Chương 168

“Tần, tan học buổi chiều em tới tìm anh, buổi tối ăn cơm cùng nhau nhé.”

Vào một ngày đẹp trời hiếm có, cô gái đứng ngược sáng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai đứng ở cửa, đôi mắt nâu nhạt xen lẫn vẻ cuồng nhiệt và cô chấp.

Tần Qua cụp mắt xuống né tránh ánh mắt như thiêu đốt của cô ấy, mặt không chút thay đổi nói: “Buổi tối tôi không rảnh, bệnh viện có ca trực.”

“Trực cũng phải ăn cơm, cùng lắm là em tới bệnh viện cùng anh.”

“Không cần đâu…”

“Em, muốn, đi!”

Tần Qua liếc cô ấy một cái, không kiên nhẫn lùi lại: “Tùy cô!”

Lệnh Nhan nhìn cánh cửa đóng lại và cười đắc ý.

“Em sẽ đưa anh đến một nhà hàng Trung Quốc, gọi một số món ăn mà anh thích. Anh nhất định phải đợi em.” Giọng điệu gấp gáp của cô ấy xuyên qua cửa truyền đến tai Tần Qua, anh ta bất lực xoa xoa trán dựa lưng vào cửa. Mỗi khi bị cô gái nhỏ này bám theo, Tần Qua có cảm giác mình cứ như bị ma ám, đi đâu cô ấy cũng quấn lấy anh.

“Em đi đây, Tần, tạm biệt.”

Nghe tiếng bước chân đi xa dần ngoài cửa, Tần Qua thở phào nhẹ nhõm, đi đến phòng khách bổ nhào người xuống ghế sô pha, ánh mắt vô thức nhìn về tấm ảnh của nhóc Tranh treo cạnh tủ quần áo, lại sửng sốt, không biết từ khi nào tấm ảnh đã bị thay thế bằng ảnh của Lệnh Nhan!

Con nhỏ này! Anh ta nghiến răng, khuôn mặt tuấn lãng thoáng hiện vẻ âm u.

Chuông cửa vừa vang lên, anh ta còn tưởng rằng Lệnh Nhan đã đi rồi về, liền sải bước đi mở cửa, không thấy người tới liền hét lên: “Bố cô không cô dạy cô không được chạm vào người khác sao?”

Trên đường đi gặp Tần Qua, Sầm Hoan cứ hồi hộp nghĩ mãi về những lời đầu tiên họ sẽ nói khi gặp nhau, nhưng cô không ngờ rằng mình lại đột nhiên vô cớ bị mắng té tát vào mặt thế này.

Cô nhìn gương mặt đẹp trai mà ủ rũ của Tần Qua, trong lòng thầm nghĩ, Tần Qua luôn luôn tao nhã ôn hòa hiếm thấy lại tức giận như vậy, không biết ai lại có thể khiến anh ta tức giận như vậy?

“Hay quá, cậu đang ở nhà.”

Cô nhìn Tần Qua và mỉm cười, còn Tần Qua lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Sầm Hoan với vẻ khó tin.

“Tần Qua, là tôi, cậu không cần nghi ngờ.” Sầm Hoan vươn tay lắc lắc ở trước mắt, Tần Qua nắm lấy tay của cô, nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay cô làm cho anh ta ý thức được cô thực sự đang đứng trước mặt anh ta.

Tần Qua khẽ nuốt nước bọt xuống cổ họng rồi buông tay cô ra.

“Cậu đến đây lúc nào, sao không gọi trước cho tôi?”

Anh ta quay người bước vào nhà.

Sầm Hoan vừa thay giày vừa ậm ừ: “Cho dù tôi gọi trước thì chắc gì cậu đã nghe máy? Đã bao lâu rồi cậu không liên lạc với tôi chứ?”

Nghe thấy giọng điệu oán trách của cô, Tần Qua không trả lời, nhìn cô yên lặng thay giày, đi về phía mình.

“Thấy cậu vẫn đẹp trai, không gầy không béo thế này là tôi mừng rồi.” Sầm Hoan đánh giá anh ta, nửa đùa nửa thật.

“Mới vừa mở cửa đã mắng vào mặt tôi như té tát, nhầm tôi với ai à?”

Sầm Hoan hỏi anh, nhưng nhìn quanh ngôi nhà cô đã sống ba năm, thấy rằng có nhiều thứ nữ tính hơn trong phòng khách, ngay cả chiếc ghế sofa trong phòng khách cũng được thay đổi thành màu sắc nữ tính.

Cô liếc nhìn tủ quần áo, sau khi nhìn thấy ảnh của con gái mình biến thành ảnh của một cô gái trẻ, lập tức hàng lông mày nhướng lên thâm thúy, nghi vấn vừa rồi đã được giải đáp.

“Cô gái rất xinh đẹp, nhưng hình như còn rất trẻ?”

Tần Qua bĩu môi, đi tới định lấy khung ảnh và muốn lấy ảnh bên trong ra, nhưng bị Sầm Hoan ngăn lại.

“Cô gái ấy là ai? Có thể tùy ý ra vào nơi ở của cậu, xem ra quan hệ giữa hai người…"

“Đừng suy đoán lung tung, cô gái đó mới mười bốn tuổi, tôi có thể có quan hệ gì với cô ấy?” Tần Qua cắt lời cô, đi vào bếp rót hai ly nước ấm.

“Ngược lại là cậu, tới chỗ tôi mà người chẳng mang theo thứ gì, chắc nhà tôi cũng không phải chốn dừng chân đầu tiên của cậu đâu nhỉ?’’

Sầm Hoan cầm cốc nước nóng im lặng vài giây rồi mới nói: “Tần Qua, tôi biết nếu tôi nói ra thì cậu sẽ thất vọng hoặc coi thường tôi, nhưng… tôi thực sự đã ở bên anh ấy, và lần này cũng ở chung với anh ấy. Tôi… tôi không từ chối được anh ấy, cũng không khống chế được chính mình.”

Tần Qua làm như không nghe thấy, đôi mắt phượng xinh đẹp đang nhìn về phía cửa sổ khép hờ, gió thổi vào thổi tung màn tuyn, che đi màu vàng óng thỉnh thoảng chiếu vào, trong phòng ánh đèn đang chập chờn khiến Sầm Hoan nhất thời không nhìn rõ ràng cảm xúc trên mặt anh ta.

“Tần Qua, có phải cậu…"

“Không.” Tần Qua uống một ngụm nước sôi nhìn sang, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Cảm xúc là thứ mãi mãi không thế khống chế được, nếu đã lựa chọn ở bên nhau, cũng không nên tự trách bản thân nữa.”

Sầm Hoan sửng sốt, như thể cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe anh ta nói như vậy.

“Nếu cậu đã đi cùng anh ta, vậy thì liệu anh ta có biết cậu tới chỗ tôi không?”

Sầm Hoan gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Anh ấy đang đợi tôi trong quán cà phê ở ngã tư phía trước.”

Tần Qua cười lạnh một tiếng: “Tôi còn vừa nói sao anh ta lại hào phóng như vậy chứ.”

Khóe miệng Sầm Hoan bất giác cong lên, cô nhấp vài ngụm nước để che đi sự bối rối của mình.

“Nhóc Tranh thế nào?"

“À, cô bé thường nhắc tới cậu.”

Tần Qua tựa hồ thở dài, nhìn chằm chằm ly nước trong tay, không nói lời nào.

“Tần Qua, sao lâu như vậy không liên lạc với tôi? Mỗi lần tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu đều tắt máy.”

“Điện thoại di động của tôi bị trộm đổi số, gần đây bệnh viện bận quá, không có thời gian báo cho cậu biết.” Giọng điệu của Tần Qua bình tĩnh, Sầm Hoan không chắc chắn được liệu anh ta có thật sự bị trộm điện thoại không.

“Mang điện thoại đây, tôi nhập số mới cho cậu.”

Sầm Hoan đưa điện thoại di động cho anh ta, Tần Qua thao tác một lúc rồi đưa lại cho cô.

Sau khi trò chuyện gần hai giờ, tới tận khi Hoắc Đình Đông gọi điện nhắc nhở Sầm Hoan, Tần Qua mới tiễn cô ra ngoài.

Từ xa nhìn thấy Tần Qua và Sầm Hoan song song đi tới, sắc mặt Hoắc Đình Đông cũng không có nhiều thay đổi, lúc hai người bọn họ tới gần, anh lập tức ôm Sầm Hoan vào trong lòng, chỉ một chiêu liền thể hiện ưu thế của mình.

Ánh mắt Tần Qua tối sầm lại, khẽ gật đầu chào hỏi.

“Em vào phòng vệ sinh một lát.” Sầm Hoan nắm tay Hoắc Đình Đông, cô vừa đi, Tần Qua lập tức hỏi người đàn ông đối diện: “Sao hôm qua lúc gọi điện tôi không nghe anh nói sẽ đưa Sầm Hoan tới đây nhỉ?"

“Nếu cô ấy không cầu xin tôi đi gặp anh thì đời nào tôi để hai người gặp nhau.”

“Anh không tin tôi?” Tần Qua nhíu mày: “Anh nghĩ tôi sẽ nói cho cô ấy những thứ này?”

Hoắc Đình Đông không trả lời anh ta, nhưng anh cũng không phủ nhận mình có ý định này. Với lòng tốt của Tần Qua đối với Sầm Hoan, anh sẽ gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô, cho nên anh bằng mọi cách phải ngăn anh ta phá hỏng kế hoạch của mình.

“Nếu tôi đã muốn nói cho cô ấy biết, anh cảm thấy không cho tôi gặp mặt cô ấy là ngăn được sao?”

“Không gặp được cô ấy anh sẽ không mềm lòng.”

Tần Qua không nói nên lời.

Quả thật, khi không nhìn thấy Sầm Hoan, anh ta sẽ lợi dụng những thứ khác để chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng nếu cô cứ xuất hiện trước mắt anh ta, có khả năng anh ta sẽ không giữ được bí mật và nói cho cô biết.

“Anh đưa cô ấy đến đây vì ông bà Hall muốn gặp cô ấy à?”

Hoắc Đình Đông vừa định trả lời thì đã trông thấy Sầm Hoan đi tới.

Cả ba rời quán cà phê, nói lời tạm biệt rồi ai nấy rời đi.