Chương 23

Lòng bàn tay của Tiết Tiệp dư nhẹ nhàng vuốt lêи đỉиɦ đầu của Uyển Nhi, làm cho lòng nàng cảm nhận được sự ấm áp.

Uyển Nhi bị kéo về từ những dòng suy nghĩ miên man, giật mình ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt từ ái của Tiết Tiệp dư.

(u là chời, Tiết Tiệp dư chắc hẳn là một vị lão thân vô cùng hiểu biết, có cái nhìn tràn đầy tình cảm, một người có tâm hồn từ hoà vi ái, lại đẹp lão nữa: 3 ước gì có một vị sư phụ tốt như vậy ~~)

"Hài tử ngoan, không ai có thể lựa chọn được thân thế của mình. Nhưng lão thiên gia đã để con ra đời, nên cũng đừng cô phụ tính mệnh ngắn ngủi mấy chục năm đây. Đừng học theo thói của đám phụ nhân trong cung cấm, sẽ chỉ làm cho đời sống trở nên đầy oán hận mà thôi!" – Tiết Tiệp dư sâu sắc nói.

Mấy lời này tựa như Tiết Tiệp dư thừa biết về thân thế của Uyển Nhi, khuyên nàng đừng vì sự tình của Thượng Quan gia mà ôm thù hận.

Tuy nhiên, trong tai Uyển Nhi lại nghe thành một loại ý vị khác ——

Uyển Nhi xuyên không đến đoạn lịch sử trong thời không song song đây, sao lại không phải do lão thiên an bài?

Bất luận nhân quả vì sao, chuyện nãy cũng không phải do nàng có thể chọn lựa.

Thứ duy nhất nàng có thể lựa chọn chính là trong vận mệnh vô thường này, phải hết sức nắm chặt nhân sinh của mình. Không phải vì con đường phía trước mù mờ chưa rõ, mà là vì sự kiên định trong suy nghĩ tại tâm, tuyệt đối không được đổi ý.

Coi như bây giờ nàng không biết rõ cả đời mình sẽ thể nào, nhưng nàng tuyệt đối sẽ kiên trì suy nghĩ này, cho dù phía sau có xảy ra chuyện gì đi nữa. Uyển Nhi cũng tin tưởng, cuối cùng sẽ có một ngày nàng sẽ tìm đến được những ý nghĩ kia, đồng thời chấp nhận trái tim mình.

Uyển Nhi giật mình lo lắng quay trở về với Tiết Tiệp dư.

Nàng cảm thấy sư phụ thật không hổ là bậc thầy, mỗi câu mỗi chữ đều làm cho nàng đinh tai nhức óc.

"Dạ!" – Uyển Nhi trịnh trọng gật đầu với Tiết Tiệp dư, biểu thị những lời dạy của bà nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ.

Tiết Tiệp dư lại từ ái vuốt ve đầu của nàng, ôn hoà cười nói: "Ngươi mới chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi đầu, vậy mà tâm sự lại nặng nề như vậy? Tiểu nương tử nhà nhà, đến sinh thần đều sẽ ăn mặc xinh đẹp, vô ưu vô lo mà vui vẻ trôi qua."

Dừng một chút, bà nói tiếp: "Chắc hẳn mẫu thân ngươi nhất định sẽ may cho ngươi một bộ y phục mới, sáng mai đi Dịch Đình, ngươi phải dập đầu tạ ân hai cái trước, sau đó từ từ hầu hạ mẫu thân ngươi. Lúc trở về, sư phụ sẽ có một phần lễ vật cho ngươi."

Uyển Nhi nghe được hai chữ "lễ vật", hai mắt nhất thời sáng lên, ánh mắt chớp chớp thể hiện mong chờ.

Tiết Tiệp dư thấy bộ dáng nàng như vậy, cuối cùng cũng có một chút gọi là dáng vẻ của một tiểu cô nương, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng một chút.

Chợt nhớ ra chuyện gì, Tiết Tiệp dư vội vàng dặn dò Uyển Nhi: "Bây giờ Thái tử đang giám quốc, ngoài cấp trong lỏng (ý nói trong ngoài đều loạn), đám người trong nội cung khó tránh khỏi mất hết quy củ. Lúc con hành tẩu trong cung, nhất định phải thật cẩn thận, đừng để cho mẫu thân con phải gặp phiền toái."

Thái tử giám quốc?

Thái tử Lý Hoằng, hiện tại đang quản lý quốc gia sao?

Chẳng lẽ...

Thấy Uyển Nhi có vẻ không hiểu, Tiết Tiệp dư kiên nhẫn giải thích: "Trước đó vài ngày, Bệ hạ và Hoàng hậu đã đi Thái Sơn tế bái đất trời, lệnh cho Thái tử giám quốc. Thái tử còn trẻ tuổi, lại không hiểu nhiều chuyện trong cung, khó tránh khỏi việc khiến cho nhiều kẻ tiểu nhân cẩu thả làm bậy. Đợi đến khi Bệ hạ và Hoàng hậu hồi cung, nội đình sẽ trở lại nghiêm túc, e là sẽ bắt vài người làm gương. Cho nên cẩn trọng lời nói của con, thứ nhất đừng để chọc phải tiểu nhân, thứ hai cũng đừng để bị tiểu nhân lợi dụng, tương lai để Hoàng hậu bắt được điểm yếu."

Uyển Nhi đã hiểu được mọi chuyện, Tiết Tiệp dư đang vì nàng và mẫu thân nàng cố ý dặn dò từng li từng tí.

Cho nên, lời trước đó của Võ Hoàng hậu "Mùng tám tháng sau sẽ còn quấy rầy thượng nhân", hẳn là không thực hiện được nữa rồi?

Đủ để thấy rằng chuyện tế bái trời đất ở Thái Sơn so với chuyện nàng từng dự định quan trọng hơn rất nhiều, vì thế mà dự định đó mới bị huỷ a?

Không biết đó là chuyện gì...

Vả lại, tế bái trời đất là chuyện đại sự, không phải nên chuẩn bị trước mới đúng sao? Dành thời gian một tháng chuẩn bị cũng không thể quyết định thời gian chính xác ư?

Là do chỗ Võ Hoàng hậu đã phát sinh biến cố gì sao?

Uyển Nhi không khỏi không nghĩ tới tình cảnh của Võ Hoàng hậu lúc này ——

Nàng nhớ kỹ rõ ràng, trong dòng chính sử quen thuộc kia, lần tế bái trời đất tại Thái Sơn này, Cao Tông Hoàng đế là người dâng rượu cúng tế đầu tiên, sau đó Võ Hoàng hậu sẽ bước ra từ nơi các vị đại thần đứng hầu theo quy củ, dẫn đầu các vị mệnh phụ tiến lên tế trời.

Võ Hoàng hậu dư sức thể hiện uy phong này.

Không biết trong dòng lịch sử này, Võ Hoàng hậu sẽ có những trải nghiệm thế nào.

Bất quá, nữ nhân kia a, mưu trí nhiều như vậy, lại đầy đủ nhẫn tâm, ngoại trừ vận mệnh vô thường, còn ai có đủ khả năng làm khó nàng?

Nhưng mà, Tiết Tiệp dư cũng là một người lợi hại a?

Thân nàng lúc nào cũng ở tại Tĩnh An cung, không hề hỏi tới chuyện thế sự, thế nhưng chuyện thế sự bên ngoài lại chạy không thoát pháp nhãn của lão nhân gia nàng.

Thật sự là quá lợi hại!

Tận đáy lòng Uyển Nhi vô cùng bội phục, càng thấy mình so với hai vị nữ nhân lợi hại này, thúc ngựa mấy ngàn dặm cũng khó có thể đuổi kịp được.

Sáng sớm hôm sau, Uyển Nhi vội vàng ăn sáng, sau đó từ biệt Tiết Tiệp dư, hướng đến Dịch Đình rời đi.

Quả thật nàng cũng có chút nhớ tới mẫu thân.

Thời tiết sáng sủa, dương quang từ mặt trời chiếu rọi trên người vừa trọn lãnh đạm.

Tâm tình Uyển Nhi thư thái, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn.

Đi được một đoạn khỏi Tĩnh An cung, trên đường đi thỉnh thoảng cũng gặp được vài bóng nội thị, cung nữ.

Uyển Nhi nhớ đến những lời Tiết Tiệp dư dặn dò, liền thu lại bộ dáng vội vàng, trở về dáng vẻ cung nhân nhỏ bé, khuôn phép, cúi đầu thấp, eo hơi cong, vội vàng né đi ——

Trước mắt là thời buổi loạn lạc, ít người xuất hiện, tuy không tốt cũng có chỗ xấu.

Vận mệnh trớ trêu chính là chỗ đó, ít xuất hiện không có nghĩa là không tránh khỏi.

Uyển Nhi vừa đi được khoảng nửa khắc đồng hồ, phía trước đã nghe được âm thanh một vị nam tử ho nhẹ.

Uyển Nhi nghe được tiếng ho khan kia, liền biết người này tuyệt đối không phải nội giam trong cung.

Nam tử có thể đi lại trong cung dễ dàng, ngoại trừ nội giam cũng chỉ có Hoàng đế, Hoàng tử hoặc hoàng thân quốc thích được sủng ái. Tóm lại là nam tử này tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

Uyển Nhi sinh lòng cảnh giác, không dám lỗ mảng, liền bước sang bên cạnh mấy bước, nhường giữa con đường, kính cẩn rủ mắt rủ mày xuống đất, nghiễm nhiên trở thành tư thái của một vị cung nữ nho nhỏ không hề khác biệt.

Nàng muốn nhường đường, đợi khi vị nam tử không rõ lai lịch này đi xa, nàng sẽ trở lại đi tiếp đoạn đường của mình.

Ai ngờ, nam tử này lại dừng bước trước mặt Uyển Nhi.

Trong tầm mắt của Uyển Nhi, nàng nhìn thấy một đôi giày lụa đập vào ánh nhìn, Uyển Nhi chợt cảm thấy nhức đầu.

Tại sao nàng lại luôn đối mặt với những cuộc gặp gỡ bất ngờ những nhân vật khó xử thế này nhỉ?

Mệnh của nàng rốt cuộc là cái loại gì?!

Không còn cách nào, Uyển Nhi đành giữ nguyên dáng vẻ cúi đầu, không phát ra tiếng.

Nàng cảm giác được, đối phương đang đánh giá mình.

Kỳ thật ánh mắt kia cũng không để ý tới vẻ chán ghét, hoảng hốt của Uyển Nhi, cho dù là ai gặp phải tình huống như vầy, trong lòng cũng không tránh khỏi hốt hoảng a?

Uyển Nhi rất lo lắng, lỡ như một màn này rơi vào mắt kẻ có tâm cơ, cho dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải bày nổi a!

Người này còn nhìn chưa xong sao?!

Uyển Nhi âm thầm cắn răng.

Nếu như là ở đời trước, một tên nam tử xa lạ dám nhìn chằm chằm vào nàng, nàng đã sớm trừng mắt phản kích hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng gặp qua mỹ nữ sao hả?"

Thế nhưng đây lại là thâm cung Đại Đường, nàng xuất thân là một cung nô trong Dịch Đình bé nhỏ, làm sao dám hành xử như thế?

Nếu là người tôn quý như Thái Bình công chúa, nếu thật sự nói, cũng e là chỉ có thể dừng lại ở câu "mất hết thể thống" nhỉ?

Vẫn là câu nói kia, lễ giáo phong kiến làm bại hoại chết người!

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nam tử kia lại mở miệng.

"Thượng Quan cô nương, chào!" – Thanh âm nam tử có thêm tính từ, cũng không khó nghe.

Trong đầu Uyển Nhi oanh lên một tiếng, một loại dự cảm bất thường dâng lên.

Nam tử này biết nàng!

Còn chủ động ngăn cản nàng!

Nếu nói trong đó không có mưu đồ gì, ai mà tin?

Tâm tâm Uyển Nhi gấp gáp, lập tức vừa vặn nặn ra một nụ cười, hạ thấp người nỏi: "Quý nhân, e là đã nhận lầm người rồi."

Nam tử kia lại mỉm cười: "Không có nhận lầm. Vả lại ta cũng không phải quý nhân gì."

Uyển Nhi khẽ nhíu mày, trực giác trước mắt cho thấy, so với tưởng tượng của nàng, việc ứng phó này còn khó hơn.

Nàng thoáng ngước mắt, hình dáng của đối phương lập tức đập vào trong mắt nàng ——

Nhìn cách ăn mặc của người này, quả thực cũng không phải quý nhân, giống như là một...

"Bần đạo Minh Sùng Nghiễm, bái kiến Thượng Quan cô nương!" – Nam tử nâng tay phải lên để dọc trước ngực, hướng về Uyển Nhi chắp tay chào một cái.

Trong đầu Uyển Nhi "ầm" lên một tiếng.

Minh Sùng Nghiễm!

Chẳng phải là một đạo sĩ nổi danh thời đầu nhà Đường hay sao?

Truyền thuyết nói hắn chữa khỏi chứng đau đầu cho Cao Tông, pháp lực tương đối cao siêu, rất được Cao Tông Hoàng đế và Võ Hoàng hậu yêu thích, thường hành tẩu trong cung.

Nhưng mà, người này thật sự là Minh Sùng Nghiễm sao?... Uyển Nhi thật sự nghĩ không ra, mình và hắn có duyên cớ gì lại phải gặp nhau.

Trên mặt Uyển Nhi vẫn bình lặng như tờ, cung kính nói: "Đạo trưởng chào! Chắc hẳn đạo trưởng đã nhận lầm người rồi, tiểu nữ..."

Minh Sùng Nghiễm lại cười cười khoát tay ngăn lại câu nói giữa chừng của Uyển Nhi lại: "Bần đạo không nhận ra Thượng Quan cô nương, nhưng cũng nhận ra Thượng Quan cô nương."

Uyển Nhi nghe lời hắn nói thật sự sắc bén, có thể thấy rõ tư vị âm mưu dày đặc, vội vàng hạ thấp người với hắn: "Ta không phải là người mà đạo trưởng muốn tìm. Cáo từ!"

Bất luận vì sao tên đạo sĩ này lại ngăn cản nàng, Uyển Nhi luôn cảm thấy nhanh chóng thoát thân mới là lựa chọn đúng đắn.

Thấy Uyển Nhi có chút hoang mang định rời đi, Minh Sùng Nghiễm vẫn đứng tại chỗ, trên mặt dường như có điều gì suy nghĩ.

Hắn đứng ngốc một hồi sau đó mới tỉnh lại, cất bước tiếp tục đi trên con đường của mình.

Thân ảnh của hắn vừa mới biến mất, cách đó không xa, trong bụi hoa mộc liền xuất hiện hai thân ảnh khác.

Tên đầu tiên có dung mạo anh tuấn, thân hình tráng kiện, nhìn chằm chằm hướng Minh Sùng Nghiễm vừa biến mất, híp mắt nói: "Đạo sinh, chính là hắn sao?"

Một tên nội giam thiếu niên ăn mặc tuấn tú vội vàng đáp: "Điện hạ minh giám, hắn chính là Minh Sùng Nghiễm."

Thiếu niên kia à một tiếng: "Quả nhiên không giống người chính nhân quân tử!"

Sau đó lại nói tiếp: "Cô nương vừa nói chuyện với hắn kia, tên gọi là gì?"

Nội giam tuấn tú chần chừ một khắc, chớp mắt nói: "Cái này..."

Thiếu niên lại cắt ngang: "Đi thăm dò cho rõ ràng!"

Nội giam tuấn tú vội vội vàng vàng đáp ứng.

Thiếu niên lại tức giận nói: "Đạo sĩ kia dám lấy vu thuật mê hoặc phụ hoàng mẫu hậu, bây giờ lại dám bắt chuyện với tiểu cung nữ trong cung, lại còn để hắn tự tiện đi lại, vương pháp ở đâu nữa?!"

Hắn nắm chặt nắm đấm, nói: "Phải đi bẩm báo cho Thái tử ca ca, thừa dịp phụ hoàng, mẫu hậu không ở kinh thành, phải xử lý nhanh gọn tên quỷ đạo sĩ này mới được!"

Dứt lời, thiếu niên đem theo nội giam tuấn tú trở lại đường cũ.

Tên nội giam kia cũng có chút mưu mô, đi theo được một lát, hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Điện hạ, ngài thật sự muốn đi bẩm báo Thái tử sao?"

"Thế nào?" – Thiếu niên ngạo nghễ nhìn hắn, cũng không vội vàng trách cứ.

Nội giam tuấn tú ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: "Nô tài nghĩ, sự kiện Thổ Phiên (dân tộc thiểu số ở cao nguyên Thanh Tạng – TQ)... ngược lại cũng vậy thôi. Nhưng tên đạo sĩ kia trước mặt Thiên hoàng Thiên hậu chính là hồng nhân (người đáng tin cậy, tâm phúc), ngài hành sự lỗ mãng, cầu xin ban chết cho hắn như vậy... Lỡ như vài ngày nữa Thiên hoàng, Thiên hậu trở về giáng tội xuống..."

Bị thiếu niên khinh thường liếc mắt: "Ngươi thì biết cái gì! Chỉ là một tên đạo sĩ, Phụ hoàng mẫu hậu sủng hắn hôm nay, hắn còn được xem là người; tương lai một khi không còn sủng hắn nữa, hắn còn được xem là thứ gì? A tỷ không giống như vậy, nàng là tâm can bảo bối của phụ hoàng và mẫu hậu ——"

Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng xuất hiện một giọng nữ tử: "Tham kiến Ung Vương điện hạ!"