Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 46: Chị gái nhỏ phải hôn mới đứng dậy được

« Chương TrướcChương Tiếp »
=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Giọng nói uất ức của Lâm Trăn khiến Tô Mộ Mộc dở khóc dở cười.

Cậu có diễn kịch cùng với cô đâu, cậu đang phá cô thì có.

Nhưng dù vậy, Tô Mộ Mộc vẫn không thấy ảo não vì bị hỏi khó vì cô có thể ngửi thấy mùi giấm chua loét bên kia màn hình. Tưởng tượng ra dáng vẻ uất ức của cậu khiến tim cô mềm nhũn, chỉ muốn vồ về ai đó liền ngay và luôn.

Cùng lúc đó, Tô Mộ Mộc lướt sang màn hình bình luận, mí mắt cô run run và rồi một ý tưởng chợt lóe. Cô đọc bình luận trên màn hình: “Dù có bao nhiêu thì Thụ Ca của chúng ta vẫn là số một.”

Lúc đọc, hai mắt Tô Mộ Mộc sáng lấp lánh, tất cả mọi nguồn sáng đều nằm trong ánh mắt cô. Đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết của người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào như được tắm trong gió xuân tháng hai.

Đọc xong cô lại gian xảo hỏi lại: “Các bạn thấy có đúng không?”

Không ngờ fan cô còn chưa kịp trả lời thì Lâm Trăn đã ưỡn ngực, kiêu ngạo giành đáp: “Không cần phải hỏi họ, chị gái nhỏ nói sao thì sự thật chính là như thế.”

【Á đờ, chịu không nổi】

【Thụ Ca ăn cháo đá bát dễ sợ, lợi dụng bọn em xong là ném ngay, hừ】

【Hồi trước làm fan Thụ Ca đã không có địa vị gì rồi, sau này… Ngày càng mất địa vị, hu hu hu】

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa phòng khách sạn vang lên.

Tô Mộ Mộc bỏ lại một câu tôi phải đi mở cửa rồi đẩy ghế ra đứng dậy, và…. Mọi người được trông thấy một Tô Mộ Mộc phía trên ăn mặc như tiên nữ còn nửa người dưới thì xỏ chiếc quần rộng thùng thình.

Có thể thấy được sự đối lập hết sức rõ nét giữa trên và dưới.

【………………………..】

【Tiêu rồi, tiêu rồi!!】

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Mộc Ca giang hồ của em ơi】

【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha lần lật livestream nặng nề nhất】

【Cười cái gì mà cười, không được cười, biết đâu sau này nó lại trở thành xu hướng mới đấy】

Đứng dậy xong Tô Mộ Mộc mới nhận ra có gì đó sai sai, sau đó cô cúi đầu xuống và có cảm giác tinh thần mình đang sụp đổ. Tán gẫu hăng say quá nên chơi ngu rồi!

Nhưng chuyện đã vậy rồi thì chẳng cần phải che giấu làm gì nữa nên cô vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục đi mở cửa.

Người bên ngoài là nhân viên của tổ làm chương trình đến để bàn với Tô Mộ Mộc về vấn đề ghi hình ngày mai.

Tô Mộ Mộc thảo luận với staff xong rồi lại tỉnh bơ quay về ngồi trước ống kính, đầu óc cô bắt đầu hoạt động cường độ cao để nghĩ xem nên làm gì cho qua vấn đề này.

Bấy giờ, Lâm Trăn đột nhiên lên tiếng như vị cứu tinh được thượng đế gửi xuống để cứu vớt thể diện đang lung lay chực đổ của Tô Mộ Mộc.

Cậu hoảng hốt hét to: “Ấy! Chị gái nhỏ ơi, sao chị lại để lộ bí mật của giới streamer chúng ta thế này.”

【Cái gì? Thì ra streamer nào cũng thế à!】

【Thôi xong, sau này em không dám tin tưởng vào quần áo trên người streamer nữa rồi】

“Thật ra diễn viên bọn tôi đi quay cũng hay thế đấy.” Tô Mộ Mộc nương theo lời Lâm Trăn để chuyển câu chuyện sang một hướng khác: “Chẳng hạn như đi quay vào mùa hè nóng bức và đạo diễn chỉ yêu cầu quay nửa người trên thì nghệ sĩ nào cũng mặc nửa dưới cực kì mát mẻ.”

Tô Mộ Mộc mở lời, quả nhiên mọi người không còn cười cợt về sự cố xảy ra trong buổi livestream nữa mà tất cà đều bắt đầu tò mò hỏi về những câu chuyện thú vị khi quay phim.

Thế là Tô Mộ Mộc bèn kể cho bọn họ nghe những mẩu chuyện hay ho khi quay phim và đi chụp bìa cho tạp chí.

Với quần chúng mà nói thì quay phim và chụp hình tạp chí đều là những chuyện họ không hề có cơ hội trải nghiệm nên chẳng những người hâm mộ háo hức mà cả Lâm Trăn cũng nghe rất say sưa.

“Phải đó, đừng tưởng lúc lên hình đẹp lung linh mà lầm, thật ra mỗi lần chụp cổ trang vào mùa hè là bọn tôi lại phải mặc cả đống quần áo nặng nề, bên cạnh có cây quạt thổi vù vù, chụp hình giữa trời nóng 40 độ, nếu không làm thế chắc bọn tôi chết mất.”

“Khi quay chương trình giải trí thì người mệt nhất không phải là bọn tôi mà là mấy anh quay phim, nếu hôm đó phải quay trong núi thì đi một ngày hỏng một đôi giày cũng chẳng có gì lạ.”

“Ừm đúng rồi, mùa đông thì dán miếng giữ nhiệt*. Tôi nhớ có một lần đi quay ở phương nam, khi đó trời đang vào đông, trong đoàn có mấy anh người phương bắc không tin vào lời đồn nên mang theo quần áo mùa đông mỏng dính, cuối cùng mặt mũi họ đỏ chót, run rẩy chạy tới tìm bọn tôi mượn miếng giữ nhiệt.”

(*) Miếng giữ nhiệt hay còn gọi là noãn bảo bảo, kích cỡ một miếng giữ nhiệt khoảng một bàn tay người lớn hoặc to hơn, có thể dán trực tiếp lên vùng da cần giữ nhiệt (giống dán salonpas) để giữ ấm.

【Ha ha ha ha ha ha ha, tại sao lại xem thường mùa đông ở phương nam bọn tôi thế】

【Người bắc đi học ở miền nam cho hay, mùa đông không có hệ thống sưởi rất khó sống】

【Thật ra đi quay thế này cực lắm nhỉ】

Tô Mộ Mộc cười nói: “Cực thì có cực, mệt cũng có mệt nhưng đi kèm theo đó chính là niềm vui. Bây giờ ngẫm lại mới thấy đó chính là những ký ức quý giá nhất.”

Dần dà, kênh livestream trở thành nơi để mọi người nói chuyện phiếm. Các fan có thể thoải mái hỏi, Tô Mộ Mộc thoải mái trả lời, thỉnh thoảng lại chen vào mấy câu ‘Trước mặt chị có người!’ ‘A a a, Mộc Mộc loot sót mũ 3 rồi! Đúng đúng, trong cái góc tối ban nãy ấy’ ‘Thụ Ca mau tới đây! Chị gái nhỏ bị bắn rồi!’ vân vân.

Nói chung là bầu không khí hết sức thoải mái.

Từ đầu tới đuôi, Lâm Trăn luôn là một người nghe rất nghiêm túc. Sự thật là bản thân cậu còn muốn hiểu về Tô Mộ Mộc hơn những người hâm mộ kia nhiều.

Vì thế, cậu dõi theo từng câu từng chữ cô nói và ghi tạc những khoảng thời gian nằm trong kí ức kia vào lòng.

Còn trong game thì Lâm Trăn lại hóa thân thành một người bảo vệ, trừ những lúc gọi cô lên xe hay nhắc nhở về kẻ địch thì cậu chẳng nhiều lời thêm một chữ nào.

【Tính ra thì tại sao lúc xin nghỉ học xong Mộc Mộc lại muốn làm người mẫu tạp chí, sau đó là bước chân vào giới giải trí thế?】

【Có từng hối hận không?】

Nhìn thấy câu hỏi ấy, Tô Mộ Mộc chợt thấy xúc động.

Cô hoàn toàn có thể dùng vài câu hài hước để lấp liếʍ cho qua, chẳng hạn như ‘cái này phải đi hỏi quản lý nhà tôi, chắc là anh ấy chấm trúng mặt tôi’ hoặc là ‘các bạn thấy nhan sắc với dáng người của tôi thế này mà không tìm ra đáp án hả?’.

Nhưng đột nhiên cô không muốn cười cợt như thế, cô muốn trả lời vấn đề này thật nghiêm túc.

Đó chính là một câu trả lời cho năm năm qua.

Bấy giờ, trong game, Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn đang ngồi trên xe rong ruổi trên đồng cỏ xanh rờn để chạy bo.

Tô Mộ Mộc nhìn màn hình trò chơi, xa xa là núi non trùng điệp, bầu trời xanh xanh, tiếng máy xe jeep ầm ĩ bên tai, đạn từ phía địch đập vào thân xe phát ra tiếng kim loại đầy kí©h thí©ɧ, xui xẻo hơn nữa chính là vòng bom đỏ nằm ngay trên đầu Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn đang phải băng qua mưa bom bão đạn rồi còn phải chạy bo.

Tình hình trong game ầm ĩ gà bay chó sủa, tới cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Tôi nghỉ học vào năm 20 tuổi, lúc làm thủ tục xong đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, bần thần và chết lặng. Sau đó tôi về nước, bản thân tôi chẳng có bằng cấp gì nhưng nhà lại đang cần tiền nên tôi phải vắt hết óc để nghĩ xem mình có thể làm gì để kiếm ra tiền.”

Khi Tô Mộ Mộc bắt đầu nói, Lâm Trăn đã dừng xe lại sau khi ra khỏi vùng thả bom và mặc cho bo độc đang tới gần. Nhưng chẳng có ai giục cậu phải lái đi dù bo độc đã chạm đến mông, trong đó có cả Tô Mộ Mộc.

“Tôi suy nghĩ rất lâu, sau đó nhìn mình trong gương mới phát hiện ra ‘Ồ! Ông trời cũng không tệ bạc với mình lắm, ít ra thì gương mặt này vẫn kiếm ra tiền, uầy!’.” Tô Mộ Mộc thoải mái nói.

Bấy giờ, nơi màn hình bình luận chẳng có người nào cười nhạo cô tự kỷ và cũng không còn ai bảo cô bớt bớt đi nữa.

“Ban đầu suy nghĩ của tôi rất đơn giản, chỉ là muốn kiếm ra ít tiền.” Thời điểm đó Tô Mộ Mộc không có nhiều lựa chọn, cô cười cười: “Sau đó thì thật lòng yêu cái nghề này.”

“Gần đây xảy ra quá nhiều thị phi, tinh thần tôi cũng bị suy sụp, chỉ là…”

Bo độc ngày càng mạnh*, máu của hai người ngồi trong xe nhanh chóng tuột dốc không phanh và cuối cùng là giao diện xắm ngắt màu tử vong quen thuộc.

(*) Mỗi lần khu vực an toàn thu nhỏ thì lượng máu bo độc rút đi ngày càng nhiều.

Khóe môi Tô Mộ Mộc vẫn cong lên như chẳng có gì quan trọng, nụ cười ấy lấp lánh vẻ tự tin.

“Thật ra đời người cũng như một ván game vậy, bạn sẽ gặp phải rất nhiều kẻ địch chẳng biết đâu mà lần nhưng đồng thời cũng gặp được những người đồng đội đáng tin cậy, GAME OVER cũng chẳng sao vì miệt mài quay tay thì vận may cũng sẽ đến*.”

(*) Đây là câu nói ăn mừng top 1 trong bản PUBG Việt hóa, mình thấy nó tương đương nên bỏ vào.

Vừa nói xong Tô Mộ Mộc đã vội vàng trở mặt, vẻ đứng đắn biến thành nét lém lỉnh chỉ trong vỏn vẹn một giây.

“Tiện thể cho tôi chen mẩu quảng cáo nhé, giải đấu PUBG của tất cả các ngôi sao sẽ được diễn ra vào ngày 1 tháng 7, tôi và các bạn không gặp không về nha.”

Khoảnh khắc đó, tâm trạng mọi người: “…………………….”

Cả Lâm Trăn cũng phải mất chút thời gian mới theo kịp, sau đó cậu vội vàng tiếp lời: “Ồ, vậy em cũng tranh thủ quảng cáo luôn, hẹn ngày 1 tháng 7 gặp nhau nha.”

【Phụt! Quảng cáo gì gượng gạo thế này!

Chèn quảng cáo kiểu gì vô duyên thế QAQ】

【Lúc nghe chị Mộc Mộc nói em đã nhớ về quãng thời gian khó khăn mình từng trải qua nên có hơi thổn thức, vậy mà bầu không khí ấy lại bị mẩu quảng cáo của chị ấy đập tan, chị mau trả cảm động lại cho em đê QAQ】

~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi kết thúc buổi livestream, người họ Quan tên Hi luôn dán mắt vào kênh trực tiếp của cô không dám dời đi nửa cm gửi cho cô một tin nhắn.

Quan Hi: Bài diễn văn dạt dào tình cảm đó OK lắm, lúc đó anh cứ sợ cô không thể xử lý được nên tính kéo dài thời gian để soạn bản thảo cho cô đấy.

Tô Mộ Mộc: → → Anh Quan à, đó là những cảm xúc thật của em đấy.

Quan Hi: Túm quần lại, tạo được hiệu quả livestream là OK rồi, tiện thể tăng điểm ấn tượng cho cô luôn.

Quan Hi: À mà, theo những gì anh quan sát thì chắc là sau này chuyện tình cảm của hai người có công khai cũng không vấp phải rào cản quá lớn từ phía người hâm mộ đâu.

Tô Mộ Mộc cũng thấy rất lạ, cô có thể cảm nhận được điều đó trong buổi livestream, dường như những người hâm mộ cô không hề bài xích Lâm Trăn, chẳng những vậy họ còn bán đứng cô vì người ta đấy.

Tô Mộ Mộc nghĩ tới lại muốn hộc máu, chẳng biết đó là fan ai nữa!

Quan Hi: Anh đoán là do fan nữ của cô nhiều hơn fan nam và những fan nữ thích cô đều xem cô như bạn trai, như Mộc Ca gì đấy.

Tô Mộ Mộc: …………

Tô Mộ Mộc đau đớn ôm trán: Em thấy cái kết luận đó chẳng hay ho tí nào cả.

Quan Hi: Ấy ấy, anh có thể đi chuẩn bị sẵn thông báo về chuyện tình cảm của hai người để sau này tình huống bất ngờ ập đến là đăng được ngay.

Tô Mộ Mộc: Anh Quan, anh lên kế hoạch lâu dài ghê.

Quan Hi: Làm quản lý thì phải thế, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để công khai tình cảm của cô.

Quan Hi: Gần đây tin tức về cô nhiều quá, chúng ta phải điều chỉnh lại nhịp độ nên bạn trai nhỏ nhà cô đành phải chịu ấm ức tí, tạm thời cứ làm người tình bí mật đi nha.

Tô Mộ Mộc: Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.

Kết thúc cuộc nói chuyện với Quan Hi, lời anh nói đã nhắc nhở Tô Mộ Mộc. Dù cách gọi người tình bí mật chỉ là một lời nói đùa nhưng đó chính là điểm mấu chốt trong quan hệ của Lâm Trăn và Tô Mộ Mộc.

Người yêu nhau ấy mà, ai cũng muốn công khai tình yêu của mình cho cả thế giới và nhận được lời chúc phúc từ mọi người, nhưng vì thân phận nghệ sĩ nên tạm thời tình cảm của họ phải bị che giấu.

Cô thì ổn thôi. Nhưng Lâm Trăn sẽ nghĩ thế nào? Liệu cậu có thấy tủi thân không?

Một khi nỗi trăn trở đã sinh sôi trong lòng thì nó sẽ không bao giờ biến mất theo thời gian mà chỉ ngày một bành trướng nên cô nghĩ hai người họ phải có sự thấu hiểu nhất định về nhau thì mối quan hệ tình cảm này mới bền vững được.

Tô Mộ Mộc: Ngủ chưa?

Cây Nhỏ Ánh Dương: Chị gái nhỏ à, nửa đêm nửa hôm mà chị đi hỏi một chàng trai khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần ngủ chưa là sao 【Cười gian.jpg】

Tô Mộ Mộc: Lượn đây.

Lâm Trăn lười biếng nằm dài trên giường lập tức bật dậy, vội vàng giơ tay múa chân nhận lỗi với cô.

Vì thái độ của cậu khá hối lỗi nên Tô Mộ Mộc mới tiếp tục nhắn và kể cho cậu nghe về nỗi trăn trở của mình.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Ồ! Chuyện này ấy hả, em ổn mà, đương nhiên phải ưu tiên cho công việc của chị chứ.

Vài giây sau, Tô Mộ Mộc thấy khung trò chuyện hiện lên thông báo Cây Nhỏ Ánh Dương vừa xóa một tin nhắn.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Em tủi thân lắm, cực kì tủi thân luôn. Ây da, em tủi thân ngã lăn ra đất rồi, chị gái nhỏ phải hôn hôn mới đứng dậy được.

— Hết chương 46 —
« Chương TrướcChương Tiếp »