Chương 37: Muốn chết à? (1)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Liên tiếp hai ngày, Tần Tiểu Bắc đều vẽ bản thiết kế ở trong biệt thự, sau đó dùng Wechat kết nối với hai người Lý Du Du, Hà Giai về chuyện thiết kế.

Buổi chiều ngày thứ ba, chị Chu gọi điện thoại cho Tần Tiểu Bắc, bảo cô đi đến phòng thiết kế, bởi vì muốn trao đổi chuyện bản thảo thiết kế.

Tần Tiểu Bắc đang định ra cửa, cửa thư phòng lập tức kéo ra, Bùi Kình Nam lạnh giọng hỏi cô: "Đi đâu đấy?"

"Đi phòng thiết kế một chuyến." Tần Tiểu Bắc nói.

"Lại muốn chết à?" Bùi Kình Nam hỏi.

"Tôi sẽ không đi quá lâu." Tần Tiểu Bắc nói.

"Mấy ngày nay đã chảy sạch chưa?" Bùi Kình Nam hỏi.

"Vẫn chưa, trên mạng nói phải chừng bảy ngày." Tần Tiểu Bắc nói.

"Chẳng phải sinh non thì không thể đi ra ngoài không thể trúng gió sao?" khóe môi Bùi Kình Nam nhếch lên khinh khỉnh nhìn qua Tần Tiểu Bắc: “Hay là cô vốn không hề sinh non? Là căn bản không mang thai mới đúng."

"Tôi không nhìn nhầm que thử thai được." Tần Tiểu Bắc nói.

"Vậy con mẹ nó cô còn đi tìm chết cái gì? Thành thành thật thật ở trong nhà cho tôi, trong vòng một tháng không cho phép đi ra ngoài! Đừng nói ông đây khắt khe với cô, ngày nào không ly hôn, tôi phụ trách với cô ngày đấy." Bùi Kình Nam lạnh giọng nói.



Tần Tiểu Bắc nhìn Bùi Kình Nam, ý đồ thương lượng: "Tôi sẽ trở về nhanh thôi."

"Cô thử nói thêm câu nào nữa xem!" Bùi Kình Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Tiểu Bắc, ngữ điệu càng lạnh hơn.

"Được thôi." Tần Tiểu Bắc đành phải ấm ức trở về phòng.

Cô gọi điện thoại cho chị Chu nói mình không đi được, không tìm được lý do thích hợp, lại sợ Bùi Kình Nam nghe ra chân tường, cô dứt khoát nói với chị Chu là cô sảy thai.

Chị Chu cũng là phụ nữ, cũng rất quan tâm đến cô, liên tục nói phụ nữ nhất định phải yêu quý cơ thể của mình, nếu chưa quyết định muốn có thì phải dùng biện pháp bảo vệ cho tốt, loại chuyện này, đều là đàn ông thoải mái phụ nữ chịu tội ở trong điện thoại...

Tần Tiểu Bắc dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm kích chị Chu quan tâm ở trong lòng.

Sau đó là nói chuyện thiết kế trên Wechat, Tần Tiểu Bắc gửi bản thiết kế hoàn chỉnh đến trong nhóm Wechat, phương án thiết kế liên quan tới trang sức của Đường gia xem như hoàn thành sơ bộ.

Lại qua mấy ngày.

Cơm trưa.

Hoàn toàn như trước đây, món ăn trước mặt Bùi Kình Nam hương vị đầy đủ, đồ ăn trước mặt Tần Tiểu Bắc thì nhạt nhẽo vô vị.

Tần Tiểu Bắc thật sự không nhịn được đưa đũa đi gắp đồ ăn trước mặt Bùi Kình Nam.

Cạch ——

Đũa của Bùi Kình Nam gõ vào trên đũa của Tần Tiểu Bắc.



Tần Tiểu Bắc không nói nhìn Bùi Kình Nam, lên án: "Đứa bé cũng mất rồi, tôi không muốn uống thứ canh không có gia vị đó nữa."

"Cô chảy sạch chưa?" Bùi Kình Nam nhìn về phía Tần Tiểu Bắc.

"Ừm." mặt Tần Tiểu Bắc đỏ lên.

Bụng dưới của Bùi Kình Nam xiết chặt, lập tức nhìn Tần Tiểu Bắc, khóe môi nhếch lên: "Sinh non cũng phải kiêng khem, cả tháng tiếp theo, thực đơn của cô sẽ được đặt riêng."

Cô bắt anh cấm dục, được thôi!

Anh muốn để cô uống canh đến nôn!

Tần Tiểu Bắc: "..."

Trong lòng cô có một vạn con thảo nê mã đang kêu rên, còn phải sống cuộc sống không có gia vị một tháng nữa sao.

Có điều, liên quan tới chuyện trong bụng không còn đứa bé, cô cảm thấy mình xem như nhân họa đắc phúc, không cần phải giấu diếm nữa, Bùi Kình Nam cũng không dự định ly hôn với cô.

Mang chuyện ăn canh so với việc này, trong nháy mắt biến thành việc nhỏ, mặc dù cô đã uống canh đến nỗi muốn nôn mấy lần.

Chỉ là, cô không biết, đứa bé đã mất rồi, vì sao Bùi Kình Nam vẫn chưa ly hôn với cô? Có lẽ đúng như anh ta nói, người đàn ông cô yêu còn chưa kết hôn sinh con, anh ta còn chưa thoải mái.

Điện thoại của Bùi Kình Nam vang lên, là mẹ anh Tư Ái Hoa.