Chương 4

Châu Kha Vũ khó khăn dậy được buổi sớm, vì hắn đánh cược thua rồi, cần phải dậy đi mua bữa sáng cho Lưu Vũ.

Nhưng trùng hợp lại dậy đúng giờ cao điểm, hắn cảm thấy với tần suất xếp hàng như vậy nếu đến lượt hắn cũng phải ngày mai mất, ngó nhìn trái phải phát hiện ra nhưng cửa hàng ăn sáng đều đã chật kín.

"Ày, tới cũng tới rồi."

"Vũ ca Vũ ca"

Trương Gia Nguyên từ sau nhìn thấy Lưu Vũ chơi bóng, bái phục cận mực, gọi người từ toàn tên đổi thành ca.

"Sao Châu Kha Vũ còn chưa tới chứ, còn hai phút nữa là vào tiết học rồi."

"Tôi cũng không biết." Lưu Vũ lấy ra nhân thiết của mình nở một nụ cười chuẩn mực đáp lại Trương Gia Nguyên.

Thích tới thì tới! Không tới tốt nhất!!!

Lâm Mặc sớm đã nhìn thấu Lưu Vũ chỉ cảm thấy nụ cười này của cậu khiến Lâm Mặc sởn lên gai ốc.

"Châu Kha Vũ không phải là bị thua anh xấu hổ quá lên nghỉ học luôn rồi chứ!"

Lời nói vừa dứt cửa phòng phía sau liền bị bật mở.

"Ai nói tôi nghỉ học?"

Một túi bóng lớn đặt lên bàn học Lưu Vũ.

Cậu nghỉ hoặc mở ra, bánh bao nóng hổi thơm nồng chồng lên như ngọn núi nhỏ, đây có lẽ đến 10 20 cái ấy chứ.

Lâm Mặc cảm thấy Châu Kha Vũ hình như có bánh lớn.

"Cậu không phải tính một lần mua cả luôn bữa sáng trong 1 tháng đấy chứ?"

Châu Kha Vũ trong lòng suy nghĩ mình còn lâu mới thất đức như vậy, phản bác nói:

"Tôi đây không phải không biết câu ấy thích ăn nhân gì sao, lên tôi mới nhờ ông chủ lấy mỗi vị một cái."

"Cậu là ngốc sao?"

Lưu Vũ tức giận nói.

Châu Kha Vũ không hiểu mình chỗ nào lại chọc vào Lưu Vũ, vừa tính hỏi liền nghe thấy tiếng chuông báo hiệu vào lớp.

Lưu Vũ không nghĩ rằng Châu Kha Vũ sẽ thật sự đi mua bữa sáng, cho dù mua thì cũng chỉ tuỳ tiện mà mua thôi, ai ngờ người đánh cược thua kia còn để ý cậu thích ăn nhân gì chứ.

Cậu cảm thấy Châu Kha Vũ cũng không đáng ghét đến như vậy.

Ánh nắng ban mai xuyên chiếu rọi lên từng ngóc ngách, đem mọi thứ đều lấp đầy bằng sự ấm áp.

Lưu Vũ bị phủ lên một tầng nắng mềm mại. Làn da vốn đã trắng giờ càng giống như phát sáng, đôi tai đỏ nựng cũng càng trở lên rõ ràng.

Ánh nắng cũng chiếu lên trái tim của Châu Kha Vũ.

Hắn nhìn lên cái đầu nhỏ của Lưu Vũ, cảm thấy rất đáng yêu, vẻ mặt tức giận vừa rồi cũng rất đáng yêu, lúc nói chuyện môi còn dẩu lên, viên châu ở giữa cũng sáng lấp lánh, khiến hắn có một kiểu kích động muốn chiếm lấy.

Châu Kha Vũ bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ.

Đáng sợ quá rồi sao lại như vậy, cậu ấy chính là đối thủ của mình, còn là một alpha! Nhất định là hắn mới ngủ dậy vẫn chưa được tỉnh táo.

Châu Kha Vũ lắc lắc đầu duỗi ra bàn nằm ngủ.

Mà những thứ này đều bị bạn cùng bàn Trương Gia Nguyên của hắn nhìn thấy, đáng tiếc Trương Gia Nguyên là một căn tiết.

Tên Châu Kha Vũ này có phải tối qua bị kích động lên biến ngốc rồi không? Đôi lúc cười ngơ ngốc như tiểu nương phụ vậy, đôi lúc lại mặt đỏ, lúc sau lại kinh hoàng như là gặp phải quỷ. Y cảm thấy mình cần phải lên giảng giải cho Châu Kha Vũ không thể để cậu ấy sống dưới bóng sợ thua trước Lưu Vũ được.

"Thông qua hai ngày quan sát các em, thầy cũng đã có sẵn định hướng trong lòng, bây giờ chúng ta triển khai bầu cán bộ lớp, có bạn nào tự nguyện bầu cử không?"

Lưu Vũ lén lút cúi thấp đầu.

Hồi cấp hai vì thành tích ưu tú, trong mắt thầy cô vẫn luôn là học sinh giỏi, vì vậy cậu bị thầy giáo bóc lột hết ba năm. Ba chữ "ban cán bộ" nghe thì có vẻ hay, nhưng thực chất việc gì trong lớp cũng phải quản. Có lúc khiến cậu bận đến mức cả thời gian luyện xe cũng không có.

Lưu Vũ: tôi thảng bình rồi, các cậu tuỳ ý.

Cũng may các bạn trong lớp cũng khá là tích cực, cơ bản thì đều có người chủ động đề cử, Lâm Mặc chủ động làm lớp trưởng.

Rất tốt! Vô cùng tốt!!!

Vốn tưởng rằng mình có thể thoát được một kiếp.

"Bây giờ lớp phó học tập vẫn chưa có người chọn, có bạn nào chủ động ứng tuyển hoặc các em có đề cử bạn nào không?"

Trong lớp có người nhỏ tiếng nói tên Lưu Vũ.

Hỏng rồi!

Lâm Mặc còn không chê lớn chuyện bồi thêm một câu Lưu Vũ còn đứng số một trong lớp, chức danh lớp phó học tập này chính là vì cậu ấy mà có.

Thầy giáo còn lộ ra nụ cười vô cùng hài lòng "Bạn học Lưu Vũ em đồng ý không?"

"Cảm ơn sự tín nhiệm của mọi người đối với tớ, tớ sẽ nỗ lực làm tốt công việc của mình. Mọi người ở phương diện học tập nào không hiểu hoan nghênh tới tìm tớ hỏi nhé." Nói xong còn không quen lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của mình.

Thầy đã như vậy rồi em còn có thể không đồng ý sao!!!

Vừa mới nhận chức không lâu thầy giáo đã an bài nhiệm vụ cho cậu.

"Bạn học Lưu Vũ, tôi thấy quan hệ giữa em và bạn học Châu Kha Vũ không tệ."

Thầy ơi, thầy lên tới bệnh viện kiểm tra mắt một chút.

"Chính là bạn học Châu Kha Vũ ấy mà, bạn mới từ nước ngoài trở về, phương diện học tập nhất định là theo không nổi."

Thầy ơi, cậu ta theo không nổi thì liên quan gì đến em chứ.

"Em đừng nghĩ chỉ mới nhập học, nhắm mắt một cái đã chuẩn bị tới thi tháng rồi. Vậy nên thầy hy vọng em có thể trên phương diện học tập giúp đỡ bạn ấy đôi chút."

.......

"Thời gian tự học sau khi tan ca buổi chiều, em có thể tới bổ túc bài tập thường ngày cho Kha Vũ không?"

Không được!! Mình đã biết không có gì tốt đẹp mà aaaaaaa, còn chưa bắt đầu mà bóc lột mình rồi!

"Được ạ thưa thầy, chỉ người khác đối với em mà nói cũng là củng cố lại kiến thức."

Bá Viễn nhìn bóng dáng Lưu Vũ rời đi, trong lòng suy nghĩ Lưu Vũ quả thực là đứa trẻ vừa ngoan lại hiểu chuyện. Đáng tiếc thầy không biết được suy nghĩ thật sự của Lưu Vũ.

Lưu Vũ không hề vui vẻ, vô cùng khó chịu trở về phòng học.

Bởi vì Châu Kha Vũ, cậu tan học xong cần phải ở lại một tiếng! Cậu quyết định thu hồi lại ý nghĩ không ghét Châu Kha Vũ ban sáng, cậu muốn bắt đầu ghét Châu Kha Vũ lại!!!

Lâm Mặc nhìn ra không nguyện của Lưu Vũ, còn chưa nói ra miệng.

Lưu Vũ liền tức giận quay người nói với Châu Kha Vũ.

"Tan học xong ở lại."

Trương Gia Nguyên Lâm Mặc còn tưởng rằng cậu muốn đánh nhau với Châu Kha Vũ, vội vàng khuyên nhủ.

"Vũ ca, có chuyên gì chúng ta từ từ nói, đánh nhau không giải quyết được gì đâu anh."

Lâm Mặc nhanh chóng phụ hoạ "đúng vậy đúng vậy, quân tử động khẩu không động thủ."

Lưu Vũ cạn lời với hai người mất não nọ.

"Ở lại làm bài tập."