Chương 27: Nguy hiểm kéo đến

Lý Nhất Đình đang trong bộ dáng rất buồn cười, trên đầu đội cái túi lưới mà trở về số 38 đường Phân Bò, trên cánh tay còn bôi đầy thuốc đỏ.

Nhưng ông không nhắc tới chuyện này mà chỉ lẳng lặng nghe Hứa Kinh Nam mô tả về quá trình thẩm vấn Chu Văn Cảng, cuối cùng mới than thở: “Được rồi, trở về thì thả cậu ta ra đi.”

Hứa Kinh Nam không hiểu tại sao, anh ngạc nhiên, nhìn Lý Nhất Đình đầy nghi hoặc, không hiểu ông có ý gì.

Trần Thiên Vũ ở bên cạnh thở dài, ông lắc đầu một cái: “Tiểu Hứa à, hiện giờ thả cậu ta về vẫn còn kịp đấy, nếu không, vượt quá 24 tiếng sẽ là giam giữ trái phép rồi. Đến lúc đó, người vào tù lại thành cậu rồi.”

“Tại sao ạ?” Hứa Kinh Nam không hiểu suy nghĩ của ông.

Lý Nhất Đình tức giận nói: “Hiện giờ em có chứng cứ chứng minh Chu Văn Cảng là người bị tình nghi không?”

“Đoạn băng giám sát chính là chứng cứ, chuyện này không thể thay đổi được.” Hứa Kinh Nam giải thích.

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ vỗ vai anh: “Người trẻ tuổi, em quá ngây thơ rồi. Trong băng giám sát, cậu ta có gϊếŧ người không?” Ông nhắc nhở.

Hứa Kinh Nam nhất thời không còn gì để nói, anh vẫn hơi không phục, Chu Văn Cảng trên cơ bản đã tự thừa nhận rồi, tại sao vẫn không thể tạm giam cậu ta chứ.

“Nghe thầy, mau về thả người đi.” Lý Nhất Đình nói chắc chắn như như đinh đóng cột.

Hứa Kinh Nam cực kỳ không muốn mà đi ra cửa.

Trần Thiên Vũ nhìn bóng lưng của anh, một lúc lâu sau mới nói: “Nhất Đình, đây là một mầm non tốt, nhưng vẫn cần cậu dạy dỗ cẩn thận. Nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải phiền phức.”

Lý Nhất Đình không bình luận gì, ông chậm rãi nói: “Phiền phức đã đến rồi.”

***

Lý Nhất Đình ra khỏi tòa nhà của văn phòng giám sát, chuẩn bị thừa thế xông lên, đi tới viện nghiên cứu tìm Liễu Nghệ.

Nhưng trước khi vào viện nghiên cứu, ông thoáng suy nghĩ, xoay người đi tới bến tàu bỏ hoang để thăm dò một phen. Quả nhiên, dưới đáy bến tàu có vài dấu vết khác lạ mà trước đó chưa phát hiện ra, nói cách khác, lúc đó căn bản không có.

Thế nên, ông đi dọc theo lan can đã gỉ sét nghiêm trọng của bến tàu, cẩn thận đi về phía đáy của bến tàu. Lan can này đã nhiều năm chưa sửa chữa, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì rất có thể sẽ bẻ gãy nó. Hơn nữa, đường dành cho người đi lại ở bên cạnh bến tàu cũng có rất nhiều vết rạn nứt, nếu bị sập thì dù ngã xuống không chết cũng sẽ tàn phế.

May mà kẻ tài cao gan cũng lớn, cuối cùng ông vẫn khó khăn đi được xuống đáy của bến tàu.

Lúc này, có một cảnh tượng kỳ quái hiện ra trước mắt ông. Tuy rằng bến tàu vẫn trống rỗng, thế nhưng ba cái đôn nhỏ hình tròn được đổ bằng xi măng đường kính hai mét, tạo thành thế chân vạc đứng vững ở đó, nó cao khoảng ba mươi phân, thế nên nếu đứng trên đỉnh bến tàu thì không thể nhìn thấy được.

Ông biết, thứ dùng để cố định vật đứng thẳng này tuyệt đối không thể xuất hiện trong một cái bến tàu bình thường, huống hồ còn được bố trí thành hình tam giác kỳ lạ.

Vậy mấy cái tảng này dùng để làm gì?

Trong đầu ông bỗng nhiên hiện ra một vật, có lẽ chỉ có thứ ấy mới cần vật để cố định như thế.

Lý Nhất Đình ở trong bến tàu khoảng hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, ông lại phát hiện không ít vết lửa cháy, những vết này phân bố không có quy tắc ở dưới đáy của bến tàu và các vị trí xung quanh, chúng hòa thành một thể với màu xám đen của toàn bộ bến tàu, thế nên nếu không quan sát kĩ thì không thể nhìn ra được.

Vẻ mặt Lý Nhất Đình trở nên nghiêm túc, ông không biết nếu phán đoán của mình là chính xác thì sẽ thế nào.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn men theo đường cũ mà leo lên trên, cũng cố gắng xóa sạch hết dấu vết mà mình có thể đã lưu lại.

Liên quan tới chuyện quan trọng như thế này, ông nhất định phải cẩn thận nghiên cứu với Trần Thiên Vũ trước rồi mới xác định các bước hành động tiếp theo như thế nào.

Bởi vậy, khi ông quay lại đường chính thì đã là ba tiếng sau.

Ông không nhịn được vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ.

***

Đây là một con đường chính được xây dựng vô cùng đơn sơ, bề rộng khoảng năm mét, miễn cưỡng có thể vừa cho hai chiếc xe tải đi ngược chiều nhau, nhiều năm trước người trong thôn tự góp tiền để sửa thành một con đường đổ bê tông, mặt đường dày khoảng ba mươi phân, bên đường không có lan can phòng hộ, cũng không lắp đèn đường, mặt đường cũng không được bằng phẳng cho lắm, có rất nhiều chỗ ngoặt đột ngột.

Cho dù là vậy, các loại xe cộ ở trên đường vẫn đi lại rất nhanh, nguyên nhân chủ yếu là do lượng xe cộ trên đường không nhiều, mỗi ngày cùng lắm chỉ có tám đến mười cái xe to và một chuyến xe công cộng cố định, còn lại đều là xe ba bánh đi lại lung tung.

Phải nói rằng, đi trên con đường này mà không để ý thì vẫn có hơi nguy hiểm.

Nghe người trong thôn nói, nơi này đã từng xảy ra rất nhiều vụ tai nạn giao thông, bình quân hàng năm có khoảng hai đến ba vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, bởi vậy, số người chết cũng không ít.

Lúc này đang là giữa trưa.

Lúc Lý Nhất Đình đi trên con đường này thì quả thật có hơi sơ ý. Bởi vì ông có quá nhiều nghi ngờ, tuy rằng chuyện đã dần dần lộ rõ nhưng vẫn còn có quá nhiều điểm nghi ngờ cần phải giải đáp, có quá nhiều điều kỳ lạ mà người ta không tìm được manh mối. Nhưng dù sao thì cuộc sống từ trước tới giờ vẫn luôn bình thản, mỗi ngày đều là sóng yên bể lặng, những việc này liệu có thật sự kỳ quái, hay là bản thân mình đã nghĩ nó quá phức tạp? Không chừng, bản thân sự việc chỉ là một việc vô cùng đơn giản mà thôi?

Thế nên, khi một chiếc xe kéo nhỏ chở vài con lợn con đi qua ông thì ông khẽ mỉm cười, cuộc sống thật ra không phải rất thú vị hay sao?… Nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, một chiếc xe tải nhỏ đột nhiên tăng tốc để vượt lên, nhưng không thể vượt qua chiếc xe kéo có thể tích khá lớn này, nên cứ thế xông sang phía ven đường mà Lý Nhất Đình đang đi.

Trên thực tế, Lý Nhất Đình còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, bên tai đột nhiên như nghe thấy báo động, là một chiến binh “anh hùng trên chiến trường”, ông biết thực ra nguy hiểm đã đến gần trong gang tấc…

Bởi vậy, ông cuộn người lại theo bản năng, làm động tác bảo vệ, đồng thời xoay người nhanh như chớp, dùng tay cố gắng nắm lấy một vật cố định, điều trùng hợp chính là ông đã nắm được.

Tài xế cũng trợn mắt há mồm, người trung niên gầy gò, già dặn phía trước rõ ràng còn đang suy nghĩ vẩn vơ, không hề tập trung đi trên ven đường, sau khi xe của gã đổi hướng thì người này ở chính giữa đầu xe, nhưng trong nháy mắt, thật kỳ lạ rằng, cả thân thể của người trung niên này đã bay vọt sang bên phải, cũng thần kỳ nắm được gương chiếu hậu của xe.

Nhưng gã cũng nghe thấy một tiếng “coong”, đầu của người trung niên này đã đập vào trụ xà ngang ở trụ B trên đầu xe, xem ra người này cũng không phải là “Người nhện”.

Tài xế hoảng hốt đánh tay lái, suýt chút nữa đã va vào xe kéo ở bên trái, cuối cũng cũng coi như không có nguy hiểm gì lớn. Nhưng người trung niên này lập tức bị lực ly tâm quăng xuống dưới đường, một hồi lâu sau vẫn không bò dậy được.

Lý Nhất Đình nhìn xung quanh thông qua đôi mắt dính đầy máu tươi, chiếc xe tải nhỏ coi như an toàn, nghênh ngang rời đi, tên tài xế thậm chí còn không quay đầu nhìn ông lấy một cái.

Trong lòng Lý Nhất Đình chửi thầm vài câu, lập tức tỉnh táo lại. Hiển nhiên chuyện này không phải là chuyện ngoài ý muốn như vẻ ngoài, nếu như không phải mình có thân thủ nhanh nhẹn thì e rằng lúc này đã thành ma dưới xe rồi.

Ông cảnh giác nhìn xung quanh, xác định đã không còn nguy hiểm thì mới chậm rãi bò từ dưới sườn dốc lên, sau đó nghiêng người, dựa vào lề đường, bắt đầu xử lý sơ qua vết thương trên đầu và vết xước sát trên tay.

Ông thậm chí còn tưởng tượng cảnh kẻ chủ mưu phát điên, liệu hắn có hối hận tới mức đấm ngực giậm chân hay không?

Muốn giết chết Lý Nhất Đình này mà dễ à, quá buồn cười rồi!

Ông cởi áo khoác, băng bó qua loa phần đầu của mình, sau đó khập khiễng đi về thôn Bố Ân Du.

Khi trở lại đường Phân Bò thì ông đã tiến hành xử lý vết thương một cách chuyên nghiệp trong phòng khám bệnh ở trung tâm thương mại, chỉ là đầu đội cái túi lưới, cả người bôi thuốc đỏ nên trông hơi buồn cười mà thôi.

***

Đương nhiên là Lưu Tử Thần không cảm thấy buồn cười chút nào, chị cảm thấy lo lắng từ tận đáy lòng cho cái người có vết thương khắp cơ thể mà còn cười cợt nhả kia.

Trên mặt Trần Thiên Vũ lại không có bất cứ cảm xúc nào.

Ông biết có người sắp nhảy lên sân khấu, trở mặt với mình, muốn đánh nhau một trận với người của mình rồi.

Lần này có lẽ Nhất Đình may mắn, nhưng cũng có thể là những kẻ này đã đánh giá thấp thực lực của thám tử Bắc Đình một cách cực kỳ nghiêm trọng.

Lúc này, Trần Thiên Vũ đang suy nghĩ về một vấn đề.

Lý Nhất Đình trầm giọng, nói: “Tứ ca, xem ra, hiện giờ chúng ta đã tiếp cận được vị trí trung tâm quan trọng của vụ án rồi.”

Điều đáng ngạc nhiên là Trần Thiên Vũ không hùa theo ý của Lý Nhất Đình, ngược lại còn lắc đầu nói: “Nhất định là thế, nhưng hiện giờ, tôi đang lo lắng một vấn đề khác…”

“Vấn đề gì?” Lý Nhất Đình ngạc nhiên hỏi.

Trần Thiên Vũ ngồi xuống, hồi lâu sau mới nói: “Có lẽ, bọn họ đã phát hiện ra thân phận thật sự của cậu rồi.”

Lý Nhất Đình giật mình, nói: “Nhanh như vậy sao?”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Là tôi không cẩn thận, thật ra thì bất cứ ai muốn biết rõ về thân phận của chúng ta cũng không khó. Có lẽ chỉ cần một cuộc điện thoại là đã có câu trả lời rồi. Chỉ là xem bọn họ có muốn đi thăm dò vấn đề này hay không thôi…”

Lý Nhất Đình trầm mặc, không phải ông không nghĩ tới chuyện này từ trước, mà là ông sợ bản thân mình có lẽ sẽ phải rút lui vì vấn đề thân phận, thế nên vẫn thường cố gắng lảng tránh suy nghĩ về vấn đề này.

Đương nhiên là Trần Thiên Vũ hiểu rõ chút suy nghĩ nhỏ nhặt này của Lý Nhất Đình, thế nên ông quyết đoán nói với Lưu Tử Thần: “Tử Thần, em dành thời gian gọi điện cho Thịnh Dương, bảo cậu ta mau chóng làm cho xong bộ thủ tục của văn phòng thám tử. Bảo cậu ta phải làm nhanh, chúng ta nhất định phải dùng cách thức nhanh như sét đánh để vạch trần lớp sương mù dày đặc này, để bàn tay phía sau màn lập tức hiện hình!”

Lưu Tử Thần đang chuẩn bị lên kế hoạch thì Trần Thiên Vũ gọi chị lại, bổ sung: “Để đám Minh Nguyệt cùng hành động, dùng trang web của liên minh để chính thức công bố tình hình cụ thể của văn phòng thám tử Bắc Đình và sứ mệnh, nhiệm vụ của chúng ta, công khai với bên ngoài tất cả các công văn pháp luật có liên quan.”

Lưu Tử Thần hiểu ý, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Lưu Tử Thần, Trần Thiên Vũ lại tự nhủ: “Xem ra, tôi cần phải báo cáo tình hình nơi này về cho ông ấy mới được.”

Lý Nhất Đình nghi ngờ nói: “Báo cáo cho ai?”

Khóe môi Trần Thiên Vũ lộ ra ý cười: “Đương nhiên là kẻ khơi mào để chúng ta phải vượt đường xá xa xôi chạy tới nơi này chịu chết rồi!”