Chương 48: Đồng thời rơi xuống nước cứu ai trước? (2)

Nhóm dịch: Mèo Đen

Xa xa Bùi Kình Nam nghe thấy tiếng khóc của Hổ Tử, anh nhanh chân chạy tới: "Hổ Tử, sao vậy?"

Bác sĩ Lữ Lữ Phẩm cũng lập tức cùng đi qua.

Hổ Tử chỉ vào trong nước: "Dì, dì..."

Bùi Kình Nam nhìn về phía mặt hồ, con ngươi bỗng nhiên co lại.

Trong hồ, lộ ra hai cái đầu, còn có màu của váy, một đen một trắng, hai người cách xa nhau khoảng ba mét.

Cơ thể Bùi Kình Nam bỗng nhiên lui về sau, lợi dụng quán tính nhảy ùm vào trong nước, bơi về phía bóng người màu trắng.

Lữ Phẩm thấy thế, anh ta bị dọa bội ném hòm thuốc ra, tung người một cái nhảy vào trong nước, đi vớt Tần Tiểu Bắc lên.

Hai tay Tần Tiểu Bắc ôm chân, được Lữ Phẩm cứu.

Tần Tiểu Bắc và Bách Thiên Nhi đều được đặt ngang trên mặt đất.



Bách Thiên Nhi bị sặc nước khá nhiều, ho khù khụ.

Bùi Kình Nam mặt lạnh nói với Lữ Phẩm: "Bác sĩ Lữ, qua xem cho cô ấy đi."

Lữ Phẩm vốn định xem tình huống của Tần Tiểu Bắc, nghe thấy Bùi Kình Nam nói như vậy, anh đành phải đi sang bên Bách Thiên Nhi.

"Chuyện gì xảy ra?" hai tay Bùi Kình Nam đè lên trên ngực Tần Tiểu Bắc, dùng sức ấn xuống.

"Khụ khụ!" Tần Tiểu Bắc bị ép ho khan kịch liệt.

Cô không nhịn được cười trêu chọc: "Nếu tôi chết, có thể là người chết chìm oan nhất, không phải bị chết đuối, mà là bị đè chết."

Sắc mặt Bùi Kình Nam càng lạnh lẽo hơn, mang theo chất vấn: "Tôi hỏi cô chuyện gì xảy ra?"

Trên mặt Tần Tiểu Bắc vốn còn đang cười phút chốc không còn nữa. Thật ra vừa rồi Bùi Kình Nam cứu được Bách Thiên Nhi trước, không phải là cô không có một chút xíu cảm giác nào đâu đấy!

Tốt xấu gì cô cũng là vợ anh ta mà! Vậy mà anh ta lại cứu người khác trước.

Có điều cô nhanh chóng bình thường trở lại, bọn họ vốn không có tình cảm, đối với cô mà nói, anh ta là công cụ báo thù của cô, với anh ta mà nói, cô cùng lắm chỉ là bạn tình của anh ta. Mà Bách Thiên Nhi có thể là người phụ nữ anh ta yêu, cho nên, anh ta cứu Bách Thiên Nhi trước, cũng không có gì đáng trách.

Chỉ là, hiện tại người đã không sao, còn khẩn trương như vậy làm gì? Trừng cô làm gì? Tưởng rằng cô làm gì với Bách Thiên Nhi sao?



"Kình Nam, anh đừng phát cáu, Tiểu Bắc định đi cứu em, em đi nhặt bóng cho Hổ Tử. Lúc ấy em cứ tưởng nước không sâu, sau đó không đứng vững, trượt một chút." Bách Thiên Nhi nói rõ chuyện đã xảy ra đơn giản.

"Là vậy sao?" Bùi Kình Nam trừng mắt với Tần Tiểu Bắc, sắc mặt không bởi vì lời giải thích của Bách Thiên Nhi mà trở nên tốt hơn, ngược lại còn lạnh lẽo giận dữ hơn.

Tần Tiểu Bắc liếc mắt: "Anh cảm thấy thế nào?"

"Sặc nước?" Bùi Kình Nam hỏi.

"Không có." Tần Tiểu Bắc nói.

Bùi Kình Nam càng nhíu chặt mày hơn, mẹ nó, tỏ ra yếu đuối sẽ chết à? Bởi vì trước đó cô có nói với anh cô lớn lên bên bờ biển, anh mới cứu Bách Thiên Nhi trước, anh cho rằng cô lớn lên bên bờ biển, chắc hẳn sẽ rất quên thuộc với sóng nước.

Thế nhưng về sau ngẫm lại, không thích hợp, dù lớn lên bên bờ biển, cũng có người không quen với nước, bằng không, vì sao vừa rồi cả người cô như chôn ở trong nước vậy?

Tâm tình nóng nảy, anh bế ngang Tần Tiểu Bắc lên, nói với Lữ Phẩm: "Làm phiền anh đỡ đến khách phòng đi."

Nói xong anh nhanh chân đi vào nhà chính, lúc đi qua bên người Hổ Tử, anh quát một tiếng: "Hổ Tử, đi cùng mau."

"Dạ." Hổ Tử không dám phản bác, lập tức đuổi theo.