Chương 34: Tiền trảm hậu tấu

Namiko sau khi ăn xong, định rời đi liền nhận một tin nhắn. Bình tĩnh ngồi lại ghế mở xem, nhìn dòng tin cô khẽ cười nhẹ nhưng sau đó lại hơi day day trán, bây giờ cô phải nhanh chóng đến đón người đó từ sân bay.

"Bạn tôi có chuyến bay về đây lúc một giờ trưa. Tôi phải đi sân bay đón"

Shinichi im lặng lắng nghe, mái tóc mềm dựng lên trán, bớt lạnh lùng và xa cách. Anh khẽ mở đôi mắt lười biếng của mình và nhỏ giọng nói: “Có muốn tôi đi cùng không?”

“Không cần"

Shinichi tiến lại gần cô ngồi xuống, tựa đầu vào vai cô, làn da trắng nõn mềm mại có chút lạnh lẽo, anh lại nhắm mắt lại hỏi lại:“Bạn nào?”

“Tôi nói cậu liệu có biết không?”

"không biết.”

Namiko lật xem hướng dẫn trên điện thoại, và nó khá chi tiết, đánh dấu một số nơi mà cậu ấy muốn đến.

Bàn này do chính cổ gửi cho cô, buộc cô vào thế làm hướng dẫn viên ngắn hạn cho cổ ở Nhật Bản. Ngay sau khi kỳ nghỉ kết thúc, bất kể nơi nào cũng đông nghẹt người, như thể tất cả những người ở nhà đều đổ ra, thành phố trở thành một biển người.

Ngay khi Namiko vừa tới sân bay, đằng xa đã có dáng hình quen thuộc của Tử Doanh chạy đến, vừa thấy cô cô ấy liền chồm tới ôm chặt lấy.

"Tớ nhớ cậu chết mất!"

Namiko thấy cô nàng này thật biết tạo trò, mới đây còn bảo sợ không thể tới Nhật ngay ngày sinh nhật của cô, không nghĩ bây giờ đã ở trước mặt làm nũng. Cô đẩy đầu nữ nhân ra khỏi cổ mình:

"Tử Doanh, ngộp"

Cổ cười xấu hổ rồi nắm tay cô lắc qua lại:

"Tiểu thư Sasaki, người ta chân ướt chân ráo đến đất nước xa lạ chỉ để gặp cậu, mong cậu nể tình cưu mang tớ một thời gian"

"...." Qủa nhiên như cô dự liệu trước, chắc chắn mình sẽ gánh thêm một miệng ăn, nhưng với điều kiện của cô hiện tại thêm một người cũng dư sức.

Sau khi đưa Tử Doanh đi ăn một cửa hàng Sushi ngon nhất, cô bị Tử Doanh lôi kéo đi khu mua sắm thời gian dài.

Vào buổi chiều, Shinichi nhắn muốn mời cô đi ăn tối đi ăn tối, nói rằng anh đang bắt đầu theo đuổi cô, mong cô không từ chối, còn muốn mời bạn của cô đi ăn cùng, bảo là lấy lòng bạn bè của người yêu tương lai, nhìn tin nhắn, Namiko chỉ có thể cho anh ta cái nhìn khinh bỉ:

[Cậu tính chở chúng tôi thế nào]

[Tôi có thi bằng lái rồi, yên tâm]

Namiko khó hiểu, cậu ta chưa 18 thì thi bằng lái kiểu gì?

Như tâm linh tương thông, anh lại nhắn tiếp:

[Tôi thi ở nước ngoài, bằng vẫn có hiệu lực trong nước]

Chờ không đến nửa giờ, anh lái xe tới, lần này Namiko cẩn thận nhìn anh, phát hiện hôm nay người này đã ăn mặc chỉnh tề, không còn dáng vẻ ngông cuồng, thay vào đó lại trưởng thành hơn so với tuổi....

Người hắn tương đối trắng, loại màu trắng lạnh lùng mà người lạ không được phép vào, ánh mắt xa lánh. Kiểu tóc được làm mới, tôn lên đường nét của toàn bộ khuôn mặt, lông mày cụp xuống uy nghiêm.

Đôi mắt ấy thật sự rất đẹp và sáng, như thể bao trùm cả dải ngân hà.

Lặng lẽ dựa vào thành xe nhìn xuống điện thoại, hai người bọn cô xách túi lớn nhỏ đi tới. Anh ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được tầm mắt liếc xéo của cô, mỉm cười nhẹ.

Cầm lấy thứ trong tay cô, anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới,. Ra dáng vẻ người đàn ông lịch thiệp và quan tâm, để cả hai đến nhà hàng mà anh đã gọi.

Từ khi Tử Doanh nhìn thấy Shinichi, hai mắt lại sáng lên như nhìn thấy thần tượng, Namiko nâng cằm cổ lên:

“Ngắm đủ chưa?"

Khuôn mặt của cô em gái đỏ bừng vì hưng phấn, nhéo nhéo cánh tay Namiko, thì thào nói:

“Trời ạ, cậu kiếm đâu ra tuyệt phẩm như vậy, anh ta còn có anh em trai nào không?”

Namiko đẩy mặt Tử Doanh ra, buồn cười:

“Tiếc quá, hắn là con một"

Nhà hàng được chọn không xa nơi Tử Doanh sẽ sống, cô đã chọn địa điểm sớm và gọi tất cả những món mà Tử Doanh thích.

Đã tám chín giờ tối, Shinichi tựa vào trong xe, nhìn đèn neon nhấp nháy bên ngoài xe. Nghĩ đến lời khen ngợi của cô bạn kia nói với cô, anh không khỏi muốn bật cười.

Nhìn vẻ mặt của anh, cô thấy nụ cười trên mặt, liền hỏi đang cười cái gì, Shinichi nghiêng đầu cười:

"Bạn cậu xem ra cho tôi qua cửa rồi"

Anh ấy đang lái vô lăng bằng một tay, khuôn mặt của anh in bóng vào một bức tranh trong ánh đèn rực rỡ. Namiko không biết là do hôm nay anh ấy cư xử quá tốt hay do tâm trạng của cô thay đổi, nhưng cô nghĩ Tử Doanh nói đúng, nam nhân này là một phẩm chất hiếm có.

Namiko nằm ở trên lưng ghế, trên mặt mang theo ý cười, trong veo hơi ửng hồng. Cô vừa uống một ly với Tử Doanh nên hơi bối rối.

“Tử Doanh rất thích cậu.”

Anh cười nhẹ, nụ cười trên môi lộ ra tâm trạng tốt“Cảm ơn cô ấy thay tôi.”

Namiko mím môi, “Cô ấy là Nam tử Doanh, cô ấy thích cậu vì cô ấy thích tôi, người cậu nên cảm ơn...là tôi. "

Shinichi đỗ xe vào ga ra, từ từ tắt máy, khóa cửa, kéo cà vạt, quần áo có chút xộc xệch. Giọng nói càng lúc càng thấp trong không gian khép kín: “Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu như thế nào đây.”

Khi nói, anh đã ở gần cô, hơi thở phả nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần,ánh mắt anh tuấn. Namiko còn hơi say cảm thấy hơi choáng, tay phải chậm rãi chạm vào nắm cửa.

Nó đã bị khóa!

Cô tức giận quay lại nhìn anh:

“Cậu làm gì vậy?"

Anh nhếch nhẹ khóe môi, tâm tình rất tốt, khàn giọng nói:

"Tiền trảm hậu tấu"