Chương 64: Tình cảm sâu sắc có thể làm đứt ruột xé gan

"Draco, bình tĩnh một chút, cậu không thể..."

"Không thể cái gì? Không thể đi gặp cha đỡ đầu của tôi sao? Edwin Suyier, chuyện của tôi còn chưa đến lượt anh xen vào.”

"Tôi đã hứa là sẽ giúp cậu..."

"Anh cũng đã hứa với Sissy rằng anh sẽ hợp tác với cô ấy..."

"Draco..."

"Đủ rồi...Thu hồi cái vẻ mặt của anh đi...Luận về tính kế, tôi không phải đối thủ của anh, Sissy lại càng không phải, nhưng hiện tại nếu Sissy vì anh mà gặp phải nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ không tha cho anh…”

Trong căn hầm Slytherin u ám, chàng trai tóc bạch kim hung ác hất tay người con gái phía sau ra, đôi mắt màu xám tro nhuốm vẻ buồn bã không phù hợp với tuổi của cậu.

"Edwin, anh có con đường anh phải đi, mà tôi cũng có, tôi biết hậu quả của việc đến gặp cha đỡ đầu, nhưng tôi muốn cứu Sissy, đây là cách duy nhất."

"Tôi không đảm bảo rằng tôi có thể che giấu thân phận của anh khi bị cha đỡ đầu dùng Chiết tâm Bí thuật, anh..."

Giọng nói của thanh niên cuối cùng cũng biến mất trong bóng tối, dưới bóng áo choàng đen của cậu, cô gái tóc vàng nở một nụ cười khổ. Cô đương nhiên biết câu nói cuối cùng của thanh niên là gì — nếu thân phận của anh ta bị lộ, ngoại trừ chạy trốn, có vẻ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Draco nói đúng, mục đích của bọn họ khác nhau, cuối cùng cũng phải đi những con đường khác nhau, nhưng nếu như có thể, anh ta ước mỗi người đều sẽ tốt.

Hầm nhà Slytherin lại khôi phục sự im lặng ban đầu, Edwin và Draco đi ngang qua và đi ngược chiều nhau. Một người đi đến khu vực cấm của Hogwarts, trong khi người kia thì đi đến cửa văn phòng của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt thành nắm đấm, cuối cùng gõ cánh cửa gỗ tử đàn.

Suốt cả năm học, giáo sư Snape đều tìm cậu nhưng Draco lại luôn cố gắng trốn tránh, hôm nay cậu lại chủ động đi tìm, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy vẻ mặt âm u của Bậc thầy Độc Dược, và đôi mắt màu đen bí hiểm.

"Thật xin lỗi vì đã làm phiền thầy vào lúc này, nhưng em đã gặp phải một số chuyện, mong thầy có thể giúp em."

Giọng nói lễ phép của cậu bé khẽ run lên, có thể nhận ra những cảm xúc mãnh liệt đang bị cậu kìm nén.

Bậc thầy Độc dược không nói gì, anh ta đã muốn giúp cậu trong suốt cả học kỳ nhưng cậu nhất quyết chỉ muốn làm một mình, Snape không thể làm gì nên chỉ có thể bí mật chú ý đến cậu và giúp con trai đỡ đầu của mình che giấu manh mối để lại.

Không thể không nói, tròn một học kỳ, cả Snape và Draco đều trôi qua trong không vui, Draco đã được Chúa tể Hắc ám giao nhiệm vụ và nó phải được hoàn thành dưới sự theo dõi của Dumbledore và rất nhiều giáo sư khác, mà Snape cũng phải không ngừng quan tâm đến con trai đỡ đầu của mình, dù gì thì Harry Potter cũng không phải là một cái đèn cạn dầu.

Vì vậy, hiếm có khi nào hai người đối mặt trực tiếp với nhau như vậy, bầu không khí vẫn không có dấu hiệu thả lỏng.

Snape vẫn đang chấm điểm một đống bài tập, Draco cứ đứng nhìn anh ta như vậy, trong đôi mắt màu xám tro không nhìn ra chút sợ hãi nào.

Không tệ, cậu cũng sớm không phải là thanh niên luôn thể hiện bản thân bằng gia thế của mình, mà mục đích cậu đến hôm nay là để cứu người phụ nữ cậu yêu.

Snape ngẩng đầu khỏi đống bài tập không thể làm mình hài lòng, đánh giá thanh niên cao gầy trước mặt.

Draco cứ đứng như vậy không né cũng không tránh, từng bước đến gần anh ta, nhẹ nhàng đặt đồ vật trong tay lên trên bàn của anh ta.

Đó là một hộp chocolate đã bị mở, phía trên còn có một cái lá cây khô héo, Snape khẽ cau mày — bởi vì anh ta biết chiếc hộp này, đây rõ ràng là một món quà Giáng Sinh của người phụ nữ Sissy Suyier tặng cho cái người mà cô ta gọi là học trò tâm đắc nhất.

Ngay lúc đó, Snape dường như đã biết điều gì đó, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cười mỉa mai.

Cuối cùng, anh ta cũng đã đánh giá thấp người phụ nữ đó — nếu là cô ta, nhất định sẽ cố gắng hết sức để trốn thoát, và Giáng Sinh này là cơ hội duy nhất của cô ta.

Đôi môi mỏng của Bậc thầy Độc Dược hơi cong lên, muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

Cuối cùng Draco mở miệng trước: "Cha đỡ đầu, Sissy, cô ấy bây giờ đang ở đâu?"

Không phải giáo sư, không phải Viện trưởng, Draco dùng thân phận con trai đỡ đầu, đang cố gắng nhận được sự ủng hộ của cha đỡ đầu.

Tuy nhiên, câu trả lời dành cho cậu là sự im lặng của Snape, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy đám mây đên đang tích tụ ở trên mặt Bậc thầy Độc Dược.

"Draco, đây không phải là việc của con."

Một giọng nói trầm thấp như nhung vang lên, nhưng Draco không hề từ bỏ một chút nào, vẫn lặp lại câu nói: "Nói cho con biết, Sissy đang ở đâu?"

Snape cố gắng giải thích, nhưng bất kể anh ta nói gì, cậu bé chỉ nhìn anh ta và không có ý định từ bỏ chút nào.

Sự cố chấp này khiến cho sự kiên nhẫn của Snape có chút cạn kiệt, vẻ mặt của anh ta càng ngày càng nghiêm túc, cuối cùng biến thành một câu: "Đủ rồi, Draco, đi ra ngoài!"

Một luồng sáng trắng bay qua vai Draco, và sau lưng cậu, chiếc lọ thủy tinh đựng thuốc trên tủ sách phát nổ.

Ngay lúc đó Draco có chớp mắt một cái, dùng phép thuật lau thuốc bắn lên mặt, vẫn đứng bất động.

Hết câu thần chú này đến câu thần chú khác đánh đến, Draco rút đũa phép ra để phòng thủ, nhưng không hề né tránh, một số câu thần chú đã xuyên qua lời nguyền phòng thủ, cậu cứ để mặc chúng đánh vào người mình, vẫn đứng vững trước mặt Snape, không lui về phía sau một bước.

Cậu biết tính tình của cha đỡ đầu, nếu như cha đỡ đầu muốn trừng phạt cậu thì cứ trừng phạt đi, nhưng chuyện cậu muốn cứu Sissy, cậu chắc chắn sẽ không nhân nhượng.

Cậu nói Sissy thực sự quan trọng đối với cậu, và không một cô gái nào có thể thay thế được.

Cậu nói rằng Sissy chưa bao giờ nghĩ đến việc hại ai cả, cậu và cô ấy chỉ hẹn nhau cùng sống sót mà thôi.

Cậu nói rằng Sissy đã làm rất nhiều điều cho cậu, và bây giờ đến lượt cậu cứu cô ấy, cậu không thể chỉ ngồi nhìn được.

"Cha đỡ đầu, không phải cha cũng có người phải bảo vệ sao? Cho dù quan hệ của chúng con không được ai chấp nhận, nhưng con thực sự không thể sống thiếu cô ấy…”

Draco và Sissy ở bên nhau đã rất lâu rồi, nhưng đây có lẽ là lời tâm sự dài nhất mà cậu đã từng nói...

Đũa phép của Snape khẽ run lên, thông qua chàng trai kiên định trước mặt, dường như anh ta nhớ đến hình ảnh Lily chết thảm trong vòng tay anh ta nhiều năm trước.

“Draco, con không hiểu người phụ nữ đó.” Snape cố gắng thuyết phục cậu, nhưng trong nháy mắt đó, anh ta cũng không biết liệu mình đang khuyên bảo Draco hay đang nói với người đang muốn nói tất cả cho Draco là mình: “Người nhà Suyier về cơ bản chính là ma quỷ, Sissy Suyier đã từng hợp tác với em trai mình, nhưng khi em trai cô ta vừa mới chết, cô ta đã bán tất cả mọi thứ cho Dumbledore, bây giờ cô ta bị Chúa tể Hắc ám bắt được, cô ta lại nói với Chúa tể Hắc ám tất cả những gì cô ta biết... "

"Sissy chỉ muốn được tiếp tục sống thôi..."

“Đúng vậy, cô ta chỉ muốn được tiếp tục sống, cho dù phải để con chết đi!” Giọng Snape đã to lên từ lâu, không còn trầm thấp như lúc ban đầu, anh ta liếc mắt nhìn cậu bé đang ngạc nhiên trước mặt, buông thõng cây đũa phép trong tay xuống.

"Gia đình Suyier rất ích kỷ, năm đó Sissy Suyier đã gϊếŧ mẹ kế và ném em trai mình vào Azkaban vì cô ta không thể nhận được sự ưu ái của mẹ kế, ban đầu cô ta thích bố con, nhưng không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bố con, lần lượt làm ra những hành động điên rồ, hiện tại cô ta lại tiếp cận con, con là người duy nhất mà cô ta có thể tin tưởng, vì vậy cô ta liền cầu cứu với con, không bao giờ nghĩ rằng con sẽ bị đặt vào tình huống như thế nào.”

Sau khi Snape nói xong, toàn bộ văn phòng chìm vào im lặng, Draco ngẩng đầu, chân mày giãn ra, nở nụ cười.

"Không phải, Sissy không phải là không quan tâm đến con, chỉ là cô ấy tin tưởng con mà thôi."

Bởi vì tin tưởng con, cho nên con cảm thấy con có thể cứu cô ấy.

Bởi vì tin tưởng con, cho nên đã đặt cược mạng sống cuối cùng vào con.

Bởi vì tin tưởng con, cho nên tin rằng bọn con nhất định sẽ sống đến cùng.

"Cha đỡ đầu, cha nói đúng, bản chất của nhà Suyier là ích kỷ và đa nghi. Nhưng cô ấy đã đặt hết niềm tin vào người con, làm sao con có bỏ mặc cô ấy được?”

"Cha đỡ đầu, Sissy, cô ấy đang ở đâu?"

Môi mỏng của Snape khẽ nhúc nhích: "Ở trong nhà của con, một nơi nào đó trong trang viên Malfoy."

Draco gật đầu và mỉm cười đầy biết ơn.

"Chờ đã, Draco, chẳng lẽ con định quay về nhà như vậy, rồi quang minh chính đại đưa Sissy Suyier đi sao? Cha nghĩ con biết rất rõ rằng có vô số Tử thần Thực tử đang ở đó." Snape gọi chàng trai đang chuẩn bị rời đi lại.

Draco lại không có quá nhiều lo lắng như vậy, có thể có, nhưng vì cứu Sissy, cậu không quan tâm đến việc sẽ đặt mình vào nguy hiểm.

Nhưng cậu vẫn dừng lại và hỏi lại: "Nếu không đi thì sao? Con đã nhìn thấy thủ đoạn của Chúa tể Hắc ám, cho dù có là Sissy, thì cũng sợ rằng cô ấy không trụ được lâu."

“Hay là….Cha muốn con đi tìm Dumbledore?” Nói đến đây, hình như là nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, Draco nhếch mép một cái: “Cha đỡ đầu, con cũng không ngốc đến mức không biết lâu nay Sissy bán mạng cho ai, cũng không phải là con không biết ai đang cố gắng hủy hoại Sissy, Edwin cũng không phải là người tốt, nhưng ít nhất anh ta đúng một đều, so với Chúa tể Hắc ám, Dumbledore mới là kẻ thực sự đáng sợ."

Bàn tay Draco nhẹ nhàng đặt trên tay nắm cánh cửa bằng gỗ tử đàn, nhưng còn chưa kịp dùng lực, cánh cửa đã bị người đứng ngoài đẩy ra.

Ở bên ngoài cửa văn phòng, người đàn ông với đôi mắt xanh mìm cười đầy hòa ái, nhưng đối với Draco, có vẻ nhưng không có chuyện gì tệ hơn chuyện này.

"Dumbledore...Hiệu trưởng..." Cậu bé buông tay đẩy cửa, nhưng đột nhiên giơ đũa phép lên.

"Stup..." (Stupefy: Bùa choáng)

“Sectumsempra (Cắt sâu mãi mãi)!” Nhưng lúc này, một câu thần chú bay ngang qua Dumbledore và đánh thẳng vào ngực chàng trai, máu tươi lập tức phun ra, làm mờ tầm nhìn của Draco.

Chàng trai tóc đen thò đầu ra từ phía sau Dumbledore, sững sờ nhìn hậu quả của câu thần chú của mình.

Snape ngồi sau bàn làm việc nheo mắt lại và nhìn hai vị khách không mời một cách khá tức giận.