Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đốt Cháy Con Kiến

Chương 24: Du Úc (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cùng một ngọn nến trắng, cùng một món dưa chuột trộn, chỉ thiếu một bó hoa. Liên Châu ngồi trong phòng riêng của một nhà hàng, đối diện là Du Úc, anh đang gọi món.

Hóa ra "nhà hàng mới" mà Du Úc nói chính là nơi Lý Phục Thanh dẫn cô đến hai ngày trước. Chỉ là nhà hàng gì, món ăn gì thì cô đã không còn để ý đến nữa. Cô ngẩn người, suy nghĩ vẫn còn đang ở lại trong đêm nhiều mây hôm qua.

Con đường cát sỏi dài 3km mài đến mức lòng bàn chân Liên Châu nóng lên, cô sợ Lưu Vân Giang cuối cùng chưa chết, thậm chí còn muốn quay lại xác nhận nhưng lại sợ đêm dài lắm mộng, sợ bị người qua đường gặp phải, vẫn là tâm thần không yên. Mà Lý Phục Thanh lại thản nhiên giống như vừa rồi chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng miết một cái, nghiền chết một con kiến. Sau khi lên xen, Liên Châu tê liệt ngồi xào, hai chân cuối cùng cũng được thoải mái.

"Đi thôi."

Lý Phục Thanh nói rồi khởi động xe.

Con đường trở về thành phố là một quãng đường dài. Lý Phục Thanh mở cửa sổ xe, để cho gió đêm mát mẻ thoải mái thổi vào cửa sổ xe. Liên Châu mở nhạc lên, "Khúc cuồng tưởng Croatian" (Croatian Rhapsody). cô vừa nghe thấy đã lập tức tắt đi, đổi thành danh sách phát của riêng mình.

Gió thổi từ những rặng dừa khıêυ khí©h con sóng bạc

Trộm nhìn hoàng hôn sau làn mây

Trông thấy trên bãi biển cát vàng

Vị cô nương xinh đẹp ngồi một mình

(Bài Nam Hải Cô Nương của Đặng Lệ Quân - Nguồn Vietsub: Châu Tấn VNFC)

...

Liên Châu uống liền hai chai nước khoáng vẫn cảm thấy cổ họng nóng bỏng. Cô nghĩ thầm lúc này đại khái chỉ thiếu áo gió và Vodka.

Lý Phục Thanh hỏi cô: "Vui không?"

Liên Châu nghe không rõ, hỏi lại hắn nói cái gì. Hắn hạ thấp âm lượng tiếng nhạc xuống, lặp lại một lần nữa. Liên Châu suy nghĩ rồi đáp: "Hả giận."

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Liên Châu hỏi: "Anh nói xem, sao hắn ta lại dễ dàng bị anh lừa như vậy?"

Lý Phục Thanh nhàn nhạt cười: "Bởi vì hắn ta gϊếŧ người nhưng chính hắn ta lại không muốn chết. Con người khi hoảng loạn có thể tin rằng người chết vẫn có thể sống lại, tin rằng đi sai đường vẫn có thể quay trở lại."

"Cũng giống tôi." Liên Châu tự giễu gượng cười hai tiếng. Cả người cô ngồi chìm sâu vào lưng ghế, trong đầu không kiềm chế được mà lặp đi lặp lại cảnh tượng trước khi chết của Lưu Vân Giang. Cô tắt nhạc đi, nhắm mắt lại, mặt và hai tai đều nóng bừng, khoảng cách từ trên cao rơi xuống khiến Liên Châu như trúng phải một đòn nặng nề.

"Mời dùng." Nhân viên phục vụ bưng lên một món ăn, Liên Châu nhìn chằm chằm vào lòng đỏ trứng và thịt bò đỏ tươi trên đĩa như thể ngửi thấy mùi tanh cô cảm thấy có chút buồn nôn.

Du Úc nhìn thấy ánh mắt của cô, cười nói: "Gọi thêm một ít món em thích nhé?"

Liên Châu lắc đầu, mỉm cười xin lỗi anh.

Du Úc nói: "Anh vừa thấy trong thực đơn có bồ công anh xào chay, không ngờ bồ công anh cũng có thể làm thành món ăn."

Liên Châu gắp một miếng dưa chuột trước mặt lên bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Hỏi anh một câu, anh nói xem nếu không có gió thì bồ công anh có bay xa được vậy không?"

Du Úc suy nghĩ một lát: "Theo góc độ sinh trưởng thì tất nhiên bay đi khắp nơi mới tốt nhưng nếu nó chỉ có hạt mà không có tâm thì tình huống sẽ khác đi." Du Úc làm ra biểu cảm đáng thương, bắt chước giọng nói của cậu bé bút chì Shin, "Người ta rõ ràng chỉ muốn tùy tiện phát triển ở bên cạnh mẹ mình, sao lại thổi người ta đi xa như vậy!"

Liên Châu mỉm cười, cô rũ mắt xuống và nói: "Đúng vậy, bồ công anh thật thảm, khi nó muốn dừng lại để nảy mầm thì gió cứ thổi nó đi xa hơn, xa hơn nữa."

Khi cảm xúc của Liên Châu có biến động thì luôn thích rũ mắt xuống để che giấu đi, có vẻ như chính cô cũng không chú ý đến điểm này. Du Úc đã nắm bắt được thói quen này từ sớm. Anh học bộ dáng rũ mắt xuống của Liên Châu, làm bộ thờ ơ nói: "Bị gió thổi đến đâu? Em muốn dừng ở đâu?"

Liên Châu trừng mắt nhìn Du Úc một cái, nhướng mày cong môi cười rộ lên: "Anh nghĩ nhiều rồi, cái tôi nói cũng không phải là tôi!"

Cô nói xong thì vẫy phục vụ để lấy thực đơn, người phục vụ đưa thực đơn cho cô, cô lật vài trang, lại lật lại một trang phía trước, gọi một phần bồ công anh xào chay. Du Úc nhớ rõ bồ công anh xào chay kia ở trang thứ ba.

Người phục vụ nói đúng lúc bồ công anh xào chay đã hết, Liên Châu đóng thực đơn lại hỏi: "Có" kem không? Cho tôi một phần nguyên vị."

Sau khi người phục vụ rời đi, Liên Châu lại gắp thêm vài miếng dưa chuột ăn.

Du Úc hỏi: "Em cảm thấy dưa chuột này rất ngon sao?"

Liên Châu gật gật đầu.

Du Úc trầm tư một lát, "Ừm... Anh cảm thấy còn không ngon bằng tự mình lấy giấm trộn cay vào."

Tim Liên Châu khẽ nhảy lên, như thể gặp phải một người đàn ông trên tàu điện ngầm, nghe cùng một bài hát với mình vậy. Cô một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt của Du Úc. Đôi mắt anh hàm chứa một loại cảm giác tràn đầy sức sống và tinh thần chính nghĩa, đôi mắt ưng tinh tường lại đôi khi giống như một con chim sẻ ngây thơ. Chỉ tiếc mái tóc...

Liên Châu bỗng nhiên phát hiện tóc Du Úc lại dày hơn, cô tò mò hỏi: "Tóc của anh hình như đã thay đổi nhiều hơn trước?"

Mặt Du Úc bỗng đỏ lên. Thì ra nửa năm trước sau khi quen Liên Châu thì anh đã quyết tâm đi chăm sóc tóc. Nữ bác sĩ kia nói rằng chồng cô cũng bị rụng tóc, điều trị bằng thuốc đông y nhưng thuốc lại có chút tác dụng phụ, ảnh hưởng đến một số chức năng, nhưng ngừng dùng là có thể khôi phục lại. Du Úc nhìn dáng vẻ chính trực của bác sĩ kia, ngay cả chồng mình cũng dám dùng thì quyết định tin tưởng không nghi ngờ gì cô ấy. Uống thuốc được nửa năm, những sợi tóc ngừng làm việc của mình quả nhiên bắt đầu mọc trở lại.

Du Úc cười hì hì trả lời Liên Châu: "Chứng tỏ IQ của anh gần đây đã bị giảm."

Liên Châu khẽ gật đầu, không biết là nghe không hiểu hay là không muốn nghe, bầu không khí trở nên lúng túng.

Trong mắt Du Úc, Liên Châu hiếm khi không có tinh thần như vậy. Hôm nay mắt cô sưng húp, tóc thì bết, bóng loáng áp vào da đầu, áo thun trắng và quần thể thao cũng lộn xộn, giống như một người tự sa ngã đày đọa mình.

Du Úc vừa ăn vừa tỏ vẻ lười biếng nói: "Gặp chuyện gì phiền phức thì có thể tìm chú cảnh sát."

Liên Châu miễn cưỡng cười: "Có thể gặp phiền phức gì, là do em nghỉ ngơi không tốt."

Lúc này cái miệng tiện của Du Úc như phạm vào tật xấu, nhịn cười, nghiêm túc phân túc: "Bình thường con gái mà nghỉ ngơi không tốt thì sẽ tìm cách trang điểm để che giấu đi, nhưng em thậm chí hình như còn không lau rỉ mắt, em có thể nói là do cuối tuần bận rộn nhưng sáng hôm nay lại tìm mời anh đi ăn tối, trong trường hợp đã biết trước nhà hàng sẽ đến nhưng em lại không gội đầu. Tóm lại là nhất định có tâm sự rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »