Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đông Sầm Tây Cữu

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoắc Đình Đông gọi điện thoại xong trở về đại sảnh, đôi mắt như chim ưng nhìn quanh một vòng, liếc thấy Sầm Hoan đang nghiêng ngả dựa vào sofa đôi màu đen ở tổ một, cô dùng một tay che lại nửa gương mặt vùi mình vào sofa, cũng không biết là đang ngủ hay đang làm gì.

Anh nghi ngờ đi qua đó.

“Sầm Hoan?”

Giọng nói quen thuộc truyền đến, có một khoảnh khắc Sầm Hoan cảm thấy kinh ngạc, ngẩn ra một lúc rồi mới mở mắt ra. Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông đứng ngược sáng ở trước mặt cô có đường nét gương mặt không rõ ràng, sự ồn ào náo nhiệt ở xung quanh cũng không che lấp được khí chất mạnh mẽ trên người anh, khiến cô không cần nhìn rõ gương mặt cũng có thể dựa vào hơi thở của riêng anh mà nhận ra anh là ai.

“Cậu nhỏ.” Sầm Hoan nhỏ giọng gọi anh một câu, giọng nói mềm mại, âm đuôi hơi kéo dài, có cảm giác như đang làm nũng.

“Cháu uống say rồi?” Hoắc Đình Đông nhìn chằm chằm gương mặt đỏ một cách bất thường của cô, hàng mày vặn lại.

Sầm Hoan ngốc nghếch cười ha ha hai tiếng, lảo đảo đứng dậy, cơ thể lại không vững, lắc lư trái phải, cô dứt khoát nắm lấy cánh tay Hoắc Đình Đông, nghĩ cũng không nghĩ đã ngả lên người anh, hai cánh tay ôm lấy eo anh, để tránh cho bản thân trượt từ trên người anh xuống.

Không còn cách nào khác, thật sự là quá choáng váng rồi. Cô không ngờ rượu trái cây có màu sắc đẹp như hồng trà, mùi vị rất ngon đó, lại có tác dụng chậm không thể xem thường như vậy, lúc nãy cô đã uống liền mấy ly nước để làm loãng chất rượu trong người, không ngờ cả người vẫn mềm nhũn không có sức, cảm thấy trời đất cũng đang chao đảo.

Hoắc Đình Đông cụp mắt trừng con mèo say đang nhào vào trong lòng mình, trên gương mặt xinh đẹp, đôi môi bị hơi rượu xông đến đỏ bừng quyến rũ còn cong lên thành một nụ cười, thì ra cô nhóc này lại say đến rất sảng khoái?

“Anh Diệu, anh nhất định phải giúp em giải thích rõ…” Giọng nữ trong trẻo phía sau khi nhìn thấy Hoắc Đình Đông đang ôm lấy Sầm Hoan thì im bặt lại.

“Đình Đông?” Quan Diệu Chi vòng từ sau người Hoắc Đình Đông qua, liếc mắt nhìn Sầm Hoan đang nhắm mắt ngủ trong ngực anh, hơi ngạc nhiên: “Uống say rồi à?”

“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi.” Lương Hựu San khẽ cắn môi đi đến bên cạnh Quan Diệu Chi, tay kéo lấy cánh tay anh ta, cúi đầu không dám nhìn Hoắc Đình Đông: “Anh Hoắc, thật xin lỗi, đều do tôi không nhìn rõ nên hôn nhầm anh, khiến bạn gái anh nhìn thấy rồi hiểu lầm, vì vậy cô ấy mới uống nhiều rượu như vậy, thật sự thật sự rất xin lỗi.”

“Bạn gái của Đình Đông?” Hoắc Đình Đông còn chưa kịp phản ứng, ngược lại là Quan Diệu Chi đã ngạc nhiên mà mở miệng: “Hựu San, em nói ai cơ?’

Lương Hựu San khó khăn nâng mắt, nhìn về phía Sầm Hoan đang ở trong ngực Hoắc Đình Đông, kêu gào nói: “Lúc nãy cô ấy nói anh Hoắc là người đàn ông của cô ấy, vậy cô ấy không phải là bạn gái của anh ta sao? Hay là bọn họ đã kết hôn rồi, cô ấy là vợ của anh ta?”

“…”

Hoắc Đình Đông hờ hững liếc nhìn Lương Hựu San một cái, hơi cúi người bế Sầm Hoan lên, giống như đến giải thích anh cũng lười, trực tiếp nói với Quan Diệu Chi: “Tôi đi trước đây, sinh nhật vui vẻ.”

“Ôi, vừa rồi mọi người đều đang đợi cậu, buổi tiệc còn chưa chính thức bắt đầu nữa mà.”

Quan Diệu Chi vội vàng gọi, chỉ là Hoắc Đình Đông không hề dừng lại.

“Cái thằng này, làm gì có ai đến tham gia tiệc sinh nhật chỉ nhận một cú điện thoại rồi chạy mất chứ.” Anh ta nhìn theo bóng lưng Hoắc Đình Đông, oán thán.

“Anh Diệu, có phải em đã nói sai gì rồi không? Sắc mặt vừa rồi của anh ta trông rất khó coi.” Lương Hựu San lúc này mới hỏi.

“Nói đến chuyện này.” Quan Diệu Chi nhìn cô ấy bằng ánh mắt trêu đùa: “Em có chắc là em nghe thấy Tiểu Hoan Hoan gọi Đình Đông là người đàn ông của cô ấy?”

“Ừm, cô ấy nói người đàn ông đó là của cô ấy…” Ý của câu nói này không phải là anh là người đàn ông của cô sao?

“Đình Đông đương nhiên nhiên là của cô ấy, là cậu nhỏ của cô ấy.”

“…”
« Chương TrướcChương Tiếp »