Chương 47: Tuổi mười bảy

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: iamaanh

Nếu dân Muggle đi lạc vào St. Catchpole thì họ có thể tìm thấy một ngôi nhà kỳ lạ ở phía sau ngọn đồi, mỗi tầng của nó đều bị xoắn sai vị trí, giống như một đống hộp giấy được xếp chồng lên nhau tùy ý, khiến người ta đê mê trước nó. Một khu vườn nhỏ nép mình vào nơi đây, với những loài thực vật không biết tên sinh trưởng ở bên trong, bao gồm một loại rau sẽ phát ra tiếng cười — như này quả thực quá kỳ lạ, nhưng gara góc vườn lại đậu một chiếc xe second-hand rất bình thường.

Phải, một chiếc xe cũ rất bình thường trong mắt dân Muggle.

Quan chức đặc biệt của Sở quản lý Muggle, Dolores Umbridge, lúc nhìn thấy chiếc xe đã che miệng mình một cách khoa trương: "Trời ạ, đây là thứ khủng khϊếp gì thế! Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được sẽ thấy thứ này trong một gia đình phù thủy máu trong!"

Một chàng trai tóc đỏ cao gầy đi theo sau mụ, nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, không nên có thứ này mới phải."

"Nhưng cũng không phải không thể tha thứ. Dù sao thì Arthur Weasley cũng đã từng làm việc trong Sở Cấm lạm dụng các vật phẩm Muggle, việc tạm thời cất giữ một hai món đồ thu được ở nhà cũng không nhất thiết chứng tỏ ông ta đã phản bội phù thủy." Umbridge tới gần chàng trai kia, phát ra tiếng cười khanh khách giống như thiếu nữ, "Còn có cậu, Percy, cậu giúp tôi nhiều như vậy. Chỉ cần người nhà của cậu tự nguyện cho biết hành tung của Kẻ Phá Rối số 1, tôi sẽ không báo cáo việc ba cậu tàng trữ đồ Muggle."

Percy gật đầu với tư thế này một lần nữa: "Cảm ơn rất nhiều."

"Percy..." Cách đó không xa, bà Weasley đau khổ lắc đầu, nắm chặt tay chồng.

Ông Weasley thấp giọng nói: "Đó không phải lỗi của nó."

Umbridge quay sang họ, cất cao giọng — cái vẻ thiếu nữ trên khuôn mặt mụ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng nó khiến vẻ mặt mụ càng thêm méo mó: "Arthur Weasley! Chúng tôi, để bảo vệ dòng máu trong quý giá, vẫn luôn cho ông cơ hội thú nhận —"

"Thú nhận cái gì, tôi đã bao giờ trồng rau diếp miền Nam trong vườn chưa hay sao?" Ông Weasley khó có thể đồng ý mà lắc đầu, "Tôi đã nói một trăm lần rồi, tôi không biết Harry Potter ở đâu, cô cũng đã kiểm tra rồi, các con tôi đều ở đây với tôi. Trừ Percy."

Percy ngơ ngác nhìn cha mình, đôi mắt đờ đẫn của anh không bị lay động bởi những lời này.

Đúng vậy, tất cả đều ở đây. Charlie ngồi ở cửa, Bill và Fleur nắm tay nhau, và cặp song sinh, luôn theo sát sau ba má, Ron Weasley, người được đoàn thanh tra chú ý nhất — là người thân nhất với Kẻ phá rối số 1— cũng đang đứng ngoan ngoãn ở trong vườn, em gái út Ginny đứng gần nó, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng móc ngón tay út của nó đong đưa.

Ron sợ ngây người: "Rõ ràng mình ở đây! Thế thì người ở trong vườn kia là ai!"

Hermione hạ giọng: "Đương nhiên là có người uống thuốc đa dịch giả thành bồ rồi."

Họ ẩn mình trong một thung lũng cách Hang Sóc không đầy một dặm Anh, kết nối những con bướm phép thuật do George và Fred chế tạo với kính viễn vọng, và cẩn thận quan sát tình hình nhà Weasley. Khi gương mặt run rẩy của Umbridge lọt vào tầm mắt, sự ghê tởm dâng lên làm Ron muốn nôn mửa, Harry đang định bình luận một cách bất lịch sự về vẻ ngoài càng giống con cóc hơn của người phụ nữ này sau khi thoát khỏi bóng ma nhân mã, thì cậu bỗng nhiên cảm thấy Draco nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay phải của cậu.

Những vết sẹo đó. Thật ra, theo quan điểm của Harry, sự đau đớn về thể xác từ hình phạt thể xác này không đủ để được gọi là thương tổn nghiêm trọng, bản thân Draco càng để ý hắn đã từng giúp Umbridge làm việc này hơn là Harry, nhẹ nhàng như một viên đá nhỏ đập vào ngực Harry. Đương nhiên sẽ đau đớn, nhưng còn có một sự rung động kỳ lạ.

Hoàng hôn hoàn toàn bị nuốt chửng bởi đường chân trời, không có ánh trăng, Thestrals dạo bước bên cạnh họ, hai cây chổi bay xếp chồng lên nhau đặt ở một bên... Harry không rút tay phải ra khỏi bàn tay của Draco: "Percy chắc chắn đã trúng Lời nguyền Độc đoán."

"Một khi Lời nguyền Độc đoán có hiệu lực, chỉ người niệm chú mới có thể giải trừ nó." Draco thì thầm, "Em không thể giúp gì được đâu, Potter. Nhóm của Kingsley hẳn là đều dựa vào thuốc đa dịch để đứng ở trong cái vườn kia, tôi nghĩ bọn họ có thể ứng phó cái kiểm tra này... Em cần nhớ là em đã hứa sẽ đến nơi an toàn nếu thấy nhóm Weasley ổn."

Cơ thể Harry đột nhiên cứng đờ, ấn thật chặt cái kính viễn vọng kết nối con bướm phép thuật lên mắt mình.

"Đúng vậy, Harry, ba má mình có thể tống cổ mấy tên ghê tởm kia đi." Ron hiếm khi đồng ý với Malfoy. Mặc dù khuôn mặt của nó vẫn tràn đầy lo lắng, nó không thể ngừng nhìn vào kính viễn vọng. Vì đó là gia đình của nó mà.

Hermione nhìn đồng hồ: "Bây giờ là 10 giờ, còn chưa tới hai tiếng nữa là dấu vết của Harry biến mất, có lẽ chúng ta có thể trực tiếp rời đi. May mà mình đã chuẩn bị hành lý trước, ừm, Malfoy cũng mang theo rương của các cậu."

Harry vẫn không nhúc nhích... Cậu nắm chặt kính viễn vọng, các đốt ngón tay bắt đầu trắng bệch vì dùng sức quá mạnh... Draco vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu: "Potter?"

Harry như đột nhiên bừng tỉnh từ trong trầm tư: "Mình không thể nhìn rõ —"

"Nhìn rõ cái gì?"

"Umbridge."

"Mụ ta có gì đáng để nhìn kỹ?"

"Bản thân mụ đương nhiên không có, nhưng mà, vòng cổ của mụ ta." Harry cau mày, "Treo ở trước ngực mụ, bị quần áo che đi hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy một phần hoa văn ở trên."

Sắc mặt Draco thay đổi: "Ý em là —"

"Đúng vậy." Harry nói, "Em cảm thấy nó rất giống cái mề đay kia. Cái mề đay mà Mundungus đã đánh cắp."

Vẻ mặt mọi người đều ngưng trọng.

Harry lại im lặng một lần nữa, mở to mắt để phân biệt... Cậu chỉ mới nhìn thấy cái mề đay có một lần, chỉ có thể nhớ lại nó trông như thế nào thông qua những ấn tượng đơn giản và mô tả của Kreacher... Nhưng cậu rất quen thuộc với Hang Sóc, đó là ngôi nhà thứ hai của Harry, ấm áp và đầy những kỷ niệm đẹp đẽ... Nếu hiện tại Harry xuất hiện ở trước mặt Umbridge, thì kiểu gì nhà Weasley cũng phải từ bỏ ngôi nhà của họ, thậm chí còn phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn... Nhưng kia rất có thể chính là mề đay của Slytherin, cái Trường Sinh Linh Giá cần phải tiêu hủy... Vết sẹo trên trán Harry bắt đầu đau âm ỉ.

Những ngón tay cầm ống nhòm của cậu trở nên lạnh cóng trong gió đêm.

"Tôi hỏi lại một lần nữa, Arthur Weasley, tại sao các người lại giấu chỗ ở của mình?" Dolores Umbridge rít lên chất vấn, "Đặc biệt là vào cái đêm Harry Potter xuất hiện ở khu dân cư Muggle! Merlin, chắc chắn là nó muốn đi mưu sát cả nhà dì nó, một thằng tội phạm gϊếŧ người đáng sợ!" Cơ thể mập mạp được bao bọc trong tầng tầng lớp lớp ren trang trí của mụ run lên một cách giả tạo.

Ông Weasley nhìn mụ biểu diễn với vẻ ghê tởm: "Tôi sống trong một ngôi làng mà một nửa cư dân là dân Muggle, việc sử dụng phép thuật để che giấu nơi ở của mình là một yêu cầu của Đạo luật Bí mật."

"Đồng thời ông cũng che giấu với các phù thủy!" Giọng Umbridge vừa chóe vừa khó nghe.

"Tôi không có," Ông Weasley nói, "Nếu không thì các người vào bằng cách nào?"

"Bởi vì Percy Weasley —" Umbridge ngừng lại. Tuy rằng, sử dụng Lời nguyền Độc đoán với những người không chịu nghe theo ở Bộ Pháp thuật là việc ai cũng biết, nhưng vậy cũng không thể trực tiếp nói ra, ít nhất hiện tại không thể.

"Chuyện gì đã xảy ra với Percy?" Ông Weasley nhìn chằm chằm mụ, "Có phải cô đã làm gì đó để buộc con trai tôi đưa cô đến đây không? Nếu không, điều đó có nghĩa là cả tôi và gia đình tôi đều không cố ý che giấu vị trí của mình."

Ông nói đúng — nhưng đúng càng khiến người khác không thể chấp nhận được — Umbridge ré lên một cách kích động: "Các người đã bị tố giác! Đúng vậy, chính là Percy, con trai các người, tố giác các người giấu Potter trong nhà!"

Ông Weasley cố gắng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt không chút phản ứng của Percy: "Percy sẽ không nói như vậy, bởi vì Potter không ở đây. Mấy người thậm chí đã kiểm tra những con ma cà rồng trên gác mái, không phải sao?"

"Con trai út của ông —" Umbridge giơ cánh tay lên cao, chỉ vào 'Ron' đứng cách đó không xa, động tác này làm cổ áo khoác mụ mở ra, món đồ trang sức treo trên cổ của mụ trượt ra: Một cái mề đay, bằng vàng, được trang trí bằng những viên ngọc lục bảo tạo thành một chữ S...

"Bùm!"

Lập tức, toàn bộ khu vườn hoàn toàn chìm trong bóng tối, ông Weasley sững người một lúc, sau đó nhận ra hiệu ứng quen thuộc này là gì: bom khói tàng hình của Peru được bán trong cửa hàng của con trai ông!

Các phù thủy của đoàn thanh tra lập tức giơ đũa phép và hô 'Lumos' một cách hỗn loạn, đáng tiếc ngay cả một tia sáng nhỏ cũng không thể phát ra từ đầu đũa phép của họ, bà Weasley theo bản năng xoay người hét lên: "Đừng có giỡn nữa, George! Fred!"

'Fred' xấu hổ thì thầm: "Nhưng tôi là Kingsley, Molly."

"Ồ, vâng..."

Khu vườn hoàn toàn rối loạn, tựa hồ có người nào đó từ giữa không trung nhảy xuống, những loại rau giật mình đang cười khúc khích, khiến tất cả nghe như một tai nạn kỳ cục, bóng tối hoàn toàn khiến tất cả mọi người bó tay, không ai dám sử dụng bùa chú nguy hiểm, chỉ có thể nghe thấy tiếng Umbridge hét lên: "Ai, ai đang kéo quần áo của tôi! Là ai đang sờ cổ tôi!"

Ông Weasley kinh ngạc: "Những người từ văn phòng quản lý Muggle cũng quá... Thế mà lại có hứng thú với mụ phù thủy trông như con cóc này."

"Đừng nói như vậy, Arthur." Bà Weasley không dám hành động thiếu suy nghĩ, "Phù thủy tốt phải tôn trọng cóc."

"Má ơi, con sẽ đi tìm Trường Sinh Linh Giá với Harry." Giọng của Ron nghe rất gần bà.

Bà Weasley sững người một lúc: "Ồ. Thầy không cần gọi tôi là má đâu, Remus."

"Con là Ron!"

"Tôi biết thầy đang là Ron — Ron?!"

Bóng tối biến mất, đũa phép mọi người đều phát ra ánh sáng chói mắt như đèn xenon, nhưng ánh sáng xuất hiện trở lại đã ảnh hưởng đến tầm nhìn. Bà Weasley híp mắt, nhìn thấy Thestrals bay lơ lửng trên đầu Ron và Hermione, mà cách đó không xa một 'Ron' khác đã rút đũa phép ra, màu tóc đang chậm rãi thay đổi.

"Đó là Harry Potter!" Umbridge gầm lên giận dữ, "Các ngươi còn dám nói mình không chứa chấp Harry Potter!"

Không sai, một Harry Potter, cùng đồng lõa tóc vàng bạch kim đang chạy trốn khỏi Umbridge, trong tay còn cầm chiến lợi phẩm của bọn họ: Cái mề đay kéo ra từ cổ quý bà cóc. Umbridge trợn tròn mắt, quả thực không dám thừa nhận mụ nhận ra đồng lõa của Potter là ai — Draco Malfoy! Đội trưởng tận tâm nhất của Biệt đội săn Potter của mụ! Điều gì đã biến Slytherin ưu tú này trở thành một kẻ phản đồ trợ giúp Potter tấn công các quan chức của Bộ Pháp thuật!!!

"Harry!" Ông Weasley kêu to, "Con không nên —"

"Đúng vậy, con không nên làm như vậy," Harry một bên ngăn cản công kích, một bên khẩn cầu tha thứ, "Con biết con mang đến rắc rối lớn cho mọi người, nhưng con cần phải lấy đi cái này, nó quá quan trọng... Stupefy!"

"Ý bác là con không nên tự mình mạo hiểm!" Ông Weasley nói đầy nghiêm nghị, "Đi ngay đi, bọn bác sẽ ứng phó nơi này."

"Reducto!" Lại một bùa chú đến từ đũa phép của Harry, cậu cố chấp nói, "Con không thể bỏ trốn một mình được."

"Em có thể." Một bàn tay nhẹ nhàng đẩy vai Harry — rất nhẹ, nhưng cơ thể của Harry bay ra ngoài như một quả bóng bay, cho đến khi đυ.ng vào lưng Draco mới quay về trọng lượng vốn dĩ.

"Fleur?"

Mái tóc của Fleur óng ả như tơ lụa, nở một nụ cười quyến rũ với Harry — nhưng không vì thế mà ngăn cản những câu thần chú xinh đẹp bay ra từ cây đũa phép của cô ấy: "Có gì phải lo lắng? Chị cũng là một trong ba dũng sĩ mà."

Ron ném cây chổi ra khỏi Thestrals... Harry bị Draco kéo lên, cậu nhìn thấy khu vườn nhà Weasley đã bị giẫm đạp, Umbridge bị tê liệt bởi Bùa Choáng ngã xuống một bên, Charlie kéo Percy lui lại một góc, con mắt giả của Moody chuyển động, Lupin và Tonks đang chạy về hướng một người đàn ông vóc dáng thấp chuẩn bị đi báo tin, ông Weasley vẫy tay với cậu, đũa phép của Kingsley phun ra một ánh sáng bạc lớn, bao trùm khu vực một cách chắc chắn...

Một cụm lửa sáng lên trong Hang Sóc, Harry biết ngay rằng ai đó đã sử dụng một câu thần chú phá hoại. Cậu càng lên cao, ngôi nhà thứ hai của cậu càng thu nhỏ lại trong tầm mắt, cho đến khi nó trở thành một dấu chấm nhỏ nhìn không rõ. Âm thanh niệm chú và phản công đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gầm gừ trống rỗng bên tai Harry và tiếng đập yếu ớt của trái tim mình. Chiếc mề đay lạnh ngắt cộm trong lòng bàn tay cậu.

Đúng lúc này, Draco chậm rãi nói: "Cần phải thanh minh một chút, tôi không có hứng thú với quý bà cóc hồng kia, tôi sơ ý xé rách quần áo của mụ chỉ là bởi vì tối quá nhìn không rõ mà thôi."

Thanh âm của thế giới đã trở lại. Harry nghe thấy tiếng gió, nghe thấy những đám mây di chuyển, nghe thấy Hermione và Ron tranh cãi về việc làm thế nào để lịch sự yêu cầu các Thestrals đổi hướng, nghe được tiếng hít thở rất gần của Draco.

Hắn chớp mắt: "Tôi không có chạm vào cổ mụ ta, tôi thề."

Sau khoảng bốn mươi phút bay, họ dừng lại trên một ngọn đồi đâu đó ở Devon, có những cây cao mọc xung quanh, vị trí chính xác không rõ, đương nhiên không có ngôi nhà nào gần đó, dù là của Muggle hay phù thủy.

Một điểm dừng chân tạm thời, trước khi giám sát vị trí dao động phép thuật của phù thủy vị thành niên biến mất. Bọn họ không nói nhiều về hậu quả của hành động vừa rồi đối với Hang Sóc, đặc biệt là Ron, chàng trai tóc đỏ càng quan tâm hơn đến cái mề đay lấy từ cổ Umbridge. (Nhưng Harry vẫn nhận ra sự lo lắng qua cái miệng căng chặt của Ron, điều đó càng khiến cậu cảm thấy áy náy hơn với người bạn này.)

Chiếc mề đay vàng bị đoạt nhanh chóng được truyền qua tay mấy thiếu niên, mọi người đều cảm thấy không thoải mái với nó: Nó còn sống, thời điểm bị nắm chặt có thể khiến con người cảm nhận được nhịp đập rất nhỏ, tựa như một trái tim kim loại. Điều này giúp Harry khẳng định rằng đây thực sự là Trường Sinh Linh Giá mà tụi nó đang tìm kiếm (cậu không nói rằng vết sẹo trên trán mình sẽ đau đớn khi chạm vào vật nhỏ bé này), mặc dù không ai biết làm thế nào mà nó lại chạy từ Mundungus đến tay Umbridge.

Bọn họ đã tìm thấy một Trường Sinh Linh Giá — trước khi cuộc hành trình thực sự bắt đầu — Đây là một sự khích lệ lớn, mặc dù, ngay cả Draco cũng không thể chắc chắn rằng cụ Dumbledore sẽ giúp họ phá hủy nó như đã thỏa thuận hay không. Những bí mật được tiết lộ trên tờ Nhật báo Tiên tri một lần nữa chứng minh ảnh hưởng của tin đồn, Harry có thể thấy không chỉ mình cậu muốn biết sự thật, vì vậy, khi cậu đề nghị muốn đến Thung lũng Godric, mọi người lập tức đồng ý.

"Nhưng chúng ta sẽ đi bằng cách nào?" Ron hỏi, "Không ai biết chính xác Thung lũng Godric trông như thế nào thì không thể Độn thổ được."

Hermione nói: "Mua một tấm bản đồ là được."

"Vậy quá mạo hiểm!" Ron ồn ào, "Có lẽ phù thủy bán bản đồ cho chúng ta sẽ thông báo cho Bộ Pháp thuật ngay phút đầu tiên, chúng ta sẽ bị bao vây bởi vô số Tử thần Thực tử trước khi rời khỏi đây."

Hermione nói: "Cũng có những Muggle sống ở Thung lũng Godric."

Ron hoang mang nhìn cô: "Đúng, mình biết, vậy thì sao?"

Draco kéo dài giọng nói: "Ý cô ấy là vị trí của Thung lũng Godric cũng sẽ được đánh dấu trên bản đồ Muggle — Weasley, tôi không ngờ kiến thức của cậu lại thiếu thốn đến độ này."

Ron kinh ngạc: "Vậy là Harry đã truyền lại kiến thức Muggle này cho cậu qua nụ hôn à, Malfoy?"

Draco phẫn nộ ngậm miệng lại như bị bóp cổ.

Harry thiện lương giải vây: "Cho nên chúng ta cần tấm bản đồ Muggle, sau đó lái xe đến Thung lũng Godric."

"Xe?"

Harry giải thích: "An toàn hơn Thestrals hoặc chổi bay. Dù sao vừa rồi khi chúng ta bay đi đã bị nhìn thấy, bay trên không nhất định sẽ bị theo dõi."

Ron gật đầu: "Nhưng ở đâu có xe?"

Harry chờ mong nhìn về phía Draco.

Thật là đáng sợ, ánh mắt này của Potter, sáng ngời như có thể đánh cắp linh hồn người... Khi Draco lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã mở cái rương lớn tùy thân: "Ở đây tôi có một chiếc Jeep."

Lốp xe địa hình Bridgestone mới toanh kiêu ngạo nghiền nát lá rụng, đài phát thanh đêm khuya của Muggle mở nhạc ầm ĩ, Ron cầm vô lăng, Hermione nhướn mày ngồi ở ghế phụ nhắc nhở nó (cho dù ở vùng núi không có một bóng người thì cũng) nên tuân thủ quy tắc lái xe, mà ngài Potter lưng gánh vác hi vọng nặng nề của cả thế giới phù thủy, đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ thời vị thành niên sang thành niên (mặt tuổi tác thôi nhé) trên băng ghế sau xóc nảy.

Draco đặt một thứ gì đó mát lạnh vào lòng bàn tay của Harry.

Một cái đồng hồ — rất tinh xảo, mặt đồng hồ sẫm màu khảm những viên kim cương lộng lẫy, giống như một bầu trời đầy sao thu nhỏ, dây đeo hơi dài, nhưng Harry ngay lập tức nhớ ra rằng bây giờ mình có thể sử dụng phép thuật theo ý muốn, một câu thần chú nhỏ đã biến nó thành chiếc đồng hồ đeo tay vừa vặn quấn quanh cổ tay cậu.

"Tại sao anh lại đưa cho em cái này?" Harry hỏi. Đột nhiên có chút lo lắng rằng Draco muốn đổi chiếc nhẫn trở về, giống như anh ấy đã đổi chiếc vòng tay.

"Truyền thống." Draco chậm rãi nói, "Mỗi phù thủy đều nhận được một chiếc đồng hồ khi họ thành niên. Một truyền thống mà thôi."

Harry giơ cổ tay lên: "Vậy đây là quà sinh nhật của em à?"

"Quà sinh nhật!" Ron một tay ôm vô lăng, móc ra một cái túi giấy rồi ném, suýt chút nữa đập trúng đầu Harry — nếu Draco không nhanh nhẹn tiếp được nó.

"Bồ có chắc là bồ đã chuẩn bị cái này mà không phải là Hermione?" Harry lấy ra một cuốn sách từ gói giấy. Rồi nụ cười của cậu biến mất. Cả cậu và Draco đều nhìn thấy tựa đề cuốn sách: Dạy bạn trở nên nổi tiếng với các nữ phù thủy: Bảy lời khuyên khi hôn.

Draco nói một cách nghiêm túc: "Weasley, bất kể trước đó cậu có hiểu lầm gì đi nữa. Tôi với Potter chỉ là bạn bè."

Hermione xoay người, nhìn về phía Harry: "Bạn bè?"

Harry bất đắc dĩ nói: "Được rồi, bạn bè."

Ron búng tay một cái: "Bạn bè. Thế thì Harry học kỹ xảo giúp bồ ấy quyến rũ nữ phù thủy thì liên quan gì đến mày hả Malfoy?"

Đom đóm bên ngoài cửa sổ xe bay múa.

"Mười bảy tuổi vui vẻ, Harry." Hermione chuyền một chiếc kính soi từ hàng ghế đầu, "Vốn dĩ định gói nó lại và tặng bồ tại bữa tiệc sinh nhật, nhưng giờ thì chỉ còn cách này thôi."

Harry lẩm bẩm: "Nếu không có chỗ tựa lưng của xe, thì mình rất muốn ôm các bồ."

Ron tốt bụng đề nghị: "Bồ có thể ôm Malfoy, nếu các bồ cũng là bạn bè."

Harry nhìn về phía Draco. Slytherin kia cũng đang nhìn cậu. Cổ họng họ trở nên khô khốc, phát ngứa khi họ nhìn nhau, như thể bị một sợi lông tơ nhỏ cào loạn.

Draco khẩn trương nói: "Nhạc Muggle thật khó nghe."

"Em — em lại rất thích." Thân thể Harry căng cứng.

Bọn họ không dám thực sự ôm nhau như những người bạn.

———

Note của tác giả: Một tin tức vô dụng: Draco tỏ vẻ không thưởng thức nổi âm nhạc Muggle nhưng cả Harry và Ron đều rất thích bản nhạc mới của MJ《HIStory/Ghost》