Chương 39

Là vì Uyển Nhi?

Thái Bình nghi hoặc nhìn Đỗ Tố Nhiên.

"Ngươi đã làm gì Uyển Nhi?" – Sắc mặt Thái Bình trầm xuống.

Đỗ Tố Nhiên như bị đông cứng, trong mắt Thái Bình hiện lên dáng vẻ không tin nàng, so với vết thương trên lưng, ánh mắt này tựa như đâm thấu tim gan.

"Phải! Suýt nữa ta hại chết Thượng Quan Uyển Nhi, chọc giận Thiên hậu, liền ban thưởng cho ta hai mươi trượng lên sống lưng!" – Sắc mặt Đỗ Tố Nhiên không chút thay đổi nói.

Thái Bình nghe xong nhíu mày.

Lời này của Đỗ Tố Nhiên sao lại không nghe ra mấy phần tức giận chứ.

Dựa theo phong thái làm việc của Đỗ Tố Nhiên xưa nay, cả này đều treo trên miệng một câu "Thần như thế này, thần như thế kia"; luôn rêu rao mình là người thủ lễ tận trung, vậy mà lúc này hết "ta" này, đến "ta" khác, còn có dáng vẻ oán giận.

Thái Bình cảm thấy trong này rất có ẩn tình.

Nàng nhìn chằm chằm Đỗ Tố Nhiên một hồi, mới nói: "Để ta xem vết thương trên lưng ngươi."

Vậy mà Thái Bình cũng đã buông xuống xưng hô "bản cung", đổi thành "ta" a!

Trong lòng Đỗ Tố Nhiên hơi rung, cắn chặt răng lắc đầu: "Điện hạ nên đi xem Thượng Quan Uyển Nhi thì hơn!"

Thái Bình nghe xong, quả nhiên dừng tay giữa không trung, thuận miệng hỏi: "Uyển Nhi cũng bị thương sao?"

Đỗ Tố Nhiên nhất thời trầm mặc như nước, nhếch môi không nói thành lời.

Thái Bình không thể nhìn tiếp bộ dáng này, nhất là ánh mắt rũ xuống, không còn khí thế hào hùng của Đỗ Tố Nhiên ngày nào, không còn nhìn thấy dáng vẻ rạng rỡ tinh quang nữa. Như thế chỉ càng làm cho trong lòng Thái Bình dâng lên mấy đạo lửa oán giận ——

"Ngươi muốn nói cũng được! Không nói cũng được! Làm bộ dạng như thế để cho ai nhìn?" – Thái Bình tức giận quát.

Thấy Đỗ Tố Nhiên quật cường không nhúc nhích, Thái Bình càng thêm tức giận.

Cũng không biết tại khí lực ở đâu ra, đột nhiên Thái Bình đè một bả vai của Đỗ Tố Nhiên xuống, dùng một tay khác ấn lên eo Đỗ Tố Nhiên, đem Đỗ Tố Nhiên đẩy thẳng lên giường, tiếp theo đưa tay cởi bỏ thắt lưng bên hông Đỗ Tố Nhiên ra.

Đỗ Tố Nhiên bị Thái Bình hù chết, vì động tác của Thái Bình không khách khí, thô lỗ, khiến cho Đỗ Tố Nhiên đau sắp chết.

"Ngươi... Aizz... đau!" – Đỗ Tố Nhiên rêи ɾỉ thành lời.

Thái Bình nhận ra động tác của mình quá mức thô bạo, trên tay lắc một cái, ngoài miệng vẫn ương ngạnh như cũ: "Ai bảo ngươi không chịu thành thật!"

Có khi nào ta không thành thật đâu?

Đỗ Tố Nhiên ngầm trợn mắt trừng một cái.

Nàng hiểu rõ ý tứ của Công chúa điện hạ ——

Ai bảo nươi không chịu thành thật để bản công chúa xem thương thế cho ngươi?

Đỗ Tố Nhiên thật sự không muốn để Thái Bình nhìn bộ dáng thảm hại đáng sợ của mình.

Phần da thịt phía sau lưng... càng không muốn để Thái Bình nhìn thấy, bất luận có đang bị thương hay không?

Thế nhưng, tình hình trước mắt, Đỗ Tố Nhiên tự nhắc nhở, bất quá Thái Bình chỉ là bướng bỉnh, lỡ như trêu chọc Thái Bình nổi giận, la hét ầm ĩ, làm cho đám người bên ngoài nghe được, sẽ chỉ càng thêm phiền phức.

Đỗ Tố Nhiên không còn cách nào khác, đành phải nhận mệnh lệnh, không nhúc nhích nằm ở chỗ đó, để tuỳ ý Thái Bình kéo vạt áo ra, sau đó đem từng lớp từng lớp y phục trên lưng giở lên.

Bất quá, bây giờ nhìn thấy công chúa điện hạ làm việc hầu hạ mà trước đây nàng chưa từng làm, Đỗ Tố Nhiên sợ tay chân nàng lóng ngóng, không nhịn được dặn dò: "Ngươi nhẹ một chút..."

Thái Bình cảm thấy nàng ta đang ghét bỏ mình, không kiên nhẫn nhếch miệng.

"Ngoại trừ a nương, bản công chúa có hầu hạ ai đâu?" – Thái Bình hừ nói, ngụ ý là "Ngươi phải biết mang ân a".

Đỗ Tố Nhiên nhịn đau, lại không nhịn được liếc mắt một cái.

Thái Bình lại nói: "... Nếu không phải hôm đó ngươi từng giúp ta thoa thuốc, ta cũng lười nhác ——"

Thanh âm im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng thoang thoảng khí bay.

"Sao có thể... Sao lại có thể đánh tới như vậy!" – Thái Bình gắt gao nhìn chằm chằm một mảng lớn vết tích roi trượng trên lưng Đỗ Tố Nhiên, còn có nhiều chỗ bị rách da chảy máu, thanh âm trở nên run rẩy.

Chịu đòn trượng, không phải thế này thì thế nào nữa?!

Đỗ Tố Nhiên thầm nghĩ.

"Đừng xem nữa..." – Đỗ Tố Nhiên nói, tay trái cố ý duỗi ra, muốn kéo váy áo che lưng lại.

Bị Thái Bình đè tay xuống: "Không được nhúc nhích!"

Đỗ Tố Nhiên: "..."

Thái Bình không nói lời nào, đẩy tay Đỗ Tố Nhiên ra, trong miệng nói: "Bản cung bảo ngươi không được nhúc nhích!", sau đó cẩn thận từng li từng tí xem xét mỗi vết thương trên lưng Đỗ Tố Nhiên.

Vết thương lộ ra ngoài không khí, hơi lạnh, còn có âm thanh hơi thở nhẹ nhàng của Thái Bình thổi lên, Đỗ Tố Nhiên cảm thấy cũng không quá đau đớn như vậy.

"Thuốc trị thương này của ngươi có tác dụng sao?" – Thái Bình nhìn chằm chằm mảng vết thương lớn, không yên lòng nói.

"Ta phái người đi tìm thuốc tốt đến giúp ngươi đắp lên!" – Thái Bình nói, miệng định gọi người.

Đỗ Tố Nhiên vội vã ngăn cản: "Thuốc này của ta rất tốt! Đã khá hơn nhiều rồi! Không cần phiền phức!"

Thái Bình nghe xong, trên mặt có chút không vui.

Mặc dù Đỗ Tố Nhiên đưa lưng về phía nàng, không thấy được mặt nàng nhưng nghĩ kỹ tới tâm tư của nàng, ít nhiều cũng đoán được Thái Bình đang nghĩ gì.

Đành phải thở dài nói: "Thật sự không cần... Ngươi làm như thế, nếu lỡ bị lộ ra ngoài, bị người ngoài biết được, chẳng phải lại nói ta kiêu căng? Truyền tới tai Thiên hậu, lại để ngươi dính phải thị phi."

Thái Bình nghe xong nhíu mày, mở miệng định nói gì đó nhưng rồi vẫn lựa chọn im lặng.

Lúc lâu sau, Thái Bình mới nói: "Ở đây của ngươi bị rách miệng vết thương rồi, dính lên y phục, kết vảy, sau đó lại bị rách... Để ta gọi các nàng đem vài mảnh vải bố sạch sẽ tới cho ngươi băng bó, được không?"

Nàng đang hỏi thăm ý tứ của Đỗ Tố Nhiên.

Đỗ Tố Nhiên khẽ lắc đầu, cằm hướng về tủ gỗ cách đó không xa nói: "Ở đó có."

Thái Bình nhìn theo, liền đứng dậy, đi tới trước tủ, mở cửa tủ, lục lọi tìm.

Cửa tủ mở ra, liền có một mùi máu nhàn nhạt bay vào chóp mũi nàng.

Thái Bình khó chịu nhíu mày lại.

Đỗ Tố Nhiên chợt nhớ tới trong ngăn tủ có cái gì, cuống cuồng đứng dậy: "Để ta lấy!"

Bị Thái Bình dùng ánh mắt trừng: "Ngươi cứ từ từ nằm sấp ở đó đi."

Đỗ Tố Nhiên không dám trêu chọc nàng, đành phải nằm lại chỗ cũ.

Nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của Thái Bình, trong đáy lòng Đỗ Tố Nhiên, ngoại trừ áy này, rõ ràng có một chút cảm giác xao động.

Thái Bình ngủi thấy mùi máu tanh trong ngăn tủ bay ra, có chút hiếu kỳ, âm thầm đoán vật đó, một bên cả gan mở ra xem ——

Rất nhanh đã tìm được vải bố sạch sẽ cùng với một bình thuốc trị thương bằng sứ nhỏ.

Trừ cái đó ra, Thái Bình còn lục thấy trong ngăn tủ để một bộ... huyết y.

Đó là bộ kiện đạo bào chính Võ Hoàng hậu ban tặng, Đỗ Tố Nhiên từng mặc trước đó, Thái Bình có thể nhận ra được.

Đạo bào trước mắt này, vị trí sau lưng đã dính lốm đốm, lấm tấm vết máu, vết máu chuyển từ màu đỏ tươi thành đỏ sậm, mùi máu nhàn nhạt bay ra chính là từ chỗ này.

Chỉ cần nhìn qua bộ huyết y cũng đủ hiểu được viễn cảnh mà Đỗ Tố Nhiên phải chịu trượng hình như thế nào...

Sắc mặt Thái Bình trắng nhợt.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Thái Bình nhìn thấy món đồ bị dính đầy máu.

Sự tình Đang Nhi tự sát mà chết năm đó, nàng cũng chỉ được nghe từ chỗ thị nữ của mẫu hậu kể lại.

Nàng được bảo hộ quá tốt, được sủng ái quá tốt.

Đỗ Tố Nhiên nhìn bộ huyết y, lại thấy bóng lưng Thái Bình không nhúc nhích, cũng nghĩ ra khả năng nàng đang bị chấn động.

"Bẩn lắm, để xuống đi." – Đỗ Tố Nhiên nói.

Thái Bình thông minh, buông bộ huyết y hiếm thấy xuống, cầm bình thuốc cùng mảnh vải bố, không nói lời nào ngồi lại bên người Đỗ Tố Nhiên, lần nữa giúp Đỗ Tố Nhiên thoa thuốc trị thương, lại giúp Đỗ Tố Nhiên băng bó miệng vết thương bằng vải bố.

Mảnh vải bố đắp lên vết thương dữ tợn, sắc mặt Thái Bình cũng được hoà hoãn đôi chút.

"Để ta tự làm thì hơn..." – Đỗ Tố Nhiên ý thức được tay của Thái Bình đang cố gắng vòng về phía trước bụng, cả kinh cuống quít mở miệng.

Sự bối rối của Đỗ Tố Nhiên quá rõ ràng, ngữ khí lại không chút che giấu, thần sắc né tránh cũng không sai biệt, càng làm cho nghi hoặc trong lòng Thái Bình lại không thể nào giải thích được.

Thế là Thái Bình để Đỗ Tố Nhiên tuỳ ý nhận lấy hai đầu mảnh vải, tự mình buộc lại trước bụng.

Dưới ánh đèn mờ mịt, Đỗ Tố Nhiên không để cho Thái Bình có thêm cơ hội xem vết thương mình, động tác càng luống cuống mặc lại quần áo.

Nghi hoặc trong mắt Thái Bình càng sâu.

"Đa tạ điện hạ đã tương trợ!" – Đỗ Tố Nhiên buông thõng hai mắt, nói lời cảm kích.

Thái Bình không để ý tới lời này của nàng, tựa như căn bản không hề nghe thấy.

"Rốt cuộc là vì cái gì?" – Thái Bình hỏi.

Đỗ Tố Nhiên bị nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn Thái Bình, lại thấy dáng vẻ vô cùng tỉnh táo của Thái Bình.

Thế là Đỗ Tố Nhiên không khỏi cảm khái: Vị tiểu công chúa này, càng lớn lên càng có phong phạm của Thiên hậu. Chỉ là không biết được, trong tương lai nàng có phải sẽ trở thành Thiên hậu hay không, nếu như vậy...

Đỗ Tố Nhiên dừng mạch suy nghĩ trong tưởng tượng lại, lễ phép nói: "Điện hạ không phải đã có đáp án rồi sao?"

Thái Bình hơi ngạc nhiên: Quả nhiên là vì Uyển Nhi!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" – Thái Bình không chịu bỏ qua, tiếp tục truy vấn.

Đỗ Tố Nhiên ngước mắt, ánh nhìn phức tạp.

Không trả lời câu hỏi của Thái Bình, chỉ xoay chuyển chủ đề, hỏi: "Điện hạ còn nhớ chuyện Tần Huy năm đó hay không?"

Tần Huy?

Thái Bình nhíu mày lại, trong đầu tìm kiếm cái tên này, lờ mờ nhớ ra một tên gầy gò cao cao, một tên nội giam vô cùng nịnh nọt.

"Nhắc hắn làm cái gì?" – Thái Bình không khỏi chán ghét.

Đỗ Tố Nhiên, ngươi không thể nói trực tiếp vấn đề hay sao? Cứ vòng vo tam quốc như vậy?

Đỗ Tố Nhiên không chút hoang mang nhìn Thái Bình, chăm chú hỏi: "Điện hạ còn nhớ lần cuối cùng thấy hắn là khi nào không?"

"Đỗ Tố Nhiên, ngươi ——" – Thái Bình có chút gấp gáp.

"Điện hạ đừng vội." – Đỗ Tố Nhiên cản Thái Bình: "Xin người hồi tưởng lại một chút..."

Đỗ Tố Nhiên cực kỳ nghiêm nghị nhìn Thái Bình, để cho Thái Bình có thể cảm giác được, đáp án của vấn đề này tương đối trọng yếu.

Cũng chỉ là một tên nội giam, sao lại có thể quan trọng...

Đột nhiên hai mắt Thái Bình mở to, nàng bắt đầu dần hiểu ra ý tứ của Đỗ Tố Nhiên.

"Tần Huy... đã rất nhiều năm không gặp hắn rồi." – Thái Bình nhớ lại nói: "Lần đó nhìn thấy hắn, hình như là sáu năm trước, lúc đó ngươi ngẫu nhiên gặp hắn đang kéo Uyển Nhi đưa vào trong giáo phường, ngươi đã xuất thủ cứu Uyển Nhi..."

"Sau này, điện hạ có từng gặp lại hắn không?" – Đỗ Tố Nhiên hỏi lại.

Thái Bình lắc đầu, sắc mặt lần nữa thay đổi: "Ý của ngươi là hắn..."

"Hắn chết rồi." – Đỗ Tố Nhiên bình thản nói, tựa như nói chuyện của người chết không khác nào nhắc tới một chuyện quá mức bình thường.

Chết... chết rồi sao?

Thái Bình chấn kinh.

Nàng biết, Đỗ Tố Nhiên sẽ không lừa nàng.

"Đang yên đang lành, tại sao hắn lại..."

Thái Bình im lặng, lập tức phủ định những tình huống Tần Huy có thể chịu chết. Lúc ấy Tần Huy trông rất khoẻ mạnh, chắc hẳn không thể tự nhiên bệnh chết được.

Trong thâm cung này, muốn làm cho một người đột nhiên chết đi, đối với một số người mà nói, là chuyện không thể đơn giản hơn.

Mà, người có thể tuỳ tiện làm những chuyện này...

Sắc mặt Thái Bình nhất thời không còn huyết sắc.

"Ngươi nói, cái chết của Tần Huy ——" – Đột nhiên Thái Bình ngậm miệng, suy đoán nàng sắp thốt ra, lại cố dùng lý trí nhốt lại trong miệng.

"Phải." – Đỗ Tố Nhiên chậm rãi gật đầu.

Thái Bình không phải hạng ngu ngốc, liền liên tưởng đến chuyện tại sao trước đó Đỗ Tố Nhiên đổi chủ đề, lập tức nghĩ đến đáp án của vấn đề khác.

"Ý của ngươi là, vì Tần Huy không nghe theo ý tứ của mẫu hậu, cho nên mới... chết?" – Thái Bình hạ thấp giọng hỏi.

"Nói chính xác là, bởi vì Tần Huy không nghe theo ý tứ của Thiên hậu, đợi Thượng Quan Uyển Nhi." – Đỗ Tố Nhiên nói.

Bờ môi Thái Bình giật giật, giãy giụa nói: "Mẫu hậu trước nay đều thích những người có tài học vấn, Uyển Nhi thông minh lại chăm chỉ phấn đấu..."

Nói đến đây, chính Thái Bình cũng mất hết sức lực.

Đỗ Tố Nhiên nhìn hành động của Thái Bình, buồn bã nói: "Cho nên điện hạ cũng biết, sau này phải giao thiệp thế nào với Thượng Quan Uyển Nhi rồi chứ?"

- ------------------------------

A Chiếu (cười lạnh): Nực cười! Trẫm muốn đợi ai, sẽ để cho các ngươi nhìn ra hay sao?