Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 33: Hang động

« Chương TrướcChương Tiếp »
Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: iamaanh

Xét về biểu hiện, Kreacher cũng không phải là một gia tinh đáng yêu, thậm chí còn có thể gọi là phiền phức. Lão nắm giữ 80% ngôn từ lăng mạ trên thế giới, luôn nguyền rủa mọi thành viên của Hội Phượng hoàng, có lẽ trung thành là ưu điểm đáng khen duy nhất của lão, nhưng đối tượng trung thành của lão là phu nhân Black thì còn tệ hơn, hơn nữa vì thế mà bán đứng Sirius cho Voldemort. Một con gia tinh vặn vẹo được đắp nặn bởi một gia tộc vặn vẹo — đó là cách mà Harry đã nhìn nhận nó trước đây. (Cũng chính suy nghĩ này đã xua tan lòng căm thù dành cho Kreacher của Harry.)

Bởi vậy, khi Harry nhìn thấy Kreacher quỳ xuống trước cái chậu đá, đau đớn rơi những giọt nước mắt chân thành, cậu kinh ngạc phát hiện gia tinh này cũng không phải hoàn toàn khiếm khuyết. Ý nghĩa của 'cậu chủ Regulus' đối với Kreacher khẳng định rất đặc biệt, tiếng khóc vang vọng trên mặt hồ ảm đạm không khác gì tiếng khóc của con người, đó không phải những giọt nước mắt vì mất đi người mình nguyện trung thành, mà là vì nó đã mất đi người quan trọng nhất...

Harry không biết phải làm gì với tư cách là chủ nhân hiện tại của Kreacher, cậu lo lắng rằng lời an ủi của mình sẽ bị hiểu sai thành mệnh lệnh, cũng may Draco đã bước đến chỗ con gia tinh, nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với Regulus?"

Kreacher buồn bã lắc đầu: "Không thể nói, cậu chủ Regulus hạ lệnh Kreacher không được nói cho bất kì ai."

Draco nắm lấy bả vai Kreacher, sốt sắng hỏi: "Ông đã nói, 'Regulus thừa nhận bọn họ'. Đây là có ý gì? Regulus vì sao muốn thừa nhận một người đã bị gia tộc xóa tên?"

"Không!" Kreacher thống khổ rêи ɾỉ, "Cậu chủ Regulus không làm gì sai cả! Tất cả những gì ngài ấy làm đều vì gia tộc Black, để bảo vệ huyết thống và phẩm giá của mình! Là lỗi của Kreacher, Kreacher đã không hoàn thành mệnh lệnh của cậu chủ Regulus!" Con gia tinh tội nghiệp cuộn tròn trong tay Draco, dùng sức đập trán xuống mặt đất cứng rắn: "Đều do Kreacher, đều do Kreacher..."

"Kreacher, dừng lại!" Harry lớn tiếng ra lệnh cho nó, "Dừng lại, không được tự thương tổn chính mình!"

Kreacher không thể không run rẩy mà vâng theo, nhưng nước mắt vẩn đυ.c vẫn không ngừng tuôn ra từ hốc mắt nó: "Cậu chủ Regulus để lại mề đay... Kreacher không thể chấp hành mệnh lệnh, mà còn đánh mất nó..."

Harry kêu lên: "Cái gì? Mề đay?"

— Quá trùng hợp, hôm nay Harry đi theo cụ Dumbledore tới hang động này chính là để lấy một trong những Trường Sinh Linh Giá của Voldemort: chiếc mề đay do Salazar Slytherin để lại. Harry nhìn về phía cụ Dumbledore, phát hiện vị hiệu trưởng già thông thái cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghiêm túc, chỉ có Draco không để ý tới cái mề đay, hắn tiếp tục hỏi: "Cha ta nói, Regulus năm đó rất được Chúa tể hắc ám coi trọng, nhưng có một ngày ông ta đột nhiên biến mất, cũng không ai biết ông ta ở đâu. "

Kreacher lẩm bẩm: "Người ở đây. Cậu chủ Regulus ở đây."

"Nơi này?" Draco theo bản năng nhìn về phía chậu đá kia.

"Ở đây, ngay đây." Nhưng đôi mắt buồn bã của Kreacher chìm vào trong hồ nước đen, "Cậu chủ Regulus đã bị những cánh tay đó kéo xuống đáy hồ ở đây, ngay trước mặt Kreacher..."

Dumbledore đột nhiên nói nghiêm túc: "Harry, hãy để nó kể hết mọi chuyện."

Kreacher lại lần nữa giãy giụa: "Không! Cậu chủ Regulus mệnh lệnh Kreacher giữ kín như bưng!"

"Harry!"

Harry nửa quỳ xuống bên cạnh Draco, nhìn thẳng vào con gia tinh đang bị hắn giữ chặt trong tay, chậm rãi nói: "Kreacher, ta ra lệnh cho ngươi phải kể ra mọi chuyện. Mọi thứ liên quan tới sự biến mất của Regulus."

Có một tiếng rít lớn phát ra từ cổ họng của Kreacher, giống như một cái bễ bị hỏng. Nó cố gắng không tuân theo mệnh lệnh bằng cách tự hành hạ mình, nhưng hai phù thủy trẻ tuổi bên cạnh nó đã ngăn cản bằng cách giữ tay chân nó lại, khiến nó cuối cùng đành phải vâng theo. (Điều này càng khiến Harry cảm thấy tồi tệ hơn.) Kreacher cúi đầu, nói đứt quãng: "Ngay tại đây. Cậu chủ Regulus ra lệnh cho Kreacher đưa người đến đây, và sau đó người... Người uống hết độc dược trong cái chậu đá kia. Người đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng Kreacher bị ra lệnh chỉ có thể ở bên cạnh nhìn... Cuối cùng, người yêu cầu Kreacher thay thế chiếc mề đay ở đáy chậu đá, ra lệnh Kreacher quay về, nghĩ cách phá hủy thứ kia..."

Thanh âm Dumbledore trở nên nghiêm khắc: "Thay thế? Thay thế bằng cái gì?"

Nhưng Kreacher hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của hiệu trưởng, mà chỉ nghẹn ngào: "Kreacher không thể làm được! — Cậu chủ Regulus bị những thứ đó kéo xuống nước trước mặt Kreacher, nhưng Kreacher ngay cả mệnh lệnh cuối cùng của người cũng không thể thực hiện!"

Harry liếc nhìn cụ Dumbledore, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể nhưng vẫn kiên trì: "Kreacher, hãy bắt đầu lại từ đầu. Ngươi lấy cái mề đay mà ngươi đã đề cập ở đâu?"

"Đương nhiên là Chúa tể Hắc ám mang đến." Kreacher nói một cách thản nhiên, "Cậu chủ Regulus tìm được Kreacher, nói Chúa tể Hắc ám muốn một gia tinh, đây là vinh quang của chúng ta. Kreacher liền đi... Chúa tể Hắc ám đưa Kreacher đến nơi này, ngay tại đây." Nó lại lần nữa cuộn tròn thân thể run rẩy: "Chúa tể Hắc ám... Chúa tể Hắc ám buộc Kreacher uống hết những độc dược đó, đặt chiếc mề đay đó vào đáy chậu, lại đổ đầy độc dược rồi rời đi... Kreacher sau khi trở về liền đem chuyện này nói cho cậu chủ Regulus. Cậu chủ người, người biến mất một đoạn thời gian, khi trở lại tinh thần trở nên sa sút, rất bất an..."

Vẻ mặt của con gia tinh khiến Harry nhớ lại thời điểm mà Draco tiều tụy nhất. Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Slytherin kia, phát hiện đối phương cũng đang nhìn chằm chằm vào mình. Chăm chú.

Kreacher tiếp tục nói: "Tối đó, cậu chủ Regulus một lần nữa thêm tên Sirius vào gia tộc... Người đã chuẩn bị một chiếc mề đay giả... Người, người cấm Kreacher nhắc đến với bất kỳ ai... Người bị kéo xuống nước!"

Harry chết lặng khi lắng nghe — Sirius đoán rằng Regulus đã bị gϊếŧ bởi Voldemort hoặc một số Tử thần Thực tử nào đó vì chú ấy muốn lùi bước — nhưng không phải vậy, chính chú lựa chọn chịu chết. Harry nhớ tới những xác chết mà cậu đã nhìn thấy dưới nước khi cậu và cụ Dumbledore đi thuyền đến hòn đảo (những đôi tay mà Kreacher nói đã kéo Regulus xuống nước hẳn là thuộc về chúng nó), cậu tin rằng Regulus cũng thấy được, nhưng cậu Black vẫn như cũ, không lùi bước.

Dumbledore đi tới gần cái chậu đá lấp lánh màu lục, trầm trọng nói: "Cho nên Trường Sinh Linh Giá của Voldemort đã không còn ở trong đó nữa?" Quả nhiên, Kreacher không có trả lời, lão hiệu trưởng suy nghĩ một chút, chậm rãi cầm lấy chiếc cốc pha lê bên cạnh, múc ra một ly đầy độc dược, như tự nói với bản thân: "Ta nghĩ, ta hẳn là nên thận trọng hơn. Cần phải uống hết sao?"

Đột nhiên, Harry từ phía sau xông tới, vô cùng bất kính giật lấy chiếc cốc từ trong tay cụ Dumbledore, ngẩng đầu lên một hơi đổ lọ thuốc xuống cổ họng — đầu gối cậu lập tức mềm nhũn, thân thể lảo đảo ngã sang một bên, Draco xanh mặt hét to: "Potter!"

Potter được cánh tay hắn tiếp được, thân thể bắt đầu mất tự nhiên run rẩy. Đồng tử cậu trở nên tan rã, mở lớn trong trạng thái mất đi tiêu cự, như thể cậu đã mất đi cảm giác xung quanh, hoàn toàn bị sự thống khổ của độc dược chi phối, nhưng cậu vẫn nắm chặt chiếc cốc trong tay, ngay cả cụ Dumbledore cũng không thể lấy nó ra khỏi Harry. Draco ôm chặt cậu, run rẩy cùng cậu: "Harry? Harry Potter!"

Kreacher sợ hãi nói: "Cậu chủ Harry cũng uống độc dược đó. Cậu cũng sẽ bị kéo xuống nước..."

"Cậu ấy sẽ không!" Draco kiên quyết phản bác, bằng một sự tin tưởng không thể giải thích được. Cơn đau truyền đến từ cổ tay, hắn cúi đầu, phát hiện Harry theo bản năng mà nắm chặt hắn, giống như một thủy thủ đang bám vào dây thừng trong cơn bão.

... Draco tự hỏi liệu mình có đủ tư cách để trở thành một đoạn dây thừng của Harry hay không. Áp lực buộc hắn học được Phép thuật Hắc ám thực tế, những câu thần chú chữa trị thông thường, kiến

thức tương đối hiếm về độc dược, cùng một số câu thần chú có tác dụng không chắc chắn, nhưng tất cả chúng đều vô ích, hắn không giúp được gì với thân thể Gryffindor đang cuộn tròn chống đỡ đau đớn kia.

Khuôn mặt của cụ Dumbledore cũng lo lắng không kém gì hắn. Lão hiệu trưởng kiểm tra tình huống của Harry, tự trách nói: "Ta vốn nên thỏa thuận ngay từ đầu với Harry. Cốc độc dược kia chỉ có thể là của ta, ta có được nhiều ma lực có thể chịu được nó hơn người trẻ tuổi, mà ta đã chẳng còn dư lại mấy năm."

"Không." Harry giãy giụa nói. Trông cậu cũng chẳng khá hơn trước là bao, tựa trán lên vai Draco một cách vô cùng yếu ớt, tạm thời nhắm mắt lại. Nhưng cậu nói: "Không, giáo sư, con mới là người được chọn... Con cần phải đối mặt với điều này."

Dumbledore nói: "Voldemort vì bảo vệ Trường Sinh Linh Giá của hắn, tất nhiên thiết trí vô vàn chướng ngại, rất có thể chính là cái chết, Harry."

"Kreacher..."

"Gia tinh có phép thuật khác với phù thủy." Cụ Dumbledore đặt những ngón tay cháy đen của mình lên mu bàn tay của Harry, ý muốn thiếu niên giao ra chiếc cốc mà cậu đang nắm chặt, "Các trò đã thấy lời nguyền mà thầy gánh chịu. Nó đã bắt đầu đếm ngược với thầy, Harry à, rất xin lỗi, thầy không thể đủ sức trụ vững cho đến khi mặt trời mọc vào ngày mai. Phần còn lại cuối cùng của cuộc đời thầy nên được sử dụng vào nơi mà nó có thể tận dụng tối đa."

Harry nhét thẳng chiếc cốc pha lê vào túi của Draco (có lẽ thần trí cậu vừa mới bị độc dược tra tấn, thế cho nên cậu cảm thấy đây là một nơi thích hợp giấu đồ). Cậu đứng thẳng người, thấp giọng nói: "Chỉ vì lấy được một cái Trường Sinh Linh Giá, Regulus không tiếc trả giá cả sinh mệnh. Con muốn gϊếŧ chết Voldemort. Con không thể kém cỏi hơn hắn."

Draco mang chiếc cốc pha lê nặng trĩu trong túi. Cùng với Potter nặng trĩu kia. Hắn giơ tay phải lên, chần chờ hỏi: "Tôi không định ngắt lời hai người — nhưng — tại sao chúng ta không đi tìm chiếc mề đay khác mà Kreacher đã nói đến? Nếu nó nói thật, không ai cần đυ.ng vào cái chậu đá này."

Dumbledore nói ôn hòa: "Nếu có đủ thời gian, thầy sẽ chọn cái đó."

"Nhưng chúng tôi có." Draco buột miệng thốt ra, trước khi nhận ra mình dùng từ không ổn. Hắn không nên gộp chung Potter với mình gọi "Chúng tôi".

Nhưng đôi mắt của Harry dần sáng lên. Gryffindor này nói một cách dứt khoát: "Đúng vậy, chúng con có."

Nón phân loại nói đúng. Cuối cùng họ phải đoàn kết chặt chẽ lại với nhau.
« Chương TrướcChương Tiếp »