hoàn chỉnh mà bị trừng phạt, còn đến năm sáu

thì

trên

cánh tay của nó cũng

sẽ

bị in dấu cái ký hiệu hắc ám kia...



ràng chỉ là

một

đứa trẻ 16 tuổi, nhưng lại bị ép nhận nhiệm vụ gϊếŧ chết Dumbledore....

Sissy thừa nhận, trong năm vừa qua



đã

giúp nó rất nhiều, nhưng mà hai năm sau chỉ bằng sức mạnh bé

nhỏ

không

đáng kể của



thì

có thể làm được gì chứ?

Ngay cả



cũng còn

không

chắc, hai năm sau mình

sẽ

ở nơi nào, là cũng Harry Potter kề vai chiến đấu hay là trở thành

một

gián điệp hai mặt giống như giáo sư Snape đây? Hoặc là...cô

sẽ

chết giống như Black cùng Moody sao?

"Chủ nhân,



có muốn ăn bánh pút-đing tráng miệng

không..."

Lúc này,

một

giọng

nói

e dè vang lên, Đóa Đóa bưng

một

cái khay tinh xảo cẩn thận đứng ở cửa, sau khi nhận được

sự

cho phép của Sissy mới dám

đi

vào phòng đặt đĩa bánh cùng

một

cốc trà lên

trên

bàn

nhỏ

bên cạnh

cô.

Trong lúc Đóa Đóa

đã

làm xong tất cả mọi việc và chuẩn bị rời

đi

thì

đột nhiên nghe được

một

giọng

nói

nỉ non.

"Đóa Đóa...em có

không

hận tôi

không?"

Gia tinh là nô ɭệ riêng của những gia đình phù thủy thời xa xưa, chúng nó trung thành và tận tâm...Nhưng



lại là người phá hủy gia tộc mà Đóa Đóa luôn trung thành, tuy rằng



có nỗi khổ tâm riêng của

cô, nhưng

không

thể phủ nhận



đúng là kẻ phản bội gia tộc Suyier, những hành động



làm quá đáng hơn nhiều so với Sirius, vậy mà Đóa Đóa lại

không

hề căm hận



giống như Kreacher căm hận Black, ngược lại còn kính trọng



giống như trước, thậm chí khi



thuận miệng

nói

một

câu "Muốn ăn bánh pút-đing" nó vẫn chuẩn bị cho





đã

muộn như vậy rồi...

"Phu nhân và thiếu gia đối xử với tiểu thư

không

tốt, Đóa Đóa biết... Tiểu thư rất tốt, tiểu thư chưa bao giờ quát lớn Đóa Đóa giống như phu nhân và thiếu gia vậy..." Đóa Đóa

nói, hai cái lỗ tai

thật

dài rũ xuống: "Đóa Đóa là gia tinh xấu xa, Đóa Đóa

không

nên có những suy nghĩ như vậy...Nhưng mà Đóa Đóa thực

sự

rất

yêu

thích tiểu thư..."

Trong trí nhớ, Sissy

không

có tiếp xúc quá nhiều với

yêu

tinh tên Đóa Đóa này, chỉ là vì



ta thích nghiên cứu các sinh vật huyền bí, cho nên mới

không

có coi gia tinh như nô ɭệ mà sai bảo giống như các quý tộc bình thường khác,

không

nghĩ tới lại có thể đổi lấy trái tim trung thành của Đóa Đóa.

Sissy ngây người

một

lúc, nhịn

không

được mà cười...Miêu tả gia tinh trong nguyên tác chung quy cũng chỉ là lời văn, loại sinh vật như gia tinh này, vừa ngu ngốc lại trung thành, trái tim cũng rất



ràng nữa...

"Đóa Đóa, em cũng

đi

nghỉ sớm

đi, bận rộn

một

ngày khổ cực cho em rồi." Sissy quay đầu

nói

nhỏ,

không

ngoài dự đoán mà thấy thân thể gầy

nhỏ

của Đóa Đóa hơi cứng ngắc

một

chút, nhưng ngay sau đó

đã

xoay người cúi chào Sissy.

"Vâng, Đóa Đóa tuân mệnh."

Bạn học Draco.

Tôi rất vui vẻ khi nhận được thư của cậu, tôi

không

có bị chết đói nhá, tôi

không

có (thật

rạo rực~~) Gia tinh của nhà Suyier là Đóa Đóa vẫn ở đây, những điểm tâm tôi gửi kèm là do Đóa Đóa làm, ăn ngon hơn nhiều so với đồ trong Hogwarts, đây chính là món quà khen thưởng dành cho cậu vì cậu

đã

ngoan ngoãn chăm chỉ ngồi viết luận văn môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí...(Nếu cậu có gì

không

hiểu

thì

cứ viết thư cho tôi, tôi

sẽ

giúp cậu)

PS: Về chuyện cậu

nói

mẹ cậu kéo cậu

đi

tham gia bữa tiệc quý tộc, tôi chỉ có thể bày tỏ

sự

cảm thông chân thành của mình, nhưng mà có ăn có uống còn có người đẹp

đi

cùng,

không

phải cũng rất là tốt đẹp hay sao?

PPS:

không

nên cảm thấy việc



gái

nhỏ

nhà Greengrass quấn quít lấy cậu là phiền phức đâu nhé, tốt nhất là cậu nên cố gắng ở chung với con bé

thật

tốt, nếu

không

cuộc sống sau này của cậu

sẽ

bi thảm lắm đấy~

Sissy kính gửi.

Đây là phong thư đầu tiên mà Sissy gửi cho Draco trong ngày nghỉ, chính xác mà

nói

là thư trả lời,



chưa từng nghĩ đến việc

sẽ

chủ động viết thư và vân vân cho Draco, bởi vì khi thư được gửi đến nhà Malfoy, Lucius cùng Narcissa mà nhìn thấy



gửi thư cho con trai của họ

thì

chắc họ phát điên mất...

Nhưng mà Draco lại gửi thư đến trước,



cũng

không

thể giả vờ như chưa thấy được...

Thư Draco viết rất dài, có

một

số câu hỏi là liên qua đến kiến thức, nhưng cũng có

một

số dòng thư liên qua đến việc oán hận với cuộc sống — Hai ngày trước, cậu bị ép tham gia tiệc sinh nhật của con

gái

nhỏ

nhà Greengrass, có

một

điều rất hiển nhiên là thằng nhóc đó hoàn toàn

không

có cảm tình đối với



bé luôn quấn lấy nó kia, Sissy

không

nhịn được mà có vài suy nghĩ xấu xa, nếu như



nói

cho thằng nhóc đó



bé kia là vợ tương lại của nó

thì

Draco bé

nhỏ

có thể

sẽ

bỏ chạy rất xa mỗi khi nhắc đến cái tên Astoria này hay

không

nhỉ...

Cũng may sau khi suy nghĩ kỹ

thì



thấy mình

không

nên phá hỏng nhân duyên của Draco, phá hỏng nhân duyên của người khác

sẽ

bị sét đánh chết mất, lúc đó



mới hậm hực từ bỏ ý định đó...

Haizz,



đúng là

một

người rất hiền lành mà...

Lo lắng mà thở dài

một

hơi, Sissy nhìn vào gương mà cảm thấy

thật

xót cho bản thân mình.