Chương 1: Tiểu Bái

Đông Lương, năm Nguyên Húc thứ ba mươi mốt, tiết trời vào thu.

Cỏ cây nhuộm sắc chiều tà, từng đàn ngỗng trời bay về phương Nam.

Trên đỉnh Lưu Vân ở phía Tây, Tiểu Bái chống cằm, ngồi dưới gốc cây ngẩn người.

Trong tay nàng nắm một chiếc lá phong tam giác nửa vàng nửa đỏ, đây là thứ sư phụ từ phương Tây mang về cho nàng chơi, Đông Lương không có loại cây này.

Ban đầu Tiểu Bái còn thấy chiếc lá này mới lạ, màu sắc tươi đẹp động lòng người, đi đâu cũng thích mang theo một chiếc. Nhưng lúc này, nàng lại hận không thể đào ngay một cái hố, chôn chiếc lá xuống làm phân bón.

—— Bởi vì chiếc lá phong này có hình tam giác, càng nhìn càng giống một thanh bảo đao mập ú.

Tuy màu sắc vẫn đẹp như vậy, nhưng lúc này nàng lại không muốn nhìn thấy nó, cũng như bất kỳ thứ gì khiến nàng liên tưởng đến đao.

Nàng muốn rèn ra thanh đao số một thiên hạ.

Thế nhưng đến lúc công phu đã thuần thục, bản vẽ cũng đã có, lại duy nhất thiếu đi bảo vật để rèn đao.

Nàng vô thức lật giở cuốn sổ giấy màu vàng đặt trên đùi, cách mỗi vài trang lại vẽ một thanh đao kỳ quái. Lật được một nửa, phần còn lại đều là giấy trắng, là phần chưa được vẽ. Thế là Tiểu Bái bĩu môi, lật ngược cuốn sổ tiếp tục xem.

Bỗng nhiên, ngón tay nàng dừng lại, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua vài dòng chữ trên giấy màu vàng.

Trang này ghi lại câu chuyện về một vị tiền bối đã dâng tặng một mảnh ngọc thừa cho vị hoàng đế nào đó, kết quả lại được ban thưởng tước vị.

Vị tiền bối này viết, hoàng đế xem như bảo vật, lấy ngọc tốt làm vài chiếc vòng tay, ban thưởng cho chính thất của các nam nhân trong dòng chính.

tiền bối thầm nghĩ: "Nếu khối ngọc này thật sự danh bất hư truyền, dù có thế nào ta cũng phải mài xuống một miếng để gắn lên đao của ta."

Ánh sáng như nước chảy, vân trắng như sóng gợn, sương mù như khói tỏa, ánh sáng tựa ráng mây...

Chỉ cần tưởng tượng đến những lời miêu tả đó thôi cũng đủ khiến nàng lâng lâng như lạc vào cõi tiên. Nàng bỗng chốc đứng bật dậy, kéo lê đôi giày da chạy lên bậc thang đá, hai bím tóc nhỏ bên tai lắc lư theo từng bước chân, tiếng chuông bạc leng keng hòa cùng tiếng đàn du dương vọng lại từ trên núi.

Nàng muốn có mỹ ngọc, nàng muốn tìm một vị hôn phu là con cháu Viên gia chưa kết hôn.

Đỉnh núi chìm trong làn sương trắng mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh, lấp ló một gian đình viện tên Sơn Tâm, nơi đó có sư phụ của nàng, người nổi danh giang hồ với thuật cơ quan, Lê Xuyên lang quân Cung Tử Thanh.

“Sư phụ, con muốn lấy chồng.” Tiểu Bái dừng lại trước bậc thềm Sơn Tâm, cúi đầu nhìn mũi chân mình, vừa mở miệng đã nói thẳng vào vấn đề.

Nhưng sau khi lấy hết can đảm nói ra, nàng vẫn không nhịn được mà mong chờ nhìn về phía nam nhân đang gảy đàn.

Nam nhân mặc trang phục dị vực, không ngẩng đầu lên, nhưng ngón tay lại gảy sai một nốt, tùy ý gảy thêm hai cái rồi dừng lại.

Tiếng chuông vang lên, Cung Tử Thanh quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt đánh giá nàng từ đầu đến chân.

Nàng cười rạng rỡ, mặc cho ông nhìn ngắm.

“Nhìn trúng bảo vật gì rồi?” Cung Tử Thanh dời mắt, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói bình thản hỏi.

Tiểu Bái cười hì hì, quả nhiên không giấu được sư phụ: “Con muốn ngọc bội của chính thất Viên gia.”

“Đại hoàng tử ngu si như heo, Ngũ hoàng tử tâm địa bất chính, à, còn một Đoan Vương thế tử ăn chơi trác táng nữa.”

Lời nói của Cung Tử Thanh không có một câu nào dễ nghe, khiến Tiểu Bái nghẹn họng không nói nên lời, nhưng trong đầu lại không khỏi nghĩ ngợi: Ba người con trai Viên gia, nàng gả cho ai thì dễ cao chạy xa bay nhất nhỉ?

Tiểu Bái hơi nhíu mày, đây quả là một vấn đề nan giải.

“Người thường làm việc theo lẽ thường, vừa tốn kém tiền bạc lại vừa tốn công sức. Con hãy nhớ kỹ, người đời cười kẻ ngốc chứ không cười kẻ gian, nếu con muốn có được ngọc, và chỉ cần ngọc, vậy thì chỉ cần có được ngọc là được. Cho dù có hèn hạ, có vô sỉ đến đâu, người khác cũng sẽ không nhìn thấy con đã dùng thủ đoạn gì, bọn họ chỉ muốn nhìn thấy, cuối cùng con đã có được ngọc.”

Giọng nói của Cung Tử Thanh nhẹ nhàng êm ái, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn trái ngược với những gì ông từng dạy nàng.

Tiểu Bái có chút hoang mang, vội vàng hỏi: "Nhưng nếu con làm vậy, chẳng phải sẽ trở thành kẻ xấu sao?"

Cung Tử Thanh khẽ cười, ngẩng mắt nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng: "Một là không gϊếŧ người phóng hỏa, hai là không thừa nước đυ.c hôi của, ba là không cướp đoạt đồ của người khác, sao lại trở thành kẻ xấu? Huống hồ thiện ác vốn dĩ do tâm mà ra, con là người rèn đao, cả đời này theo đuổi, chẳng qua chỉ là một chữ "duyên" mà thôi, nhưng Viên gia thì khác." Ánh mắt Cung Tử Thanh sâu xa: "Bọn họ mất một khối ngọc có thể dùng ngàn vạn khối khác để thay thế."