Chương 5: Lời đồn đãi phi lý và giấc mộng hỗn loạn

Trong mộng, từng người quen thuộc hoặc xa lạ lướt qua bên cạnh

cô, Hạ Lạc Du muốn kéo lấy những người đó, nhưng phát

hiện

tay của mình xuyên qua thân thể những người đó, mà những người đó cũng

không

nhận thấy

sự

tồn tại của

cô,

không

dừng lại

một

chút nào, thoáng cái liền biến mất trong tầm mắt của

cô...

"Cha!"

"Mẹ!"

"Tiểu Loạn..."

Vì sao... Vì sao mấy người đều

không

để ý đến con vậy...

Con rất nhớ mấy người...Tôi... Muốn về nhà...

Vô lực rũ tay xuống, Hạ Lạc Du khóc.



ràng đứng gần như vậy, lại giống như vĩnh viễn cũng

không

gặp được...Cảm giác này so với việc

không

nhìn thấy bọn họ còn khó chịu hơn nhiều.

Ông trời à, quả nhiên ông là

một

đồ khốn

không

hơn

không

kém!

"Ôi, sao tự dưng lại mắng ta..."

âm

thanh của

một

người đàn ông nghe

không

ra vui buồn, chỉ có thể nghe ra giọng của

đang

hắn

vô cùng vui vẻ.

Hạ Lạc Du tức giận quay đầu lại, sau đó ngu ngơ --

Đó là

một

người đàn ông như thế nào vậy...



ngớ người nhìn

hắn

một

lát, mới nghĩ ra được

một

từ để hình dung: Tuyệt diễm khuynh thành!

một

trong những định luật xuyên qua -- Ông trời hoàn toàn là

một

mỹ nam!

Leng keng!

Dường như



nghe được

âm

thanh tuyên bố tuyển thủ

đã

trả lời chính xác vậy...

Dựa theo quy tắc bình thường trong các quyển truyện xuyên

không, nhân vật chính đều vì chọc giận ông trời mà bị ông trời đùa giỡn hành hạ đủ trò, mà ông trời lớn lên càng đẹp mắt

thì

nội tâm càng

nhỏ, dung mạo so với con

gái

còn đẹp hơn chứng tỏ nội tâm so với cây kim vẫn còn

nhỏ...

Rất hiển nhiên,



rút được kết luận như vậy.

"Tôi..." Hạ Lạc Du giật giật môi,

đang

suy nghĩ nên biện giải cho mình như thế nào,

đã

bị

một

mảnh tối đen trước mặt dọa sợ, những

âm

thanh khác nhau theo bốn phương tám hướng tiến vào lỗ tai của

cô.

"Lạc Lạc!"

Đây là...âm

thanh của mẹ sao?

Tinh thần Hạ Lạc Du chấn động, hướng về phương hướng

âm

thanh phát ra mà vươn tay ra.

"Chị à!"

một

âm

thanh khác lại từ hướng ngược lại truyền đến,

âm

thanh trong veo của con

gái

dường như phá tan màn đêm, khiến cho



một

lần nữa thấy được hi vọng.

"Tiểu Loạn? Tiểu Loạn em

đang

ở đâu đấy?"

Lần thứ hai

không

tự chủ được mà giơ tay ra tìm, đáp lại



cũng chỉ là màn đêm u tối xung quanh.

"Suyier..."

một

âm

thanh hơi khàn khàn gọi

một

cái tên vẫn còn hơi xa lạ đối với Hạ Lạc Du.

Hạ Lạc Du

không

phản ứng kịp, như trước

không

buông bỏ mà tìm kiếm lấy

âm

thanh mà



nghe được lúc trước.

"Suyier..."

Nhưng giọng nam lần này

không

kêu có

một

lần rồi biến mất giống như hai lần trước, mà

không

từ bỏ lặp lại lần nữa.

Hạ Lạc Du nhíu nhíu mày, hay là cứ

không

để ý đến người xa lạ này

đi.

Nhưng mà

âm

thanh này vẫn

không

ngừng phát ra, vẫn

không

nao núng mà tiếp tục gọi: "Suyier --"

Lần này có vẻ hơi gấp gáp cùng bất mãn,



ràng chủ nhân của

âm

thanh

đã

dần mất

đi

kiên nhẫn rồi.

"Ai vậy?

thật

là..." Làm thế nào cũng

không

tìm được nơi phát ra

âm

thanh của mẹ với em

gái, Hạ Lạc Du rất phiền muộn, đáp lại câu gọi của người kia cũng tự nhiên trở nên lạnh nhạt hơn.

Chẳng qua kết quả của

sự

bất mãn đó là lúc sắp phải rời giường



lại trở mình theo thói quen, đột nhiên cảm thấy thân thể của mình trở nên

nhẹ

bẫng, chưa kịp phản ứng gì,

thì

cái thân thể này

đã

"uỳnh"

một

cái mà tiếp xúc thân mật với mặt đất...

"Ôi..Đau nhức quá..." Xoa xoa cái mông vừa tiếp đất của mình, Hạ Lạc Du càng thêm căm thù với cái người

đã

gọi mình trong giấc mơ kia.

Ông trời đúng là

một

con người

nhỏ

nhen,

không

phải tôi mới mắng ông có

một

câu thôi hay sao? Lại có thể bày ra cái chuyện gọi tên trong giấc mơi...xong lại còn hại tôi ngã xuống đất nữa chứ...

" Sissy Suyier --"

Ôi trời ơi, sao



tỉnh rồi mà vẫn gọi tiếp vậy...

Sissy? Suyier?

Chờ

đã... Sissy Suyier?

Hạ Lạc Du vẫn

đang

trong cơn ngái ngủ bỗng chốc thanh tỉnh, lập tức mở mắt.

Cùng

một

lúc chấp nhận tất cả những thứ này có vẻ hơi khó, nhưng đến bây giờ trí nhớ của



đã

từ từ khôi phục lại, điều này khiến cho



bắt đầu tưởng tượng lại hoàn cảnh

hiện

tại của mình.

"Suyier nữ sĩ --"

Lúc này lại truyền tới

một

tiếng gọi, nghe được

âm

thanh này, Hạ Lạc Du

đã

hoàn toàn

không

bối rối chút nào -- nguyên nhân là chủ nhân

âm

thanh này



ràng là của người đồng nghiệp mới của



Filch, theo như trong sách

nói

thì

người đó là

một

con người cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Trời ạ, sao



có thể ở ngày đầu tiên

đi

làm lại để người tiền nhiệm mình ở ngoài cửa đợi lâu như vậy...

Nghĩ tới đây,



gạt cơn đau của trận ngã vừa nãy qua

một

bên, cả người nhảy lên

một

cái, cầm quần áo lên vội vã mặc vào, lại chạy vào trong phòng vệ sinh tạt chút nước lạnh vào mặt cho bản thân tỉnh táo

một

chút.

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản xong, Hạ Lạc Du phát huy hết khả năng chạy

đã

từng có ở đời học sinh để

không

bị muộn học ra, chỉ có năm phút đồng hồ, mà

một

Sissy Suyier coi như ngăn nắp sạch

sẽ

nhẹ

nhàng khoan khoái kéo cửa ra, đứng trước mặt Filch.

"Xin lỗi để cho ông phải chờ lâu, tiên sinh Filch." Vừa ra khỏi cửa, Hạ Lạc Du cúi người

một

góc chín mươi độ đầy tiêu chuẩn để xin lỗi.

Lúc này Filch tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng mà

không

có nổi trận lôi đình như khi phát

hiện

các học sinh

không

tuân thủ luật quy của trường giống trong nguyên tác tả, trái lại hơi sửng sốt

một

chút, hơi nghi hoặc

một

chút mà nhìn

cô.

Da đầu Hạ Lạc Du tê rần, quả nhiên



vẫn chưa học tập được bà



biếи ŧɦái kia mà,



quên mất con người này bởi vì muốn hợp hơn với Lucius, lý thuyết là phải tôn trọng thuần huyết, mà Filch lại là

một

pháo lép, nếu là Sissy Suyier lúc trước, sợ là đến câu xin lỗi cũng

không

biết

nói

như thế nào

đi!

"Suyier, Hiệu trưởng Dumbledore tìm



có việc." Cũng may Filch

không

để ý nhiều đến thái độ của

cô, chỉ là làm đúng chức trách mà chuyển lời cho

cô.

"À? Hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì vậy? Chắc

không

phải là bởi vì tối hôm qua tôi đến muộn đâu nhỉ..." Hạ Lạc Du tùy miệng mà

nói

đùa, cũng rất thản nhiên mà hỏi thăm mục đích của Dumbledore.

Tuy rằng



cũng

không

hy vọng nhiều là Dumbledore

sẽ

nói

cho Filch nguyên nhân tìm



đâu, nhưng mà tốt xấu

thì

cũng nên hỏi

một

chút, nhỡ đâu Dumbledore nhỡ miệng

nói

thì

sao...cô

sẽ

kịp chuẩn bị đối phó với những cú đánh

không

kịp trở tay của lão hồ ly ấy chứ...

Bên này Hạ Lạc Du còn

đang

suy nghĩ miên man

thì

bên kia Filch

đã

trả lời nhưng rất đơn giản.

"sẽ

không."

Chỉ có hai chữ, liền tuyên cáo những tính toán vừa rồi Hạ Lạc Du là bỏ

đi.

Hai người

một

trước

một

sau

đi

dọc theo hành lang dài, giống như

đang

tuần tra bình thường vậy, chỉ là ngày thường

thì

người

đi

cùng Filch là bà Norris, nhưng hôm nay

đi

theo sau ông lại là

một



gái

tóc bạc với khuôn mặt xinh đẹp.

Thỉnh thoảng lại có vài tiếng bàn luận xôn xao

không

dứt của đám học sinh lọt vào tai,



ràng là truyền thuyết của



cùng cha con nhà Malfoy

đã

bị truyền

đi

càng ngày càng xa rồi.

Hình như là câu chuyện quyến rũ

không

được cha liền quay sang quyến rũ con trai của



sợ là

đã

khiến cho dân tình phẫn nộ, thế cho nên mấy



nữ sinh nhà Slytherin nhìn



với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Trời... Quả nhiên bất kể là Lucius hay là Draco, đều rất được đám con

gái

rất hoan nghênh mà...

"cô

không

có ý định dạy dỗ

một

chút đám người

đang

nói

bậy kia sao?" Filch nhìn Hạ Lạc Du

một

bộ dạng như chuyện

không

liên quan đến mình như vậy liền

không

thể giải thích được.

"Vì sao phải dạy dỗ họ?" Hạ Lạc Du mở to mắt nhìn, hoang mang hỏi.

"Bọn họ

đã

hiểu lầm mối quan hệ giữa



và Malfoy..." Filch thoạt nhìn còn kích động hơn so với đương

sự, nhưng mà Hạ Lạc Du vẫn

một

bộ dạng hoàn toàn

không

thèm để ý đến chuyện đó.

"Ha ha, tiên sinh Filch nghĩ nếu như tôi cấm túc hoặc trừng phạt bọn họ bằng những hình thức khác nhau

thì

liệu bọn họ có suy nghĩ lỗi lầm của mình và sửa chữa nó

không?" Sửa sang lại mấy sợi tóc tán loạn xong, ngữ khí Hạ Lạc Du bình tĩnh, "Nếu

không

thay đổi được suy nghĩ của bọn chúng,

thì

chắc chắn sau lưng tôi chúng vẫn

sẽ

nói, khéo còn có thể

nói

tôi giấu đầu hở đuôi ý chứ..."

Đối mặt với đôi mắt màu nhìn

không

thấu bất kỳ tâm tình gì, đột nhiên Filch

không

biết nên

nói

cái gì, chỉ là lần thứ hai cảm nhận được

một

cảm giác bất lực vô cùng.

"Bọn chúng

nói



với thằng bé Malfoy

không

minh bạch..."

"Ah, bọn họ có phải

nói

tôi vì theo đuổi Lucius

không

thành liền trâu già gặm cỏ non, quấn quít lấy con trai

đang

tuổi tươi trẻ của người ta, vọng tưởng trình diễn

một

câu chuyện tình

yêu

chồng trẻ vợ già đúng

không?"

"Làm sao



lại biết?"

"Hai đứa kia vừa

nói

xong mà."

Hạ Lạc Du nhìn thẳng vào hai nữ sinh Slytherin phía trước

đang

nói

bậy bị bắt gặp rồi cười xán lạn.

Sau khi đến gần hai người đó

một

chút, bước chân của



dừng lại: "Những lời đồn đãi

không

có căn cứ này cũng chỉ có mấy loại sinh vật quái dị mới tin thôi, nếu

không

phải Draco Malfoy xách rương đồ mà tôi để quên

trên

xe lửa,

thì

chũng tôi khi đối mặt chắc chắn

không

nói

nhiều hơn

một

câu đâu."

Hơi suy tư

một

chút, Hạ Lạc Du tiếp tục

nói: "Đương nhiên, tôi

không

cố ý so sánh mấy người với quái vật đâu, so sánh như vậy đám quái vật

sẽ

khóc đó."

Hai nữ sinh Slytherin đứng chỗ cũ sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng cuối cùng chuyển xanh, trong thời gian ngắn mà thay đổi liên tục,

trên

gương mặt đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt.

"cô

nói

chuyện

thật

độc..."

đi

qua hai nữ kia, Filch

không

khỏi cảm khái,

không

thể

không

thừa nhận Hạ Lạc Du làm như vậy so với việc cấm túc càng hiệu quả hơn nhiều.

"Cảm ơn ông

đã

khen ngợi." Đối với ca ngợi của người khác, Hạ Lạc Du luôn luôn biểu

hiện

rất lễ phép.

"À...Tôi

không

có ý khen ngợi

cô..." Khóe miệng Filch co quắp, quay lại

nói

mệnh lệnh với thần thú làm bằng đá trước cửa phòng hiệu trưởng: "Kẹo con gián."

Quả nhiên giống trong nguyên tác, lão Dum vô cùng thích đồ ngọt.

Hạ Lạc Du nhíu mày,

không

nói

gì, bước vào phòng hiệu trưởng, đối diện với khuôn mặt cười đến hòa ái dễ gần của Dumbledore.