Chương 12

Mùa đông đến như dự kiến, không khí se lạnh khiến ai cũng cảm thấy ngái ngủ.

Lưu Vũ bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên phòng làm việc, Lâm Mặc quay người hỏi trêu Châu Kha Vũ đang nằm ra bàn nhắm mắt dưỡng thần: "ây, không phải hai cậu yêu sớm bị phát hiện rồi Lưu Vũ bị gọi lên uống trà đấy chứ?"

Nam sinh cấp ba nọ mặt ửng đỏ, không biết là vì lạnh hay vì nghe thấy hai chữ "yêu sớm."

Cậu ngẩng đầu phản bác: "......không có yêu sớm."

Quái gì cơ! Lâm Mặc đại thụ trấn kinh.

"Không phải chứ, hai người không phải chưa tỏ tình rồi ở bên nhau đấy chứ?"

Tuy rằng không công khai nói hai người là một cặp, nhưng ai ai cũng mặc nhận bọn họ là một đôi, quan hệ của bọn họ như vậy rồi còn chưa là một đôi quả chẳng đúng kịch bản chút nào.

Châu Kha Vũ xấu hổ nói: "đúng là chưa...."

Lâm Mặc lần nữa bị lời nói của Châu Kha Vũ kích động.

"Cạn lời mà, hai người cũng đều đã cái này cái kia rồi mà còn không công khai, chơi mập mờ gì chứ?"

Châu Kha Vũ cũng cảm thấy lời Lâm Mặc nói có lý.

"Tôi thấy cậu ấy cũng không chủ động công khai, tôi sợ tôi quá đường đột sẽ doạ sợ cậu ấy......"

Lâm Mặc quả thực phục cái kiểu suy nghĩ này, nói: "đợt trước tôi nghe Tiểu Vũ nói cuộc thi ở nước T hình như sắp bắt đầu rồi, cậu thì ở lại trong nước từ từ mà đợi đi, nước T tư tưởng rộng mở, ngỡ như Tiểu Vũ đi sang bên đó gặp được chân mệnh thiên tử từ trời rơi xuống thì.."

Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy có chút nguy hại, nhưng vẫn cứng miệng nói: "còn lâu mới như vậy."

"Bạn học Lưu Vũ, trường học đã phê duyệt cho em nghỉ phép ba tuần, qua hai hôm nữa em có thể rời trường để luyện tập rồi."

Bá Viễn nhìn Lưu Vũ hài lòng nói: "thật quả là đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đã vì nước tranh quang, không tồi không tồi, thi đấu lần này cũng phải cố gắng nhé."

"Vâng ạ thưa thầy, em nhất định sẽ cố gắng."

Tay đua nhí vui vẻ vì được tới ba tuần, cầm lấy giấy phép chuẩn bị rời đi, Bá Viễn nói: "à đúng rồi thành tích của bạn học Kha Vũ tiến bộ rất lớn, may mà có em, các em tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau trong học tập nhé."

"Giúp đỡ lẫn nhau" Lưu Vũ nhỏ tiếng đọc lại bốn chữ này, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tưởng Châu Kha Vũ giúp cậu đánh dấu tạm thời, mặt một chốc liền biến đỏ bừng.

Ậm ừ nói nhỏ: "em không cần bạn ấy giúp", rồi liền chạy về phòng học. Chỉ lưu lại Bá Viễn một người một mặt: "đứa trẻ này sao thế?"

Châu Kha Vũ nhìn thấy Lưu Vũ trở về liền đem đôi tay ủ ấm trong túi áo áp lên mặt Lưu Vũ.

Hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Lưu Vũ hỏi: "có lạnh không?"

Lưu Vũ nhìn vào đôi mắt Châu Kha Vũ nhìn mình, không cản nổi nhớ lại lúc hai người hôn nhau Châu Kha Vũ cũng nhìn mình như vậy.

Lưu Vũ hay xấu hổ, khi hôn sẽ đem mắt nhắm lại, phó mặc Châu Kha Vũ chủ đạo mọi thứ. Nhưng có vài lần, cậu sẽ nhịn không được mở mắt mà quan sát Châu Kha Vũ, cậu đang nghĩ, Châu Kha Vũ có phải cũng nhắm mắt như cậu không.

Nhưng mỗi khi cậu vừa mở mắt, đối lại cậu đều là ánh mắt thâm tình như biển cả của Châu Kha Vũ.

Tình yêu trên khoé miệng giao triền, cũng tồn trên đôi mắt bật tới.

Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt trắng nõn của Lưu Vũ từ từ ửng đỏ, bên tai cũng nhiễm lên sắc.

Lưu Vũ kéo tay Châu Kha Vũ ra, nằm xuống bàn học, cố che đi sự ngượng ngùng của mình.

Châu Kha Vũ yêu chết đi được bộ dạng dễ dàng xấu hổ của Lưu Vũ, cậu có chuyện gì đều chẳng thể giấu nổi, gì cũng lộ ra mặt cả.

Hắn hỏi Lưu Vũ: "có phải thầy giáo nói với cậu chuyện cuộc thi không?"

"Ừm." Lưu Vũ ngẩng đầu đáp.

"Ngày kia tớ sẽ không tới trường học nữa, luyện tập một tuần rồi sẽ bay sang nước T, ba tuần sau cuộc thi sẽ kết thúc."

Đây có nghĩa là hắn và Lưu Vũ sẽ xa cách nhau hai tuần.

"Lâu ghê." Châu Kha Vũ phàn nàn.

Hắn ghé sát bên tai Lưu Vũ, thì thầm nói: "cậu sẽ nhớ tôi không?"

Lưu Vũ đẩy xa Châu Kha Vũ, quay người không thèm trả lời, nhưng cậu lại không biết đôi tai đỏ ửng đá bán đứng mình.

Mấy ngày nay Châu Kha Vũ vừa tan học liền chạy tới trường đua xe, dài thêm một giây cũng không muốn ở lại lớp học.

Đi tới trường xe, âm thanh rùm rùm liền thu hút sự chú ý của Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ đã thay đổi hình dáng ngoan ngoãn tại trường học, cậu tràn đầy tự tin ngồi trên xe đua, giữa lông mày lộ ra vẻ tự tin.

Lưu Vũ của cậu, vô cùng lợi hại.

Hắn vì sao lại thích Lưu Vũ?

Ưa nhìn, hiền lành, khiêm tốn lại lợi hại đây đều là lý do.

Thích khóc, kiêu ngạo, khó tính lại bướng bỉnh đây cũng là lý do.

Hắn là một người cực kỳ vô vị, với thứ gì cũng nổi không được hứng thú. Nhưng cậu lại có thể điều khiển tâm trí của hắn, với Châu Kha Vũ hắn có sự hấp dẫn chí mạng.

"Châu Kha Vũ——"

Âm thanh của Lưu Vũ kéo lại suy nghĩ của Châu Kha Vũ.

Cậu đã kết thúc huấn luyện, vừa xuống xe liền nhìn thấy Châu Kha Vũ ngồi một bên phát ngốc.

"Nghĩ gì thế, gọi cậu lâu như vậy mới hồi thần."

"Không nói cho cậu." Châu Kha Vũ nhếch miệng, xấu xa nhìn Lưu Vũ.

"Xấu xa!"

Lưu Vũ nắm tay giơ lên muốn đánh hắn, hai người một đường ầm ĩ to nhỏ đi đến phòng thay đồ.

Mỗi lần thay quần áo Châu Kha Vũ đều muốn theo vào, tuy rằng nói hai người đều là nam nhưng Lưu Vũ đều cảm thấy ngại ngùng đến lạ.

Lúc cậu kéo khoá trút bỏ y phục tới eo nhịn không được quay đầu liếc nhìn Châu Kha Vũ. Hạnh động nhỏ này lập tức liền bị Châu Kha Vũ bắt gặp.

"Sao thế?"

"....cậu có thể, có thể ra ngoài đợi tôi không?"

Lại xấu hổ rồi, Lưu Vũ thế nào Châu Kha Vũ còn không biết sao.

Châu Kha Vũ cười nói: "cũng đã nhìn mấy hôm rồi, hôm cuối cùng lại không cho nhìn nữa sao?"

Nói xong liền bước tới chỗ Lưu Vũ, từ phía sau ôm lấy cậu.

Hắn cúi đầu tựa lên tai Lưu Vũ, đem theo ý vị làm nũng nói: "ngày mai cậu phải đi rồi, chúng ta hai tuần liền không được gặp nhau đó"

Lưu Vũ không chịu được nhất là Châu Kha Vũ làm nũng, cậu quay người ôm lấy cổ hắn.

"Lưu Vũ, đợi cậu trở về, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Được"

Phòng thay đồ an tĩnh chỉ còn lại âm thanh tim đập thình thịch, cũng sớm đã phân không rõ ai rung động hơn.