Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dư Âm Mùa Thu

Chương 4: Những Mảnh Vỡ Của Quá Khứ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian như dòng sông chảy mãi không ngừng, cuốn theo mọi ký ức và cảm xúc. Hà Nội bước vào mùa đông, khoác lên mình một tấm áo u ám và lạnh lẽo. Mỗi ngày Mai đều cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy của sự chờ đợi và mong mỏi, nơi mà nỗi nhớ và nỗi buồn luôn hiện diện.

Ngày hôm đó, khi ánh nắng yếu ớt của mùa đông len lỏi qua khung cửa sổ, Mai ngồi bên bàn, nhìn ra ngoài phố. Những chiếc lá cuối cùng của mùa thu đã rơi rụng, để lại những cành cây trơ trọi giữa bầu trời xám xịt. Cô tự hỏi liệu Quân có đang nhớ về cô, có nghĩ về những ngày tháng họ đã cùng trải qua hay không.

Trong căn phòng nhỏ, những kỷ vật của Quân vẫn được Mai giữ gìn cẩn thận. Mỗi bức ảnh, mỗi món quà nhỏ, đều là những mảnh ghép của quá khứ mà cô không thể nào quên. Cô nhìn vào bức tranh Quân đã vẽ tặng cô, hình ảnh của hai người dưới tán cây bàng rợp bóng. Bức tranh ấy dường như vẫn còn giữ lại được hơi ấm của những ngày tháng hạnh phúc, nhưng giờ đây, nó chỉ còn là một chứng tích của những kỷ niệm xa xôi.

Mai quyết định đi dạo quanh phố phường Hà Nội, hy vọng rằng không khí bên ngoài có thể giúp cô tìm thấy một chút yên bình. Cô đi qua những con phố quen thuộc, nơi mà trước đây cô và Quân thường dạo chơi. Những quán cà phê nhỏ, những cửa hàng sách cũ, tất cả đều gợi nhớ về những khoảnh khắc tươi đẹp mà họ đã cùng nhau trải qua.

Khi đi qua một quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, Mai dừng lại. Đây là nơi mà cô và Quân thường đến, ngồi bên nhau và chia sẻ những câu chuyện không bao giờ kết thúc. Cô bước vào quán, gọi một tách cà phê và ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài trông thật yên bình, nhưng trong lòng cô, một cơn bão của cảm xúc đang cuộn trào.

Trong quán, Mai nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi bên góc phòng, chăm chú đọc sách. Bà có mái tóc bạc trắng và ánh mắt hiền từ, toát lên vẻ bình yên mà Mai thầm ao ước. Bất giác, bà quay sang nhìn Mai, mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười của bà như một lời an ủi thầm lặng, làm dịu đi phần nào nỗi buồn trong lòng Mai.

Mai không thể ngăn mình khỏi việc bắt chuyện với bà. "Bà có thường xuyên đến quán này không ạ?" cô hỏi, giọng nói có chút ngập ngừng.

Bà lão gật đầu, ánh mắt lấp lánh sự hiểu biết. "Ừ, bà đến đây mỗi tuần. Quán này yên tĩnh và có nhiều kỷ niệm với bà."

Mai cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời nói dịu dàng của bà. "Cháu cũng vậy," cô thở dài. "Nơi này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của cháu và người yêu ."

Bà lão nhìn Mai một lúc, rồi nói: "Kỷ niệm luôn là những viên ngọc quý trong cuộc đời, cháu ạ. Dù có đau đớn hay vui vẻ, chúng đều giúp chúng ta trưởng thành và hiểu rõ hơn về bản thân mình."

Mai cảm nhận được sự sâu sắc trong lời nói của bà lão. "Cháu đã từng nghĩ rằng kỷ niệm sẽ giúp cháu vượt qua nỗi đau, nhưng đôi khi chúng lại khiến cháu cảm thấy buồn hơn."

Bà lão mỉm cười, đặt cuốn sách xuống. "Kỷ niệm giống như những mảnh vỡ của quá khứ, có thể làm chúng ta đau khi chạm vào, nhưng cũng có thể làm nên bức tranh hoàn chỉnh của cuộc đời. Hãy học cách chấp nhận và trân trọng chúng, rồi cháu sẽ tìm thấy sự bình yên."

Mai ngồi đó, nghe từng lời của bà lão, cảm thấy lòng mình dịu lại. Cuộc trò chuyện với bà như một liều thuốc xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Cô nhận ra rằng, dù có đau đớn, kỷ niệm vẫn là một phần không thể thiếu của cuộc sống, và cô cần học cách sống chung với chúng.

Khi rời quán cà phê, Mai cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Cô tiếp tục đi dạo quanh những con phố Hà Nội, cảm nhận được sự thay đổi trong lòng mình. Dù nỗi buồn vẫn còn đó, nhưng cô biết rằng mình có thể vượt qua nó, bằng cách trân trọng và chấp nhận những kỷ niệm đã qua.

Mùa đông Hà Nội vẫn lạnh lẽo, nhưng trong lòng Mai đã có một chút ấm áp từ cuộc trò chuyện với bà lão. Cô quyết định trở về nhà, bắt đầu viết một bức thư cho Quân. Trong thư, cô kể về những ngày tháng vừa qua, về những kỷ niệm và nỗi nhớ mà cô đã trải qua. Cô viết về cuộc gặp gỡ với bà lão, và những lời khuyên sâu sắc mà bà đã dành cho cô.

Khi viết xong bức thư, Mai cảm thấy lòng mình như được giải tỏa. Cô gửi thư đi, hy vọng rằng Quân sẽ nhận được và hiểu được những gì cô muốn nói. Dù khoảng cách có xa xôi, cô vẫn tin rằng tình yêu và kỷ niệm sẽ luôn gắn kết họ lại với nhau.

Thời gian tiếp tục trôi đi, và Mai dần tìm thấy sự bình yên trong lòng. Cô bắt đầu tham gia các hoạt động xã hội, gặp gỡ bạn bè và tìm kiếm những niềm vui nhỏ trong cuộc sống. Mỗi ngày trôi qua, cô cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, và nỗi đau từ sự chia ly dần trở thành một phần của quá khứ.

Một buổi chiều mùa đông, khi ánh nắng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, Mai nhận được một bức thư từ Quân. Những dòng chữ trong thư tràn đầy cảm xúc, kể về những khó khăn và thử thách mà anh đã trải qua, nhưng cũng đầy ắp sự quyết tâm và hy vọng vào tương lai. Anh viết rằng dù có bao nhiêu khó khăn, anh vẫn luôn nhớ về Mai và những kỷ niệm đẹp của họ.

Mai đọc thư, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bức thư như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô, làm tan biến nỗi buồn và đem lại hy vọng mới. Cô biết rằng, dù khoảng cách có xa xôi, tình yêu của họ vẫn còn đó, mạnh mẽ và vững chắc.

Mai quyết định không để nỗi buồn kiểm soát cuộc sống của mình nữa. Cô bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, tìm kiếm những mục tiêu mới và tin tưởng vào sự trở lại của Quân. Cô biết rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, tình yêu và kỷ niệm sẽ luôn là những viên ngọc quý giúp cô vượt qua mọi thử thách.

Mùa đông Hà Nội vẫn lạnh lẽo, nhưng trong lòng Mai đã tràn đầy hy vọng và sự kiên nhẫn. Cô tin rằng, một ngày nào đó, Quân sẽ trở về, và họ sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện tình yêu của mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »