Chương 45: Chuyện đời và chuyện xạo của Albus Dumbledore

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Mãi đến khi trời sáng hẳn, Harry mới thấy rõ điểm dừng chân mới của bọn họ: một ngôi nhà cũ rất lớn, tường ngoài loang lổ dường như đã trải qua nhiều lần sửa chữa, căn phòng bên trái tầng cao nhất không có nóc nhà, có thể từ dưới lầu trực tiếp nhìn thấy trang trí bên trong đã bị tổn hại nghiêm trọng, dây thường xuân lan tràn, hoàn toàn chiếm lĩnh căn phòng nhỏ hoang phế kia.

"Nó bị thiên thạch đập vỡ vào năm 1975, dì Muriel khăng khăng rằng đó là may mắn, cho đến bây giờ vẫn không chịu sửa lại mái nhà." Ron lẩm nhẩm lầm nhầm với Harry, "Tính tình dì ấy rất kì lạ, mình không muốn sống ở nhà dì ấy chút nào... Nếu hôn lễ của anh Bill không bị hủy bỏ thì tốt rồi, nghe nói họ đã chuẩn bị một ngôi nhà ở vùng ngoại ô Tinworth, mình tình nguyện đến đó ngủ trên ghế sofa."

"Hủy bỏ ư?"

"Tạm thời hủy bỏ, bởi vì tình huống không tốt lắm. Ba mình đã không đi làm, chỉ có anh Percy mỗi ngày vẫn tới Bộ Pháp thuật báo danh, trong nhà vì điều này cãi nhau rất nhiều lần. Nhưng má rất vui vì hôn lễ bị hủy, má vẫn không thích chị Fleur lắm."

"Mình không cảm thấy như vậy là có thể tách bọn họ ra." Harry bước vào ngôi nhà cũ, lập tức có một mùi chua ngọt kỳ lạ chui vào mũi cậu, nghe nói là đến từ tương salad dì Muriel thích nhất.

( Ron cố thuyết phục về điều này: "Dì ấy chắc chắn đã thêm sâu lông Flobber bị nghiền nát vào nước sốt!"

Nhưng mà vừa hay ở điểm này Harry rất quyền lên tiếng: "Nước ép của con sâu đó có mùi tồi tệ hơn nhiều.")

Mặc dù Draco đã thành thật về sự lựa chọn thẳng thắn của mình là sofa trong những đêm Harry ở lại, Kingsley đã bị dọa bởi mối quan hệ "quá thân thiết" giữa hai chàng trai trẻ. Bởi vậy Harry và Ron bị nhét vào căn phòng nhỏ ở phía tây tầng hai, còn Draco thì ở tầng ba, được cho là đối diện căn phòng bị cây thường xuân chiếm đóng. ( trời biết Draco Malfoy đã hài lòng với sự sắp xếp này như thế nào!) Harry ngồi xuống bàn ăn, một bên nhìn Slytherin kia mang theo cái rương lớn của hắn, cùng Lupin bước lên những bậc thang gỗ ọp ẹp, một bên siết chặt những ngón tay của mình.

Sau đó không lâu, những người khác ở Hang Sóc cũng đến, bà Weasley, Ginny, Charlie, Bill và Fleur tay trong tay, và Hermione – cô gái này chạy đến ôm Harry ngay khi bước vào cửa: "Bồ không sao! Lúc cá voi của Malfoy mang tin tức tới, mọi người đều rất lo lắng, sợ rằng chúng mình tới không kịp!"

Ron cố ho khan một tiếng phía sau, vì thế Hermione buông Harry ra, cũng cho nó một cái ôm... Nhưng cái ôm này dường như kéo dài quá lâu, đến nỗi cuối cùng Ron phải vỗ vào lưng Hermione và nói: "Ờ, kỳ thật không nguy hiểm chút nào."

Hermione buông nó ra: "Bồ coi mình là đồ ngốc sao?"

Ron cố cứu vãn: "Ờ, bồ là nữ phù thủy thông minh nhất trong năm năm qua."

Nỗi buồn đè nặng trên mặt bà Weasley dường như đã dịu đi một chút, bà cũng đến ôm Harry, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Con cứ mạo hiểm như vậy... Con còn chưa trưởng thành, đối phó với 'hắn' là chuyện của người lớn. Không thể tin được anh Kingsley và anh Moody đã cho phép con đi Luân Đôn như vậy, chúng ta nên chuẩn bị nhà an toàn sớm hơn."

Harry ngửi thấy mùi bánh mì lúa mạch ấm áp từ bà, cơ hồ như hấp dẫn cậu ở lại nơi yên bình này. Nhưng nếu Harry ở lại đây, ai có thể giải quyết những Trường Sinh Linh Giá chết tiệt đó?

Thầy Lupin từ trên lầu đi xuống: "Molly, bên các chị thế nào?"

Bà Weasley nói: "Đoàn thanh tra đã đến, nhưng không tìm thấy nhà của chúng ta."

"Hiển nhiên, bọn họ cho rằng Arthur là vấn đề rất lớn, tất cả những người được phái đến chỗ các cậu đều là Tử Thần Thực Tử." Kingsley nói, "Nếu không bùa phòng hộ sẽ không có hiệu lực, nếu như đoàn thanh tra chỉ là một vài nhân viên Bộ Pháp Thuật bị trúng Lời nguyền Độc đoán."

Trong nháy mắt, Harry nhận ra bà Weasley dường như có điều gì đó muốn nói ngay lập tức... Nhưng bà mơ hồ liếc nhìn Harry, chỉ gật đầu đồng ý với phán đoán của Kingsley.

Ông Weasley thở dài nói: "Vol —— kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, từ ngày hôm qua đã bắt đầu cho những tên Tử thần Thực tử đáng lẽ phải bị giam ở Azkaban nghênh ngang trên đường phố."

Harry nói: "Bởi vì hắn đã gặp cụ Dumbledore."

"Harry?"

Harry đứng bên bàn ăn, cảm thấy cái lạnh đã ăn mòn cậu từ tối hôm qua lại bắt đầu cuồn cuộn dâng lên. Cậu gần như không suy nghĩ, thân thể tự động lựa chọn lời nên nói với Hội Phượng Hoàng: "Hắn đã biết cụ Dumbledore tạm thời không rảnh lo chúng ta bên này, cho rằng có thể nhân cơ hội này tùy ý làm bậy."

Kingsley hỏi: "Cụ Dumbledore làm sao vậy?"

"Giáo sư người... Có chuyện quan trọng cần phải làm. Chuyện vô cùng quan trọng đối với việc tiêu diệt 'hắn'. "Harry tự kiểm điểm lại giọng điệu của mình: Cậu có mất tự nhiên hay không? Có chột dạ hay không? Nhưng cậu quyết tâm che giấu tình trạng thật sự của cụ Dumbledore, quyết tâm không nói cho những người khác biết, hiệu trưởng của bọn họ đã sớm vô cùng yếu ớt, mà sau khi giao đấu với Voldemort ngày hôm qua, ngay cả Harry cũng không rõ rốt cuộc cụ đã ra sao.

Việc buộc phải thay đổi cách xưng hô với Voldemort đã là một đòn giáng mạnh, Harry quyết tâm duy trì hy vọng cho những người khác. Bất luận như thế nào, Bùa Trung tín ở số 12 Quảng trường Grimmauld còn chưa bị phá vỡ, chắc chắn cụ Dumbledore vẫn đang cố gắng tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá ——

Harry hỏi: "Có ai nhìn thấy Mundungus không?"

"Sau khi thế cục trở nên khẩn trương, gã đã trốn đi, tìm gã có việc gì sao?"

"Gã đã lấy đi một cái mề đay từ chú Sirius, cái đó rất quan trọng với con."

Thầy Lupin suy tư: "Chân Nhồi Bông có một cái mề đay rất quan trọng ư?"

Hermione ý thức được, nhẹ giọng hỏi: "Harry, có phải là...?"

Harry gật đầu với cô. Mùi vị chua ngọt của nước sốt salad càng trở nên nồng hơn, một bà lão nhìn qua cũng rất không dễ ở chung cộp cộp xuất hiện trong phòng ăn, lớn tiếng ồn ào: "Mấy người vây quanh nơi này làm gì, nhanh như vậy đã phải trốn ở trong phòng không nhúc nhích sao?"

Ông Weasley nói: "Dì Muriel, như chúng ta đã nói trước đây, trước khi Harry trưởng thành ——"

"Ôi, Harry, Harry Potter," bà lão ngắt lời ông Weasley, nhìn Harry với ánh mắt làm cậu không thoải mái, "Khuôn mặt mới mẻ duy nhất, giữa đám Weasley... Nhóc chính là ngôi sao cứu thế?"

Harry nói: "Cháu hy vọng vậy."

"Không sai, ngươi cũng chỉ là nghe nói có như vậy một cái tiên đoán thôi." Muriel gật đầu, tiếp tục nhìn kỹ Harry, "Để ta xem: cái đầu bình thường, còn gầy hơn cả thằng Ron, Dumbledore vậy mà nói nhóc có thể đánh bại 'hắn'? Muốn ta xem, đó chỉ là lời bịa đặt của ổng, lừa các ngươi cam tâm tình nguyện mà chịu chết."

"Cụ Dumbledore không phải loại người như vậy." Harry cảm nhận được sự phản cảm của Ron đối với bà lão đến từ đâu, nếu có thể, cậu cũng không muốn ở trong căn nhà này, thà ra ngoài ngủ trên cành cây như một con sóc hoang dã.

Muriel từ trong lỗ mũi phát ra tiếng cười nhạo: "Đừng nói như thể nhóc biết rõ Dumbledore là loại người gì."

"Phu nhân." Kingsley bất đắc dĩ kêu một tiếng.

"Sao, các ngươi vẫn chưa nói cho thằng bé biết à?" Muriel cao giọng, tựa hồ là vì bất bình thay Harry, "Không, nó nên biết cái mà Dumbledore gọi là 'chuyện quan trọng' là gì, cái mà nó phải trốn tránh tất cả chúng ta mới có thể làm được."

"Dì Muriel!"

Harry nghe thấy thanh âm chính mình hỏi: "Là cái gì?"

Cô Tonks nói: "Hiện tại 《 Nhật báo Tiên tri 》 đã hoàn toàn không thể tin..."

Harry nhìn thấy đôi môi khô khốc của Muriel nhếch lên bên dưới cái mũi diều hâu cay nghiệt của bà: "Dumbledore đang vội gϊếŧ Bathilda, người biết những bí mật xấu xa của ổng, nhưng tiếc là Skeeter đã hỏi tất cả những điều ổng muốn che giấu, tất cả đều được đăng trên tờ 《Nhật báo Tiên tri 》những ngày này."

Ngay cả bọn Giám ngục cũng chưa bao giờ khiến Harry cảm thấy rét lạnh này. Đứng trong hơi thở chua ngọt của nước sốt salad, trong ánh nắng mùa hè xuyên qua phiến lá của cây thường xuân, cậu cảm thấy toàn bộ cơ thể như bị đóng băng. Một hình ảnh dừng lại trong đầu cậu, như thể đã khắc sâu vào mắt cậu: cụ Dumbledore lạnh lùng đứng trên sàn nhà cũ kỹ, một người đàn bà nằm dưới chân cụ, không nhúc nhích...

*

"Harry, nghiêm túc đấy, bồ không cần quan tâm dì Muriel nói gì đâu." Ron thận trọng nói.

"Mình biết."

"Harry, đừng đọc những tờ báo này nữa, chúng đang hoàn toàn thay thế —— kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Nói thay cho kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy." Hermione cố gắng đánh lạc hướng Harry, "Chuyện gì đã xảy ra với Mundungus và cái mề đay đó?"

"Đúng như bồ đoán, đó là một Trường Sinh Linh Giá."

"Harry!" Nữ phù thủy cướp Nhật báo Tiên tri khỏi tay cậu, "Đủ rồi, chúng ta đều biết cụ Dumbledore là người như thế nào. Cho dù thầy khi còn trẻ thật sự từng qua lại mật thiết với Grindelwald, cũng không thể vì che giấu chuyện này mà đi gϊếŧ một vị nữ sĩ vô tội!"

Ron cũng nói: "Đúng vậy, dù cho cụ Dumbledore muốn làm như vậy, cũng không cần chờ đến bây giờ, thầy có rất nhiều cơ hội xuống tay."

"Ronald!"

"Không, ý mình là, cụ Dumbledore sẽ không làm như vậy!"

Hàm dưới của Harry siết chặt, chậm rãi gật đầu, không đề cập đến cảnh tượng mà cậu đã nhìn thấy qua Voldemort khi Bathilda ngã xuống chân cụ Dumbledore. Trên tờ báo bị Hermione cướp đi, trang nhất dùng thể chữ in lạnh như băng viết tiêu đề giương nanh múa vuốt: 《 tội ác của Dumbledore: Sử gia pháp thuật Bathilda Bagshot bị sát hại 》.

Harry hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng kiên quyết nói: "Mình tin tưởng cụ Dumbledore."

*

"Con tin tưởng Dumbledore." Draco ôm cánh tay, đối diện bức chân dung của cha hắn.

Lucius nói: "Con cho rằng lão là người tốt sao, Draco? Tỉnh táo lại đi, ngẫm lại ở trên thiên văn tháp, Dumbledore đã từng đưa ra điều kiện —— lão có thể lạnh lùng đem sinh mệnh của mình ra làm lợi thế thương lượng!"

Draco thay hiệu trưởng của hắn giải thích: "Đó không phải lãnh khốc, cũng không phải giao dịch, đó là một loại hy sinh..."

Lucius sửng sốt một chút, tiếp theo tức giận gầm rú: "Cissy! Cho ta đến chỗ Cissy! Merlin, con trai ta lại học được cách nói chuyện như Gryffindor!"

"Ba à." Draco không thể không điều chỉnh khung tranh, tránh cho thanh âm Lucius lớn đến kinh động Lupin ở sát vách, "Cho dù Dumbledorethật sự từng là một chính trị gia lạnh lùng cũng không sao, con chỉ muốn biết đến tột cùng còn có thứ gì tương tự như quyển nhật ký kia hay không"

Lucius chậm rãi hỏi: "Vì Harry Potter sao?"

Draco thừa nhận: "Đúng vậy. Vì Potter."

Lucius trào phúng nhếch miệng: "Nếu ta nói cho con biết, Dumbledore sẽ cố ý để Potter trải qua nguy hiểm, con còn có thể tiếp tục tin tưởng lão sao?"

Draco ngây ngẩn cả người.

Cùng lúc, hai ngày trước Nhật báo Tiên tri đã được đặt trên tủ thấp, dưới nụ cười rêu rao của Rita Skeeter, một bức thư cũ được in trên trang nhất: "Gellert... Chúng ta nắm quyền thống trị vì lợi ích lớn lao hơn."