Chương 54: Bị X Bắt X Được

Sau khi đưa Kurapika về, tôi cũng trở về nhà trọ của mình. Thành thục lưu loát nhảy qua cổng chính vào trong nhà. Sau đó lại bám vào mấy ban công nhỏ phía dưới, nhẹ nhàng trèo lên tầng ba. Sau khi tôi cẩn thận đóng cánh cửa lại để không phát ra tiếng động.

Tôi âm thầm thở phào một hơi, may mắn là Tiểu Lâm không có phát hiện ra.

Tôi cởϊ áσ ngoài ném lên chiếc ghế sofa nhỏ trong góc tường, chuẩn bị đi ngủ. Bỗng nhiên ánh mắt tôi nhìn về phía cửa phòng nối ra hành lang. Tiểu Lâm đã sớm đứng ở đó không biết từ bao giờ, lúc này đang khoanh tay trước ngực dựa lưng vào cánh cửa, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị cậu ấy dọa cho giật mình suýt chút nữa là hét lên, may mắn là Tiểu Lâm đã kịp thời che miệng tôi lại.

Không đúng!

Cái này tuyệt đối không phải là may mắn!

Lúc này tôi nên cảm thấy đen đủi chết đi được!

Việc tôi bỏ đi chơi đêm đã bị Tiểu Lâm phhát hiện ra rồi!!! Cậu ấy sẽ đem chuyện này ra mắng tôi cả tuần mất!

Còn mất công tôi nhờ Kurapika giữ bí mật. Tôi lúc này đang âm thầm than khóc trong lòng.

Cảm thấy sát khí quanh thân Tiểu Lâm càng lúc càng nồng đậm, tôi vội vàng ôm lấy cánh tay của cậu ấy nịnh nọt:"Nửa đêm cậu đột nhiên qua phòng mình làm gì? Lại còn không phát ra tiếng động, làm mình sợ muốn chết."

Tiểu Lâm như bắt được chính xác từ khóa, liền lườm tôi một cái:"Cậu còn biết là nửa đêm sao?! Một mình chạy ra ngoài!! Còn không thèm nói cho mình biết một tiếng!!!"

Tôi lúc này thật muốn giơ tay tát cho mình một cái. Tự nhiên đang yên đang lành lại đi nhắc tới chữu mà cậu ấy muốn nghe để làm gì?!

Thấy Tiểu Lâm còn định nói tiếp, tôi vội vàng nói:"Còn không phải là mình không muốn làm phiền giấc ngủ của cậu sao? Mình không ngủ được liền muốn đi chơi. Cậu cũng đã mệt mỏi cả ngày như vậy rồi, sao mình còn nỡ làm phiền cậu được chứ?"

Tiểu Lâm còn muốn tiếp tục mắng tôi, tôi lại lần nữa ngắt lời:"Thôi mà Tiểu Lâm~~~! Lần này mình thật sự biết sai rồi! Lần sau mình nhất định sẽ không như vậy nữa!"

Tiểu Lâm nhướng mày nhìn tôi:"Còn có lần sau sao?"

Tôi lập tức giơ tay lên thề thốt:"Không có lần sau! Tuyệt đối không có lần sau! Sau này mình có đi đâu, cậu nhất định sẽ là người biết đầu tiên! Nhé~~~"

Thấy thái độ thành khẩn của tôi, Tiểu Lâm cuối cùng cũng tha thứ cho tôi mà ngoan ngoãn trở về phòng. Tôi lăn lên giường, ôm lấy Tiểu Hoàng rồi chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì sự kiện nửa đêm hôm trước trốn ra ngoài chơi, hôm sau tôi ngủ đến quá trưa mới tỉnh dậy. Tôi mơ màng đi rửa mặt rồi ôm lấy Tiểu Hoàng đi ra ngoài, vừa hay gặp Tiểu Lâm ngoài cửa mang lên cho tôi một bình sữa. Tôi dụi dụi mắt chào cậu ấy:"Chào buổi sáng!"

Tiểu Lâm đặt bình sữa vào tay tôi rồi đón lấy Tiểu Hoàng từ trong lòng tôi đi:"Không còn sáng nữa, đã trưa rồi." Nói xong còn không quên búng trán tôi một cái.

Tôi xoa cái trán bị búng đau, bĩu môi than thở:"Cậu không thể cứ giả vờ như là hiện tại vẫn còn là sáng sớm sao?"

"Không được." Tiểu Lâm ôm lấy Tiểu Hoàng dứt khoát xoay người đi xuống sảnh tầng một.

Tôi "Hừ" một tiếng, ôm lấy bình sữa nối gót đi theo sau cậu ấy.

Ngồi ở đại sảnh, tôi nhấm nháp một lúc đã uống hết bình sữa. Lúc này tôi mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo, sức lực tràn trề, cả người đều giống như là vì tràn ngập Andrenaline mà hưng phấn. Tôi liền kéo Tiểu Lâm đi ra ngoài, Tiểu Lâm cũng để mặc tôi lôi kéo.

"Chúng ta đến chợ đồ cổ đi!" Tôi vừa mới được bổ sung năng lượng liền vô cùng hào hứng mà nêu ý kiến.

Tiểu Lâm không có ý kiến gì mà đáp ứng đi cùng tôi:"Cậu từ khi nào mà có hứng thú với đồ cổ vậy?"

Tôi lắc lắc đầu:"Không có hứng thú. Chỉ là..." Tôi cố ý kéo dài giọng tỏ vẻ thần bí,"Những chỗ buôn bán cổ vật như thế này là nơi rất có cơ hội sẽ gặp được bảo bối do vị thần tiên nào đó làm rơi xuống đó!"

Tiểu Lâm lại nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc:"Cậu đang nói đến tỷ lệ một trên phần nghìn vạn đó sao?"

Nhìn dáng vẻ khinh khỉnh của cậu ấy khiến cho tôi vô cùng tức giận, xắn tay áo lên hùng hổ nói:"Cậu cứ chờ mà xem! Hôm nay mình nhất định sẽ tìm được bảo bối cho cậu thấy!"

Dù là nói như vậy nhưng tôi cũng không tin tưởng vào vận may nhặt được bảo bối của mình cho lắm.

Tiểu Lâm cụp mắt xuống nhìn tôi:"Ừ, mình sẽ chờ." Nói xong còn nhếch mép cười một cái. Dáng vẻ hoàn toàn không có một chút lòng tin nào với câu nói của tôi khiến sự tự tin trong tôi liền xẹp đi mất một nửa.

Một tiếng sau...

Đứng trước một sạp hàng ven đường không chút chỉn chu nào. Ông chủ chỉ trải một tấm chiếu cũ trên mặt đất, mấy món đồ bên trên đều là bị hắn tùy ý vứt ra, thật chẳng có chút tâm huyết bán hàng nào.

Khi chúng tôi đi qua, ông chủ còn đang dựa lưng vào bức tường phía sau mà ngủ, không hề có chút nào lo lắng đồ bị trộm mất. Mà nghĩ lại thì như vậy cũng đúng. Dù sao thì sạp hàng này cũng không có ai thèm ngó ngàng tới. Nhưng mà, có một điều mà tôi không thể ngờ đó là...ở đây...tôi thực sự đã tìm thấy bảo bối của tiên gia rồi!!!