[Đồng Nhân] Tân Nữ Phò Mã

6.83/10 trên tổng số 23 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
[BHTT][Đồng nhân] Tân nữ phò mã Tác giả: qwerty67 Tình trạng: Hoàn ( 16 chương + 4 gian mạc ) Editor: Bé Na Beta: Mấy Con Đũy Nghèo Khổ ( Fb.com/qideasgroup )
Xem Thêm

Chương 1
Chapter 1

Nàng cảm thấy rằng chính mình đã trải qua một khoảng thời gian khá dài lâm vào trong giấc ngủ say. Trong mộng có thể nhìn thấy chính mình sắm vai một vị công chúa ôn nhu dịu dàng, có thể nhìn thấy những người xung quanh mình từ trố mắt hoảng sợ, cho đến tự mình hòa hoãn trấn an, tựa như phản ứng của một tiểu hài tử vừa mới trưởng thành.

Cho dù là trong mộng, cũng có thể biết được bọn họ đã khinh khinh tùng tùng chịu tiếp nhận vị công chúa Thiên Hương 《 một đêm đại biến 》.

Mà tên gia hỏa đáng ghét kia cũng đã thay đổi nghênh trời lệch đất, một kẻ thường ngày vẫn hay thích chọc nàng sinh khí, nháy mắt đã hóa thân thành một vị trượng phu hoàn mỹ mà hết thảy nữ nhân trên nhân gian này đều mộng mỵ hy cầu. Đối nàng khinh thanh tế ngữ, đủ loại yêu thương, khắc khắc hỏi han ân cần, mỉm cười mà chống đỡ, liền ngay cả những lời thề thốt bảo hộ và kiên định ủi an trong đêm đó- đêm thích khách tập kích- cũng là... Hừ, nam nhân chính là gió chiều nào che chiều ấy.

Nào đâu vị Trạng Nguyên lang văn võ song toàn đỉnh thiên lập địa, ai lại là đức Phò mã gia tài trí tuyệt luân mạo mỹ vô song, nói trắng ra bên dưới lớp da xinh đẹp kia chẳng phải chỉ là phường « ngọn cỏ mưa ướt gió đùa đầu tường » hay sao ? Chỉ có nam nhân yếu đuối mới cho phép nữ nhân đối hắn bảo dạ kêu vâng, mặc kệ điểm nào cũng so ra kém Kiếm Ca Ca ── Nhất Kiếm Phiêu Hồng kia mới là một nam nhân đích thực, lỗi lạc uy vũ.

Chỉ là...... Thế nhưng vì cớ gì ?

...... Vì cớ gì, vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Xú tiểu tử họ Phùng kia khóe miệng vương huyết nằm ở bên tường ?

"Phò mã ──!"

Nỗi vui sướиɠ ban đầu khi được cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng gặp mặt trong nháy mắt đã hóa thành khủng hoảng, giường nghiêng bàn ngả, đầy đất hoang tàn, hết thảy thanh âm hỗn loạn trong phòng khiến Thiên Hương hoảng loạn mà kinh hô.

Vừa rồi, Phùng Tố Trinh đã lấy công lực của chính mình đơn đả độc đấu cùng độc tố trong cơ thể Thiên Hương, mặc dù cuối cùng bằng vào công hiệu của Đoạn Hồn Thảo và nội lực thượng thừa mới có thể hóa giải được lời nguyền rủa bao quanh trái tim của công chúa, nhưng chính mình cũng bị cỗ uy lực cường đại của loại độc cổ này phản kích. Nguyên bản, tất cả chân khí như « noãn noãn dũng tuyền » dùng để hộ thân, đều nghịch lưu mà tiết ra ngoài, cộng thêm tâm phế bị nội thương, nàng tựa như khối bì cầu mà đâm thật sâu vào vách tường, hiện tại thổ ra một ngụm hắc huyết, nhiễm lên trên y trang lụa là hoa mỹ một sắc đỏ khiến người khϊếp sợ.

* noãn noãn dũng tuyền暖暖涌泉:dòng suối ấm áp

"Công chúa... ( May mà ) nàng không có việc gì..."

Ánh mắt Phùng Tố Trinh mơ hồ không rõ tiêu điểm, nhưng cuối cùng có thể từ trong tiếng kinh hô quen thuộc kia tra xét được rằng Thiên Hương đã khôi phục khỏe mạnh.

Xem ra cũng như bù lại nỗi thương tâm mà trước đó công chúa hiểu lầm chính mình cùng Hồng Yên ám thông xã giao đi, vô luận như thế nào, công chúa không có việc gì là tốt rồi.

Một khi tinh thần lơi lỏng, cho dù dùng hết khí lực toàn thân cũng chống đỡ không xong sức nặng nơi mí mắt, Phùng Tố Trinh lộ ra một khuôn mặt tái nhợt không có chút máu, tựa như con rối gỗ đứt dây, đột nhiên gục ngã, không chút khí lực.

"Phò mã! ? Uy, Phò mã!"

Thiên Hương vội vội vàng vàng nâng Phùng Tố Trinh dậy, trong nhận thức của mình, nàng khi nào lại gặp qua vị Trạng Nguyên lang « vĩnh viễn sắc bén thông thạo » có bộ dáng suy yếu như thế ?

Từ sau tân hôn, hai người mỗi ngày chẳng đánh nhau thì chính là đấu võ mồm, Phò mã e ngại Thiên Hương là thân phận nữ nhi của hoàng đế, cho nên chỉ thủ chứ không công, đến nỗi khiến cho cánh tay của hắn vài lần nếm qua tư vị của cam giá, nhưng hắn vẫn là một bộ « thân người ngay thẳng, khí khái lỗi lạc » khiến người chán ghét, chưa từng hô qua một tiếng đau, cũng chưa lần hãm quá nhất thanh thống.

Cho nên, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ? Nơi này vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ? Kiếm Ca Ca vì sao lại ở chỗ này, còn có, tên gia hỏa này như thế nào lại đem chính mình biến thành bộ dạng này ?

Hàng loạt nghi vấn ở trong cơn đau đầu loạn chuyển, nàng ngồi xổm xuống đất, hoảng đến hoang mang vô thố, không chút suy nghĩ đã đem Phùng Tố Trinh ôm vào trong lòng, y phục nơi bụng giống như bức họa nhiễm mực loang lổ, nhuộm đẫm một mảnh huyết tinh mà đối phương ẩn ẩn phun ra, cả l*иg ngực lạnh lạnh lẽo lẽo, đặc đặc dính dính, khiến nhịp tim cũng sắp sửa đình chỉ.

"Kiếm Ca Ca ──"

Thiên Hương nhìn về phía nam tử cũng mang vẻ mặt lo lắng vẫn đang ngồi xổm bên người nàng, dùng ánh mắt khẩn cầu hắn có thể làm một chút gì đó, hoặc là nói cho chính mình nên làm chút gì đó.

Nhất Kiếm Phiêu Hồng không nói gì, ánh mắt rét lạnh, trầm mặc nhìn chằm chằm cửa phòng. Nơi đó, chỉ thấy một lão khất bà dáng người thấp bé, nét mặt hiền từ, tựa như thế gian này không còn có sự vật gì còn có thể quấy nhiễu đến tâm trạng của bà, y$n lặng đứng vững tựa như mặt hồ không gợn sóng.

"Cho ta một khỏa đậu đỏ."

Thanh âm khàn khàn kia giống như là đã khóc từ rất lâu. Ánh mắt kia là thương hại từ ái, tựa như đang nhìn đến hài tử của chính mình. Khuôn mặt hốc hác vàng vọt kia, tựa hồ như mảnh tà dương mỗi ngày buông xuống, chỉ có thể níu lấy một tia ráng chi^u cuối cùng nơi phía chân trời xa xôi, vô lực nhìn đến thế nhân chịu khổ.

Thiên Hương đã nhớ ra, tất cả mọi chuyện.

***

Thay đổi y phục sạch sẽ, trong tay xoay tròn cam giá, ung ung dung dung, quanh qua quẩn lại ở bên ngoài cửa phòng. Thiên Hương tuy rằng nhìn như thảnh thơi, nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh của nàng không lúc nào lại chịu rời đi cánh cửa đang đóng chặt, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt này mà phá vỡ hết thảy trở ngại, cho phép chính mình có thể nhìn rõ động tĩnh bên trong. Nhất Kiếm Phiêu Hồng thì tựa vào thành lan can, yên lặng nhìn đến ánh trăng sáng trên cao.

Ánh trăng liêm khiết vô cấu, thuần bạch vô nhiễm ngoài phòng lúc này cũng tựa như tâm chí của vị Phò mã gia hôn mê chưa tỉnh đang nằm ở bên trong.

* liêm khiết vô cấu, thuần bạch vô nhiễm: người ngay thẳng không cóchỗ nào bắt bẻ được, màu trắng trong không lây dính màu sắc khác

Nhất Kiếm Phiêu Hồng ngực một trận thắt lại, trên vẻ mặt luôn đè nén lại có thêm chút cứng rắn. Không nghĩ tới chính mình lại trở thành gánh nặng trong quá trình này, tựa như môn đồ vừa mới xuất sư, đã làm liên lụy đến Phò mã, khiến cho đối phương còn phải phân tâm lo lắng đến trạng huống của hắn. Thật sự là vô dụng a, sát thủ như ngươi há có thể mang hạnh phúc lại cho Văn Xú ?

* Văn Xú: tên Thiên Hương tự đặt khihành tẩu giang hồ2**

"Này, Kiếm Ca Ca."

Thiên Hương đi qua đi lại, thanh âm không lớn không nhỏ mà thì thào hỏi:

"Ngươi nói lão khất bà này thực sự cứu được tên kia hay sao ? Đều đã thổ ra nhiều huyết như vậy, thân mình cũng đơn bạc như vậy, ta đã nói mà, ngày thường cũng chưa thấy hắn hảo hảo ăn cơm, giống như một nữ hài mà trang thanh tú, mỗi lần cũng chỉ ăn một chút như vậy, hiện tại liền hảo rồi......"

Nói đến mấy chữ cuối cùng, Thiên Hương dần trở thành lầm bầm. Nhất Kiếm Phiêu Hồng diện vô biểu tình mà nhìn đến nàng, vẫn là một câu cũng chưa nói.

"Hay là, hay là, vì an toàn, vẫn nên đi tìm mấy đại phu ── kêu Hạnh Nhi dùng bồ câu đưa tin đến hoàng cung, lập tức phái đến đây mấy ngự y « nhàn rỗi không có việc gì làm », cấp cho bản công chúa ta ngay !"

"Văn Xú, y thuật của lão nhân gia này, nàng có thể yên tâm."

Nhất Kiếm Phiêu Hồng nguyên bản nói xong câu đó sẽ ngậm miệng, nhưng ánh mắt « mong chờ có thể được đến càng nhiều cam đoan » của Thiên Hương lại khiến hắn đau lòng.

"Vừa trị độc cho nàng xong, nên hắn có thể cũng có chút mệt ( nên chưa tỉnh), Phò mã tuyệt sẽ không việc gì."

Biểu tình của Thiên Hương hiện lên chút nghi hoặc, trong khoảnh khắc cũng nhớ không rõ chi tiết mình khi nào thì trúng độc.

Cuối cùng, nàng thô lỗ mà nhu nhu lấy khuôn mặt, không chút nào thục nữ mà thở ra một ngụm khí. Đúng rồi, như thế nào lại quên mất đây, loại dược mà lão khất bà này cho nàng ăn mặc dù tên là Vong Tình, nhưng kỳ thật lại là loại dược trì hoãn sự khuếch tán của độc tố, loại y thuật này ắt có thể xưng là « cao nhân đứng đầu thi$n hạ ». Cái tên họ Phùng kia thoạt nhìn cũng không giống như một kẻ đoản mệnh, hẳn là không có việc gì.

"Phùng Thiệu Dân a Phùng Thiệu Dân, nếu ngươi liền cứ như vậy mà chết đi, ta phải công đạo cùng phụ hoàng tung tích của vị tuyệt đại Trạng Nguyên lang ngươi như thế nào mới tốt đây ?"

Thiên Hương bất lực nhìn đến cánh cửa phòng đã qua hai ba canh giờ vẫn không có dấu hiệu mở ra.

"Ngươi nếu chết đi, ta cũng không còn 《 Hữu Dụng 》nữa..."

Nhất Kiếm Phiêu Hồng nhíu đôi mày rậm, vẻ mặt cương nghị nhất thời vì lời này của Thiên Hương mà dâng lên bi thương.

Hắn phát hiện rằng qua ít lâu không gặp, tâm của Văn Xú tựa hồ đã thay đổi, nguyên bản ( nàng ) chỉ suy nghĩ quẩn quanh chuyện hắn và Bát phủ tuần án, khi nào thì trong miệng nàng đã bắt đầu khắc khắc nhắc đi nhắc lại mấy chữ 'Xú phò mã đáng ghét' như thế này đây ?

* Bát phủ tuần án

Người ta nói "thiếu niên tham hoa tùng, xử xử đình lưu đóa đóa hương", vậy tâm của thiếu nữ chẳng phải cũng là như thế ? Chung quy cũng là « lá không nỡ xa hoa », nhung nhớ khôn nguôi.

*thiểu niên tham hoa tùng, xử xử đìnhlưu đóa đóa hương少年探花丛, 处处停留朵朵香: người con trai đào hoa, nơi nơi gây thương nhớ

Phùng Tố Trinh ở trước mặt hắn liều chết tiết lộ thân phận, cử chỉ này đã nói lên chân ý rằng nàng hy vọng đem Văn Xú... Thiên Hương công chúa, phó thác cho mình, nhưng trải qua hết thảy lần này, công chúa vẫn ôm hy vọng như thế hay sao ?

Nan đề khó giải, Nhất Kiếm Phiêu Hồng nắm chặt hai tay, trầm mặc, trong lúc Thiên Hương vẫn đang chăm chú nhìn cửa phòng.

Cuối cùng, cửa mở, lão khất bà thân mình gầy yếu bước ra.

"Phò mã ra sao? Không chết đi ?"

Tầm mắt lo lắng của Thiên Hương lưu luyến không rời vẻ mặt của lão nhân gian. Lão khất bà chính là mỉm cười một cái, ngũ quan thoạt nhìn như là sắp khóc trước đó cũng chợt mềm mại. Thiên Hương cau mày, không biết nên đối đãi như thế nào với lão giả này mới tốt.

"Không cần khẩn trương, Phò mã gia nội lực thâm hậu, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không việc gì."

"Nội lực thâm hậu ? Hắn cũng đã hộc máu, còn 'hậu' đến đâu ?"

*深厚thâm hậu, 厚(hậu)hou, trùng âm

"Phò mã bị độc tố trong người công chúa thương tổn đến tâm phế, phun chút máu đen ra, ngược lại hữu ích. Nhưng nguyên nhân chân chính khiến cho Phò mã suy yếu như thế, là do đòn trượng hình trước đó của quan phủ và mệt nhọc tích lũy lâu ngày."

Trong chút mệt nhọc này đương nhiên cũng bao hàm chuyện Phùng Tố Trinh mang thân thể thụ thương mà đẩy lui độc tố cho Thiên Hương. Lão khất bà cũng không tận lực đề cập, nhưng Nhất Kiếm Phiêu Hồng lại nghe được khá rõ ràng. Vô luận Phò mã là nam hay là nữ, hết thảy những mạo hiểm và trả giá vì công chúa của nàng cũng không thua kém tình yêu của mình ( hắn ) dành cho Văn Xú.

Đây là nỗi áy náy khi thân là trượng phu tr$n danh nghĩa, hay là biểu hiện trung thành của một thần tử đối với hoàng thất ?

"Thiên Hương hiện tại sống không bằng chết !"

Nhớ lại ngày đó, lúc Phùng Tố Trinh tức giận mà nói với mình những lời này, một thân miên bào đạm hoàng cận bạch cao quý, phiêu đãng vi vu trong gió, tựa như « cánh đào không chút trói buộc trước thanh phong liền muốn rong chơi bay lượn ».

Khi đó, người trước đây được mệnh danh là Diệu Châu tài nữ tuỳ ý suối tóc đen dài đổ xuống, đồng tử lóe ra quang huy lấp lánh, đôi mắt thâm trầm đen láy nóng cháy như ánh lửa.

Kẻ đã hành tẩu giang hồ nhiều năm như hắn, cũng chưa từng nhìn thấy qua loại ý chí kiên nghị dứt khoát như vậy, hơn nữa lại đến từ trên người một nữ tử ── liền bởi vì là nữ tử lại càng thêm bất phàm.

*đạm hoàng cận bạch: màu vàng nhạt gần với màu trắng.

"Là ai có lá gan lớn như vậy, dám đánh cả vị Trạng Nguyên lang do phụ hoàng ta khâm điểm ? ! Chán sống ! Dĩ nhiên là chưa từng nếm qua cam giá của bản công chúa !"

Ngữ khí thẳng thắn của Thiên Hương đã kéo tâm tư Nhất Kiếm Phiêu Hồng quay trở lại, lúc này mới phát hiện hóa ra vừa rồi chính mình cư nhiên đã hoảng thần.

"Là nàng muốn Bát phủ tuần án Trương đại nhân hảo hảo giáo huấn vị Phò mã bất trung ──"

Nhất Kiếm Phiêu Hồng dừng một chút.

"Bất quá, kia đều là hiểu lầm, nàng cũng không phải cố ý muốn thương tổn đến hắn."

"Đâu có chuyện gì liên quan tới ta ?" Thiên Hương nghi hoặc phản vấn, nhưng khuôn mặt lập tức liền trắng xanh.

Quả thật cũng phải, trong mơ hồ nhớ lại ( nàng ) đã bắt gặp cảnh tượng tiểu tử họ Phùng kia cùng với một nữ tử đang không xương tựa vào trong lòng hắn, một bộ nhuyễn ngọc ôn hương lả lơi phong tình, tài tử tận tình hưởng thụ ân tình mà mỹ nhân dâng tới. Hắn rất khoái hoạt mà chính mình lại tức giận đến sắp chết, trong cơn giận dữ tựa hồ đã cáo trạng với ai thì phải......

"Là ta tố cáo với phụ hoàng, phụ hoàng mới hạ lệnh cho Trương đại ca ──"

Đầu đau như sắp nứt ra, Thiên Hương bởi vì chân tướng sự việc mà chịu đả kích lớn, phút chốc, lệ nóng đảo quanh hốc mắt, nháy mắt, một giọt lại một giọt rơi xuống. Đúng rồi, lại nghĩ tới một việc, lúc xông vào Ngụy hoàng cung nhìn đến Phùng Thiệu Dân mang trên lưng rất nhiều vết trượng tích lâu ngày, còn tưởng rằng là do gã tặc nhân Vương công công kia hạ độc thủ, nhưng hóa ra là ──

"── Công chúa, ngài muốn vào trong nhìn Phò mã một chút không ?"

3**

"Ta có thể...... sao?"

Khuôn mặt của lão bà bà lúc này không biết vì cái gì, nhìn đến đều là từ ái, một chút cũng không còn vẻ cổ quái như trước đó.

"Đương nhiên có thể, Phò mã nằm ở bên trong bao lâu, ngài liền đứng ở chỗ này thủ bấy lâu, hiện tại Phò mã không có việc gì, ngài cũng có thể an tâm nói lời từ biệt cùng Phò mã."

"Nói......"

Thiên Hương nói không ra lời, nàng thậm chí không hiểu được chính mình có đang hô hấp hay không. Vì cái gì lão khất bà có thể sử dụng loại ngữ khí đương nhiên như thế mà nói với một người thân là công chúa và cũng là thê tử như nàng là đang muốn cùng Phò mã nói lời từ biệt đây ? Lại vì cái gì, vốn chính mình nên cảm thấy rằng đương nhiên, hiện tại lại nảy ra một trận thống khổ lẫn chần chờ ?

Nàng quay đầu, muốn nhìn nhìn Kiếm Ca Ca mà mình thích. Chỉ cần nhìn đến khuôn mặt của Nhất Kiếm Phiêu Hồng, nhất định liền nhớ lại cỗ tâm tình ảo tưởng muốn được cùng hắn lưu lạc thiên nhai trước đây. Thật không may, những gì Thiên Hương nhìn đến chính là đôi mắt nam tử tinh lượng minh giải.

Kiếm Ca Ca đã nhìn thấu điều gì rồi ? Vì cái gì hắn lại hiểu rõ, mà chính mình lại hồn nhiên không biết ?

"Văn Xú, nàng nên trước đi vào xem Phò mã...... Vô luận như thế nào, ít nhất cũng phải xác định Phò mã đã kiện khang."

Thiên Hương một chữ cũng không nói mà gật gật đầu. Không sai, cho dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, hiện tại quan trọng nhất chính là bảo đảm người kia có kiện khang vô ngại hay không.

"Công chúa, thỉnh đừng chạm vào thân thể của Phò mã, một tấc một phân cũng không được."

"Vì cái gì?"

"Ta đang giúp Phò mã châm kim bức độc, hiện tại trên thân thể của Phò mã, mỗi một giọt mồ hôi đều là độc tố."

"... Ta hiểu rồi." Tim chợt đập mạnh, Thiên Hương lại lần nữa ngưng trọng mà điểm điểm đầu.

Bước vào phòng, người chỉ mặc áσ ɭóŧ màu trắng- Phùng Thiệu Dân- đang an ổn nằm ở trên giường, trên người hắn đang phủ một tấm chăn bông vừa dày vừa nặng, da thịt không còn tái nhợt như lúc trước mà là hồng hồng như củi lửa bùng cháy. Thiên Hương kéo qua một chiếc ghế, ngồi xuống ở trước giường, thâm thâm nhìn đến Phò mã của nàng một hồi.

"Này, ta nói họ Phùng ngươi này, ngươi cần phải nhanh chóng khỏe lại, đừng hại bản công chúa bị phụ hoàng cấm túc cả năm."

Tuy rằng nghĩ muốn biểu hiện ra một bộ dáng hung tợn, nhưng thanh âm lại nhu đến mức ngay cả chính mình cũng cảm thấy kỳ quái. Thiên Hương dùng một tư thế không phù hợp với nữ tử - bắt chéo hai chân, khuỷu tay chống đỡ đầu gối, lòng bàn tay nâng cằm, một tay kia tự nhiên mà đem ngoạn cam giá.

Nàng nhìn đến Phùng Thiệu Dân mồ hôi trên trán như hạt châu khinh khinh lướt qua, tiến nhập đến tóc mai, cuối cùng dọc theo đường cong bên huyệt Thái Dương lặng lẽ chảy vào bên trong suối tóc, trong lòng dâng lên một cỗ tâm động mạc danh khiến thanh cam giá đang ngoạn trong tay cũng qua lại không ngừng, như chiết phiến của vị thư sinh văn nhã ở trên năm ngón tay phi vũ bay lượn.

Không cho phép hai tay bận rộn, nàng sợ mình sẽ làm trái lời khuyên của lão khất bà, đưa tay chạm lấy khuôn mặt Phò mã và lau đi mồ hôi trên trán.

Bất đắc dĩ mà thở dài, Thiên Hương tiếp tục nói: "Người như ngươi cũng không biết là đã phạm phải hạn vận gì, vừa nhận công vụ mới liền gặp phải hai gã cường địch là Đông Phương Hầu và Vương công công, ta xem nha, tám phần là bởi vì báo ứng do ngươi ngày thường thích chọc giận bản công chúa, tốt xấu gì bản công chúa cũng là nữ nhi của thiên tử a, ngay cả lão thiên gia cũng không dung thứ được điều vô lễ của ngươi đi!"

Lời nói ngừng lại, bởi vì chú ý tới Phùng Thiệu Dân gắt gao nhíu mày.

"Hảo a, ngay cả ở trong mộng ngươi cũng muốn phản bác bản công chúa phải không ? Sau khi tỉnh lại, liền cho ngươi một trận, cam giá của bản công chúa còn chưa đánh cho ngươi cầu khóc mà kêu cô nãi nãi, bản công chúa liền mang họ Phùng của ngươi !"

Mắng mắng, trong lòng lại trầm xuống. Thiên Hương giơ lên cười khổ, thanh âm trở nên khàn đặc không ít.

"Quên đi, dù sao cũng đã gả cho ngươi, đã sớm mang họ Phùng giống ngươi."

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, cử chỉ khác hẳn ngày thường thô lỗ hổ báo, làn váy vàng nhạt khinh khinh lay động, nhu tình vạn chủng. Đứng lặng ở đầu giường, Thiên Hương sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt lại vô thanh vô tức chồng chất thủy quang. Cuối cùng, nàng cố gắng hấp vài ngụm khí, tận lực đem hết thảy những giọt nước mắt « không biết vì sao mà sinh ra » đều nuốt trở lại.

"Phùng Thiệu Dân, ân cứu mạng của ngươi hôm nay ta sẽ không quên, sau này hữu duyên nhất định báo đáp." Nàng loan hạ thắt lưng, cách một tầng sa mỏng, ghé đến bên tai Phò mã nhẹ giọng thấp lời: "Ta muốn cùng Kiếm Ca Ca rời đi... Ngươi phải hảo hảo tu dưỡng, đừng tìm ta."

Đi ra khỏi cửa, ngoài hành lang đã không còn thân ảnh lão khất bà lẫn Nhất Kiếm Phi Hồng, chỉ còn trận gió đêm phá lệ rét lạnh, mạnh mẽ thổi quét qua vườn hoa cạnh hồ, khiến cho vài đóa hoa diễm lệ đang độ phô bày sắc hương đều rơi rụng xuống hồ. Thiên Hương hơi giật mình nhìn đến hoa rơi, nhớ đến câu 'nước chảy vô tình, nhân sinh ki tiếu.'

* nhân sinh ki tiếu: cuộc đời là một tròcười

Nếu như nước chảy vô tình, hoa rơi cớ gì vì người mà trụy, nào ai biết nhân duyên hoàng thất, cũng chỉ là giấc mộng Nam Kha.

Đêm đó, người được Phùng Tố Trinh đánh đổi tính mạng để cứu sống- Thiên Hương công chúa- đã hoán đổi nam trang của Văn Xú đại hiệp, cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng ly khai Diệu Châu.

4**

***

Phùng Tố Trinh ngửi được một cỗ vị thuốc đông y gay mũi liền tỉnh lại. Mở mắt ra liền nhìn thấy lão nhân gia vừa nhổ châm xong, đang muốn đem áσ ɭóŧ lại lần nữa vây lấy hung bộ của nàng. Cúi đầu phát ra thở dài, hiếm khi ngực không cần phải quấn bố, cỗ áp lực lâu ngày nơi ngực tựa hồ cũng liền biến mất vô tung vô ảnh.

"Công chúa nàng..."

"Đã đi rồi."

Là như thế a. Phùng Tố Trinh uống dược thủy lão nhân gia đệ tới, khuôn mặt hiện giờ như mặt hồ tĩnh lặng, thâm trầm tĩnh tại, không thấy lung lay, không chút gợn sóng.

"Đêm qua hình như đã nghe được thanh âm của công chúa." Cười khổ một trận, hai tay cầm lấy chén thuốc đã cạn thấy đáy."Ở bên tai có tiếng thì thầm, mơ hồ cảm thấy mình bị mắng vài câu."

Lão khất bà cũng mỉm cười mà trả lời: "Trước khi công chúa đi có đến xem qua con."

Phùng Tố Trinh nhắm lại hai mắt, tựa như muốn lắng nghe đến sự yên lặng sau trận gió đêm thu."Nếu như vậy, hết thảy trách nhiệm của ta cũng đều đã kết thúc rồi. Hạnh phúc của công chúa đã được an bài, tội danh của phụ thân cũng đã rửa sạch, cuối cùng thì.. Đã không hỗ thẹn với tổ tiên Phùng gia ta."

Mà Triệu Đình và Lưu Thiến...... Ta cũng nên buông xuống thôi. Phùng Tố Trinh mở lớn hai mắt, trên gốm sứ mơ hồ phản chiếu khuôn mặt niên khinh của nàng. Là chính mình tươi cười quá mức miễn cưỡng, hoặc là chiếc bát này là có thể chiếu ra thần khí tâm linh đây ? Phùng Tố Trinh tựa như một tiểu hài đồng mà đem chiếc bát giơ cao, đối diện với vật phẩm vô tri mà buồn bã cười cười.

"Hài tử." Lão khất bà tiếp nhận bát, trước sau tĩnh tĩnh mạn mạn mà nói: "Trách nhiệm của con sợ rằng chỉ vừa mới bắt đầu."

Đôi mày thon dài nhíu chặt, khuôn mặt dịu dàng yên nhu của Phùng Tố Trinh nháy mắt hoán chuyển thành vẻ uy phong lẫm liệt của một vị quan đại thần."Lão nhân gia chính là chỉ Dục Tiên Bang kia ?"

"Không chỉ có như thế, không chỉ có như thế a. Người đi rồi, tâm cũng sẽ không đi, người chia tay, tâm cũng không cách nào buông bỏ, đến cuối cùng vẫn phải trở về, sau này, con cũng phải trở lại."

Lão nhân gia chỉ về hướng tây bắc, nơi đó chính là chỗ hoàng cung ở kinh thành.

"... Con và Triệu Đình đã là chuyện không thể nào. Lưu Thiến cô nương đối hắn tình thâm ý trọng, một người là thiên kim Tướng gia, một người là Kim khoa bảng nhãn, bọn họ sẽ có một tương lai bình bình ổn ổn, con làm sao có thể phá hư ? Mà chuyện triều đình..."

Nếu nói không lo lắng là giả.

Sau khi đã biết được có đám tặc nhân đối Hoàng Thượng và mình như hổ rình mồi,

nói gì thì cũng không thể xem như không hay không biết, ích kỷ mà ẩn tích triều đình, lui về thôn dã.

Nhưng chính mình vô luận như thế nào cũng chỉ là thân nữ nhi, đứng ở dưới chân thiên tử càng gần, người mà nàng có thể đắc tội tới lại càng nhiều.

"Một người là đế vương chi nữ, một kẻ là cử thế Trạng Nguyên, đây chẳng phải là mối tuyệt phối thiên cổ mà trời đất tạo nên hay sao ?"

"Lão nhân gia..." Phùng Tố Trinh mang theo vài tia nghi hoặc, cũng có vài phần tức giận."Ngài không phải là không biết thân phận của Tố Trinh, hà cớ gì còn chê cười như vậy ?"

Lão khất bà lắc lắc đầu, khóe mắt cũng toát lên một chút u sầu."Âm dương tượng trưng cho sinh tử, âm dương cũng ví như nam nữ, nếu chuyệ n sinh tử cũng đã có thể cùng nhau vượt qua, thì chuyệ n nam nữ lẽ nào lại là trở ngại ? Hài tử, nước chảy mặc dù vô tình, nhưng hoa rơi cũng chẳng phải là vô ý a."

"Ngài là nói......"

Phùng Tố Trinh ngẩn ngơ, miệng khép mở vài lần, nhưng lại không nói gì. Lão nhân gia đã ám chỉ thập phần rõ ràng, chẳng lẽ Thiên Hương đối nàng... ? Trầm mặc thật lâu, bầu không khí lặng ngắt như tờ tựa như chỉ cần có người động một ngón tay liền có thể phá vỡ.

"Như vậy, chuyện công chúa rời đi quả nhiên là rất chính xác."

Giọng nói dương dương, âm vang hữu lực, không giống một người đêm qua còn hãm sâu trong nỗi thống khổ do thương thế.

Phùng Tố Trinh nhìn đến ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ, chân thành hy vọng vị công chúa hồn nhiền ngây thơ ung dung tự tại kia có thể đạt được thứ hạnh phúc mà mình không có cách nào mang đến cho nàng ấy.

Có như vậy, một ngày nào đó của tương lai mà quay đầu nhìn lại quá khứ, Phùng Tố Trinh có thể không thẹn mà nói với chính mình rằng: ta đã lựa chọn một con đường đúng đắn.

***

Buổi chiều, Phùng Tố Trinh đi đến rừng cây bái biệt lão phụ thân.

Phụ thân ngày trước vì muốn giảm đi mối hiềm nghi của Vương gia, vì để bảo hộ người nhà của mình, chỉ có thể mang thân đồi phế không chút lý tưởng mà ẩn dật ở Diệu Châu. Hiện tại, thân là con gái của cha- nàng- lại tố cáo y, muốn đem tâm chí của vị « Hoàng Thượng nông sâu khó lường » đang trong tay nghịch tặc đoạt trở về.

Đối với những lời này, Phùng Tố Trinh chỉ cảm thấy rằng chính mình đã tự phụ đến buồn cười.

Nàng bước vào chốn quan trường của triều đình cũng đã được một đoạn thời gian, loại văn hóa ngươi lừa ta gạt cũng đã học được không ít, sâu khắc hiểu được nếu muốn sống sót ở chốn quan trường này chính là phải nhờ vào tài văn võ thiệp lược, ở nơi trọng địa như kinh thành này chỉ sợ là mỗi bước mỗi khó.

Nếu không có Lưu thừa tướng nhiều lần tương trợ, viên quan Phùng Thiệu Dân này há có thể an ổn đến tận bây giờ?

Hoàng đế bất chính, thần tử cũng không làm gì ngoài việc khoanh tay đứng nhìn. Bỏ một Dục Tiên Bang, tương lai còn có thể có vô số Dục Tiên Bang, lẽ nào vì muốn nữ phẫn nam trang cứu nước giúp dân mà suốt đời nàng phải giả phượng hư hoàng ?

Đối mặt với lời cảnh cáo này, Phùng Tố Trinh không khỏi quỳ xuống, hướng phụ thân dập đầu ba cái liên tiếp. Đầu lưỡi ngập tràn chua xót, vì thế lời nói ra cũng có vẻ vô cùng thê lương.

" Nữ nhi bất hiếu."

Không một lời giải thích, cũng không cách nào cam đoan với phụ thân, Phùng Tố Trinh gián tiếp thừa nhận rằng nàng nhìn không thấu những gì có thể phát sinh ở tương lai. Cho đến lúc này, chính mình lúc đối mặt với phụ thân cũng chỉ có thể nói được câu mỗi này: nữ nhi bất hiếu.

5**

Qua hồi lâu, phụ thân đưa tay khoát lên đầu vai của nàng."Ta hiểu được, hiện tại triều đình so với ta càng cần con hơn."

Cúi đầu, Phùng Tố Trinh cắn chặt răng, nước mắt rơi xuống mất hút trên nền đất, giống như mưa xuân lướt qua một mảnh đất đỏ khô cằn.

Vị Phùng tri phủ của ngày trước cứ như vậy một mình ly khai, Phùng Tố Trinh mãi đến đêm vẫn một mực quỳ gối trong rừng cây, không đứng dậy.

Nàng cũng không bởi vì phụ thân đã đi mà cho phép bản thân thả lỏng để gào khóc, cho tới nay, đó chưa bao giờ là tính cách của nàng, liền ngay cả khi một mình một người cũng chỉ là cắn chặt cánh môi, lặng lẽ rơi lệ, đây đã là chuyện phóng túng nhất mà Phùng Tố Trinh có thể cho phép chính mình.

Thu thập tâm tình hỗn loạn, Phùng Tố Trinh hướng về phía phụ thân đã ly khai, nặng nề thở dài, sau đó, mới lê bước trở lại phủ đệ tạm thời.

Mấy ngày kế tiếp chính là chuỗi ngày bị giày vò, Hạnh Nhi một phen nước mắt một phen nước mũi quấn quít lấy Phùng Tố Trinh, muốn Phò mã gia đi tìm vị công chúa đã mất tích.

Tuy rằng nàng luôn đáp là hảo hảo, đã phái người đi tìm ── mà trên thực tế Phùng Tố Trinh cũng đã phái vài thám tử lần theo dấu những nơi công chúa đã đi qua.

Cũng không sợ Nhất Kiếm Phiêu Hồng có phát hiện ra hay không, trước khi hai người đó còn chưa đặt chân đến đích, nàng lúc nào cũng phải chú ý tới chuyện an nguy của công chúa.

Ở trong mắt Nhất Kiếm Phiêu Hồng, vị Phò mã « luôn nói muốn buông tay lại dây dưa không ngớt » như nàng thật sự quá đáng ghét đi. Nhưng...

Tóm lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hạnh Nhi cũng sẽ không gặp lại vị « Thiên Hương công chúa thích gặm cam giá, nghịch ngợm phá phách » của chúng ta nữa.

Tuy rằng công chúa cứ hai ba ngày lại chạy đi vui chơi không thấy bóng dáng tăm hơi,

nhưng Hạnh Nhi vẫn biết lần này bất đồng với trước đây, công chúa không phải đi ra ngoài nhàn hoảng mà là thật sự đã bỏ đi, liền như vậy rời bỏ nàng. À không, còn có một người nữa, chính là vị Phò mã gia lãnh đạm một bộ « không chút quan tâm công chúa đang ở nơi nào » này, cả ngày nếu không phải giam mình ở trong thư phòng đọc sách, viết công văn, thì chính là ở trong đình viện nhàn nhã múa kiếm đánh đàn, khiến cho đám hạ nhân lúc bắt gặp được đều vì một màn « tuyệt cảnh nhân gian phi tiên » này mà ồn ào bàn tán.

Thật sự là vô tình đến mức khiến người tức giận !

Hạnh Nhi đã có thể thể hiểu được vì sao công chúa lại mắng Trạng Nguyên công là Xú phò mã, nhiều lúc không chịu nổi mà sinh sôi loại tâm tình muốn cho hắn nếm qua vài đòn cam giá.

Vì thế Hạnh Nhi bắt đầu bãi công, tình nguyện ở phủ đệ làm việc nặng của một hạ nhân bình thường, dù chết cũng không nguyện đi làm loại thoải mái nhàn hạ là thay Phò mã châm trà.

Phùng Tố Trinh cũng tùy ý nàng, cả người mừng rỡ ung dung, lại càng khiến cho Hạnh Nhi mỗi ngày ở bên tai khóc sướt mướt chuyện công chúa không biết đói no ra sao, rét lạnh thế nào, có bị thương hay không, nàng bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tượng thê lương kia mà tâm sinh hối hận.

Nhưng chỉ cần dùng lý trí thì liền hiểu được, Nhất Kiếm Phiêu Hồng tuyệt sẽ không để cho Thiên Hương chịu nửa điểm khổ.

Ngồi ở trước bàn, Phùng Tố Trinh, nguyên bản đang chuyên tâm huy bút phác thảo mật tín cấp cho hoàng đế, không tự giác mà nhớ tới nét mặt xuân tình ngày trước của Thiên Hương khi nhắc tới Nhất Kiếm Phiêu Hồng.

Nàng ách nhiên thất tiếu. Không sai, nếu Thiên Hương cùng Nhất Kiếm Phiêu Hồng cùng một chỗ tuyệt đối là khoái hoạt, hiện tại, ắt là ( công chúa ) cũng đang ở du sơn ngoạn thủy, nơi nơi gây họa đến bất diệc nhạc hồ đi!

* ách nhiên thất tiếu: đột ngột ngưng cười

Đột nhiên, bên ngoài mưa phùn bắt đầu tí tách rơi. Phùng Tố Trinh buông bút, chậm rãi đi đến trước cửa sổ. Tuy là một đêm hữu vũ vô phong, nhưng ánh trăng trên cao lại sáng tỏ vô cùng, ngay cả mây đen cũng không thể che khuất. Xúc động thở dài, văn nhân nhã tâm khiến nàng thản nhiên suy đoán, tối nay có bao nhiêu lữ khách vô miên cũng đang ngắm ánh trăng này cùng nàng đây ?

Hiện tại, Phùng Tố Trinh đã sâu sắc hiểu được rằng, sự thật là : chuyện « trời đất bao la biển cả rộng lớn » cùng nàng vốn không chút quan hệ.

Triệu Đình từng nói mặc kệ nàng mang bao nhiều lớp mặt nạ đi nữa ( hắn) cũng sẽ nhận ra nàng, như vậy hiện tại thì sao ?

Ngay cả chính mình cũng sắp không nhận ra chính mình, trở thành thừa long khoái tế của thiên tử như bây giờ, Phùng Tố Trinh xác xác thật thật cảm thấy cô độc.

* thừa long khoái tế: chàng rể tài hoa

Nàng trở về phòng, quyết định để cho hết thảy tịch mịch sẽ theo giấc ngủ biến mất. Ngay lúc lấy ra một bộ tiết y chuẩn bị thay, một tờ giấy từ trong vạt áo rơi ra, tựa như một chiếc lông vũ lạc hạ. Phùng Tố Trinh hồ nghi nhặt lên xem, bên trên chỉ có một câu ngắn ngủi bằng bút tích rồng bay phượng múa, bất đồng với bút họa tinh tế khổ luyện của mình, đơn giản mấy chữ mạnh mẽ tiêu sái, không chút hoa hòe bay bướm.

── Không cần tìm ta ──

Thiên Hương tín.

Phùng Tố Trinh hai tay run rẩy. Mặc kệ có cố gắng như thế nào cũng vẫn thất bại, chỉ có thể trơ mắt nhìn tờ giấy từ đầu ngón tay băng lãnh rơi xuống. Một nữ tử có võ công khó ai bì kịp như nàng, lại ngay cả một tờ giấy cũng giữ không xong, tựa như bị hút hết khí lực toàn thân, nàng quỳ xuống đất, chôn mặt vào trong hai cánh tay.

Lần đầu tiên khóc đến độ phát ra thanh âm, hòa với tiếng mưa tối nay đang tẩy sạch hết thảy ô uế của thế gian.

Từ nay về sau, Phùng Tố Trinh nàng là thật sự rồi, một mình thôi.

Thêm Bình Luận