Chương 66: Mây

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: iamaanh

Mùa đông lạnh nhất trong mười năm nay... Những đám mây u ám đã tích tụ trên bầu trời từ giữa trưa, gió lạnh thấu xương mang theo những hạt băng mỏng xuyên qua cây cối và các tòa nhà. Chưa đến ba giờ chiều mà sắc trời đã tối đến kinh người, những đám mây đen cuồn cuộn bao trùm khắp nước Anh như một cơn lốc khổng lồ đang hút hết toàn bộ ánh sáng.

... Sàn nhà mục nát và lỏng lẻo bị một con chó hoang giẫm đạp, tên Tử thần Thực tử đuổi theo nó vào gian phòng cũ đứng đó kinh hãi... Gã nhìn thấy một chiếc hộp màu vàng nằm lặng lẽ dưới sàn, đã bị mở ra, bên trong trống không...

Bóng ma trong suốt xuyên qua bức tường, cô McGonagall đặt bút lông xuống, nhìn thấy một con nai màu trắng bạc đang đứng ở bên cửa sổ. Lâu đài Hogwarts hoàn toàn bị những đám mây đen dày đặc bao phủ trong bóng tối.

Snape đứng dậy, nhìn quanh văn phòng hiệu trưởng yên tĩnh một lần rồi mở cửa rời đi. Bức chân dung của Dumbledore vẫn luôn lặng lẽ nhìn thầy.

Các nhân mã chậm rãi tụ tập ở Rừng Cấm, quả cầu thủy tinh của giáo sư Trelawney đang quay tròn: "... Ban ngày bị đêm tối nuốt chửng..."

Trên hành lang trống trải, những ngọn nến lần lượt được thắp lên, tiếng bước chân vội vã dồn dập vang lên từng đợt — "Nhanh lên, chúng ta phải đến văn phòng của giáo sư Carrow ngay lập tức," Crabbe thúc giục bạn nó bằng một tông giọng trầm xa lạ, "Ông ấy có việc quan trọng tìm chúng ta!"

Goyle lẩm bẩm: "Việc quan trọng của ông ta là trừng phạt lũ Gryffindor đang bị cấm túc chứ gì."

Crabbe cao giọng lên một chút: "Mày không muốn à?"

"Không. Sao có thể chứ." Goyle nói, "Tao thà nằm ườn trên giường ăn bánh ngọt còn hơn."

Ở phía bên kia bức tường, Harry đang ngồi trên bậc thang sau cửa, ngẩng đầu lên hôn một cách lặng lẽ, tay phải vô thức nắm phần lưng áo Draco đến mức nhăn lại. Lẽ ra họ nên bàn về nơi cất giữ chiếc vương miện đó, bàn về nơi Voldemort sẽ giấu nó ở Hogwarts, nhưng nhu cầu về một nụ hôn đã lấn át vấn đề thực tế, nghiêm túc, cấp bách đó... Chỉ nửa phút thôi, khi Crabbe và Goyle đi qua hành lang bên ngoài, những ngón tay của Draco luồn vào tóc Harry và ấn mạnh vào gáy cậu... Bọn họ cần một nụ hôn nửa phút ở đây nữa. Rất quan trọng, nửa phút mà Voldemort vĩnh viễn sẽ không hiểu được.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, con nai màu bạc đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào, dịu dàng nhìn bọn họ.

*

"Nó đang cố dẫn chúng ta đến đây." Harry đứng ở cửa phòng chứa đồ tòa tháp phía tây, nắm lấy tay cầm bằng đồng của cánh cửa gỗ.

"Potter, cẩn thận chút," Draco theo sau cậu, "Anh không thể nhớ ra ai có Thần hộ mệnh là nai cả. Mặc dù trông thì có vẻ như có liên quan gì đó đến Thần hộ mệnh của em, nhưng nếu đây là một cái bẫy —"

"Em cảm thấy nó rất quen thuộc, rất thân thiết. Không chỉ bởi vì nó cũng là một con nai." Harry đã mở cửa, mùi bụi lập tức xông vào xoang mũi.

Đây là một phòng chứa đồ ít 'phép thuật' hơn, con nai bạc sau khi vào đây dường như biến mất, trong ánh sáng tối tăm chỉ có thể nhìn thấy những hàng kệ, bên trong bày rất nhiều vật phẩm Muggle từ các thời đại khác nhau, tỷ như máy điện báo và điện thoại cầm tay. Harry phủi bụi, quan sát bảo tàng Muggle nằm gọn trong một góc của Hogwarts này, tự hỏi liệu đây có phải là nơi lưu trữ các đồ dụng dạy học nghiên cứu Muggle hay không.

"Potter." Draco đứng trong góc, bóng trải dài dưới ánh sáng, "Việc này có lẽ là do thầy Snape sắp xếp."

"Snape?" Harry bước tới và nhìn thấy một cái chậu đá có khắc chữ rune cổ đặt phía sau lò nướng bánh mì, bên cạnh còn có một cái chai rất nhỏ đựng một loại chất bạc óng ánh.

Draco ấn ngón tay vào chiếc lọ nhỏ: "Anh từng nhìn thấy cái Chậu Tưởng kí này trong văn phòng của thầy Snape, lúc ấy thầy cũng dùng cách giống vậy cho anh biết một số việc."

"Tác phong cũng rất giống thầy Dumbledore." Harry đổ chất bạc đó vào chậu đá mà không cần suy nghĩ. Cậu cứ như đã được trở lại văn phòng hiệu trưởng vào học kỳ trước, lúc đó cậu cũng như thế này, biết được rất nhiều điều mà thầy Dumbledore muốn cậu biết thông qua nhiều chiếc lọ chứa đựng những ký ức khác nhau... Ký ức trắng bạc lan ra trong chậu đá, xoay tròn, Harry thả mình chìm xuống, mất một lúc lâu cho đến khi đứng vững được trên sàn lần nữa.

Cậu mở to mắt, phát hiện Draco đã đúng: Snape đang đứng trước cái Tủ Biến mất màu đen vàng — không phải cái mà họ nhìn thấy trong Phòng Cần thiết, cái tủ này không có vết nứt — Tấm gương Ảo ảnh được đặt ở bên trong, và Snape đang nhìn chăm chăm vào tấm gương. Có lẽ thầy đã nhìn thấy điều gì đó rất vui vẻ, vì khóe miệng luôn nhếch lên; có lẽ thầy nhìn thấy điều gì đó vô cùng đau lòng, vì một giọt nước mắt đã chậm rãi lăn dài trên má.

Severus Snape đang khóc vì khao khát của mình trong gương. Draco cũng đáp xuống bên cạnh Harry, chạm nhẹ vào vai cậu.

Lúc này Snape móc ra một trái Snitch vàng từ trong túi ( ác thiếu niên nhận ra đây chính là trái Snitch trong túi Draco), sau một câu thần chú ngắn gọn, trái Snitch vàng trông như một viên kẹo bông gòn được thả vào sữa, nó chậm rãi hòa tan vào tấm gương... Snape đóng cửa tủ lại, như đang tự nói với chính mình: "Ta chỉ hy vọng thứ này sẽ xuất hiện ở nơi không thể tìm thấy... Không biết vì sao Dumbledore lại muốn bỏ chiếc nhẫn kia vào đó."

— Chiếc nhẫn kia — khi nghe thấy cụm từ này, não cậu ngay lập tức phác họa ra một chiếc nhẫn cụ thể cho Harry, chiếc nhẫn mà cậu đã nhìn thấy ở chỗ của cụ Dumbledore — chiếc nhẫn mà Marvolo Gaunt đeo, được cho là có gia huy của Peverell — không, những đường nét trên tảng đá đó không phải là gia huy của bất cứ gia tộc nào, cũng không phải những vết trầy xước vô nghĩa —

Harry kêu lên: "Đó là biểu tượng của Bảo bối Tử thần!"

"Cái gì?"

"Chiếc nhẫn mà cụ Dumbledore lấy được từ ngôi nhà cũ của Gaunt là một trong những Trường Sinh Linh Giá của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Trên nhẫn có khảm một cục đá, trên đó có biểu tượng của Bảo bối Tử thần."

Draco giật mình đè lại trái Snitch vàng trong túi: "Ý em là Viên đá Phục Sinh ở trong này?"

"Em nghĩ vậy." Harry trả lời, có chút ngạc nhiên khi thấy khung cảnh xung quanh đã biến thành văn phòng hiệu trưởng.

Bọn họ đã tiến vào đoạn ký ức tiếp theo. Ở đây Snape đang ngồi trên ghế hiệu trưởng, cau mày suy nghĩ, bức chân dung của cụ Dumbledore treo trên tường phía sau thầy. Bức chân dung đeo kính hình bán nguyệt, có đôi mắt sắc bén, vẻ tiều tụy và suy yếu trước đó đã hoàn toàn biến mất, như thể thuốc đã chữa lành mọi vết thương của thầy. Cho dù biết đây là ký ức, biết kia chỉ là chân dung cụ Dumbledore lưu lại, Harry vẫn không kiềm được mà đi về phía đó. Cậu có quá nhiều câu hỏi để hỏi, đặc biệt là về Bảo bối Tử thần: Tại sao cụ Dumbledore chưa bao giờ đề cập đến nó trước đây mà giờ lại cẩn thận để lại cho họ manh mối? Tại sao lại nói không muốn bọn họ lấy được trái Snitch cất giấu Viên đá Phục Sinh??

Đáng tiếc thay, người (hoặc chân dung) trong ký ức không thể nghe thấy giọng nói của cậu. Draco nắm lất tay cậu.

Chân dung cụ Dumbledore nói: "Xem ra hai anh em Tử Thần Thực Tử kia đã không còn chịu nghe theo mệnh lệnh của thầy."

Trên mặt Snape không có chút kinh ngạc nào: "Chúa tể Hắc Ám càng ngày càng đa nghi, hẳn là hắn đã cho anh em Carrow mệnh lệnh khác."

"Severus, thầy có thể lựa chọn phớt lờ lời kêu gọi của Chúa tể Hắc ám. Hắn sẽ sớm phát hiện ra thầy đã không còn tuân theo mệnh lệnh trông giữ tất cả học sinh của hắn, cũng sẽ phát hiện Minerva đã phản ứng trước. Thầy không cần phải tiếp tục giấu giếm lập trường của mình nữa... Harry sẽ tin tưởng thầy."

"Điều tôi không cần nhất chính là sự tín nhiệm của một Potter." Snape lạnh lùng nói, "Hiện tại Chúa tể Hắc ám vừa mới biết chiếc hộp được bảo vệ nghiêm ngặt thực ra đã trống rỗng, một khi hắn biết việc chiếc nhẫn đã mất, điểm đến tiếp theo của hắn chính là Hogwarts... Tôi phải nghênh đón hắn, tôi không có lựa chọn nào khác. Từ ngày đó trở đi tôi đã không còn lựa chọn nào nữa."

"Tôi xin lỗi." Dumbledore thở dài, trong mắt toát ra tình cảm phức tạp, "Cuối cùng cũng đã đến lúc. Nói cho Harry đi, Severus."

Snape nhìn chiếc bình bạc không ngừng đung đưa trên bàn: "Ông đã trở nên mềm yếu rồi, Dumbledore."

Dumbledore nói: "Bất kỳ một kẻ nào sau khi chết đều sẽ trở nên mềm yếu."

... Nói cho Harry cái gì?

Ánh đèn bỗng nhiên biến mất, phòng hiệu trưởng dường như chìm trong màn đêm... Không, quả thực đã là ban đêm, Harry nhìn thấy bóng tối ngoài cửa sổ, Snape đã không còn ngồi trên ghế hiệu trưởng, cụ Dumbledore đang đứng bên cạnh thầy... Đây là một đoạn ký ức khác, Harry nghe thấy Dumbledore chậm rãi nói: "Cuối cùng tôi cần thầy nói với Harry rằng, vào cái đêm Voldemort cố gϊếŧ nó, khi Lily dùng sinh mạng bản thân chắn giữa họ, một mảnh linh hồn của Voldermort đã bị thổi bay và gắn liền với linh hồn duy nhất còn sống trong ngôi nhà đổ nát. Một phần của Voldemort đang sống bên trong Harry, cho Harry khả năng nói chuyện với rắn, cũng có thể kết nối tâm trí với Voldemort, điều này luôn khiến nó bối rối. Miễn là mảnh linh hồn chưa được Voldemort tìm thấy vẫn còn bám vào Harry và được Harry bảo vệ, thì Voldemort sẽ không thể chết được."

"Vậy thì thằng nhóc đó... thằng nhóc đó phải chết sao?"

"Và còn cần phải để chính Voldemort tự mình ra tay, Severus. Điều đó rất quan trọng."

Harry nhìn Dumbledore và Snape một cách lạ lùng, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Cậu có thể hiểu từng từ một cậu nghe được: Đúng vậy, thì ra là vì thế. Đó là lí do tại sao cậu có thể xem tâm trí của Voldemort, cũng có thể nhìn thấy từ góc nhìn của Nagini... Cậu thậm chí còn có một số phản ứng đặc biệt với các Trường Sinh Linh Giá khác, tất cả đều là vì bản thân cậu cũng là một Trường Sinh Linh Giá.

Người ta mong đợi rằng cuối cùng cậu sẽ chết. Cậu nên làm như vậy, chỉ có như vậy cậu mới có thể mang cho Voldemort một kết cục thực sự. Cậu sẽ làm như vậy. Vì khao khát trong nội tâm mình, vì nụ cười của những người bạn trong khu vườn hoa hồng Windermere nở rộ, cậu nguyện ý làm như vậy.

Nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy trái tim chính mình đang đập một cách khổ sở, giọng nói của Snape và Dumbledore dường như càng ngày càng xa, con nai bạc nhảy ra khỏi đũa phép của Snape, rất nhanh lại giống như sương mù tiêu tán ở phía dưới trần nhà cao...

"Harry!"

Cổ tay Harry đau đớn, phải mất vài giây cậu mới nhận ra là do Draco đang nắm quá chặt. Draco. Harry cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang tránh nghĩ về việc liên quan tới Draco, và có vẻ như người bạn trai tóc vàng của cậu đang sắp phát điên vì bị bỏ qua — "Harry, đừng tin cái này," cơ mặt Draco vặn vẹo, khiến hắn trông như đang tức giận, lại như lập tức có thể òa khóc, "Đây tuyệt đối là một cái bẫy... Đúng, một cái bẫy, chắc chắn có ai đó đã làm giả nó... Đừng tin nó, đừng, Harry."

Vòng xoáy ký ức đẩy bọn họ lên trên, Harry thì thầm: "Chúng ta đều biết đây là sự thật mà."

Draco lườm cậu với vẻ hung dữ mà cậu chưa từng thấy trước đây, như thể giây tiếp theo hắn sẽ rút đũa phép ra đấu tay đôi, hoặc đập thẳng một cái vạc sôi vào đầu Harry Potter. Harry nghĩ thầm trong đầu, lẽ ra anh chàng tóc vàng này phải ụp một nồi Tình dược đang sôi lên đầu Harry Potter vào năm thứ tư mới phải. Có thể mối quan hệ của họ sẽ trở nên tồi tệ hơn, nhưng cũng có thể họ đã yêu nhau sớm hơn, có thể có... nhiều thời gian bên nhau hơn.

Họ trở lại sàn nhà kho, gió lạnh vẫn gào thét ngoài cửa sổ. Hai mắt Draco sáng lên, nắm chặt trái Snitch vàng, như thể tìm được nguồn nước trong sa mạc: "Bảo bối Tử thần! Chiến thắng Tử thần, đúng vậy, Dumbledore nhất định muốn nói cho em biết có Bảo bối Tử thần sẽ có thể giúp em sống sót, ông ấy thật sự không thể sắp xếp để em chết được! Nghe này, Potter, chúng ta sẽ đến Thung lũng Godric ngay bây giờ —"

"Không còn nhiều thời gian nữa." Harry nói: "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ sớm tới Hogwarts thôi, chúng ta cần tìm ra vương miện Ravenclaw nhanh hơn hắn."

Cậu giữ chặt cổ áo Draco, cúi người hôn lên môi người bạn trai anh tuấn của mình, nhẹ giọng lặp lại: "Không còn nhiều thời gian nữa đâu mà."

"Nhưng không ai biết chiếc vương miện đó ở đâu cả, nó thậm chí có thể ở trong một khu rừng chết tiệt nào đó ở Albania!" Draco hoàn toàn không bị thuyết phục bởi hành động thân mật đơn giản này và giận dữ tuyên bố ý kiến của mình, "Đi tìm Bảo bối Tử thần thực tế hơn!"

Vì thế Harry nhìn vào đôi mắt sáng nhạt màu của Draco. Cậu nhớ đến con cá voi bạc khổng lồ bay lên bầu trời đêm ấy, nhớ đến căn nhà nghỉ trong cơn mưa, nhớ đến con mực khổng lồ bơi phía trên họ trong hồ Đen đóng băng. Cậu cũng nhớ đến thành phố bừa bộn kỳ lạ trong Phòng Cần thiết, với ánh trăng tràn vào từ những khung cửa sổ cao, cậu và Draco cùng ngồi trên một chiếc thùng cũ, một bộ tóc giả cũ được đẩy sang một bên, bên trên là một chiếc vương miện rỉ sét —

Harry nói: "Không. Em nghĩ em biết vương miện Ravenclaw ở đâu."