Chương 29: Yêu đương vui vẻ, cô gái của anh

Sau khi đến phố ăn vặt, điều đầu tiên Tần Thư nếm thử chính là trà sữa thái đang hot nhất.

Kết quả khi mở nắp ra, bên trong không cẩn thận văng lên quần áo, dừng ở ngực, cực kỳ dễ thấy, lau thế nào cũng không sạch được.

Cô đành phải vào nhà vệ sinh công cộng thay áo, mặc quần đùi cùng áo yếm, phần lưng trống trải, bờ vai lộ ra trọn vẹn, dáng người nuột nà, không sót một thứ gì.

Quý Nam trực tiếp bỏ qua vấn đề Tần Thư mang thêm quần áo đi ra ngoài, chỉ chú ý tới quần áo của cô quá hở, anh nhíu mày: “Chúng ta đi mua một bộ mới, thay đồ xong lại quay lại ăn.”

Tần Thư nói: “Không sao đâu, em mặc bộ này cũng không thấy lạnh.”

Phản kháng vộ dụng, cô buộc phải thay lại chiếc váy ban đầu, đồng thời đi mua quần lửng và áo ngắn tay từ một cửa hàng quần áo gần nhất, sau đó mới quay lại phố ăn vặt.

***

Sau khi yêu, Tần Thư phát hiện đàn ông thật sự là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới.

Đi dạo ở phố ăn vặt một thời gian, nắm tay Quý Nam cứng, thỉnh thoảng còn không cẩn thận liếc nhìn nhau anh cũng cứng, chứ đừng nói đưa đồ ăn trong tay mình cho Quý Nam, cúi đầu là có thể nhìn thấy đũng quần anh phồng to, cô sợ tới mức kéo người chạy vào trong góc tối, nói với anh ba điều.

“Thứ nhất, ở bên ngoài, nhất là khi có người, không được động tay động chân, thứ hai, kìm chế du͙© vọиɠ, không được cứng ở nơi công cộng, thứ ba, khi chơi không cho nói mấy lời bậy bạ.”

Nói xong, Quý Nam trầm mặc không nói gì, cô nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Quý Nam nhìn chằm chằm cô.

“Đây đều là để tốt cho chúng ta.” Tần Thư nói, “Nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

“Nhưng.” Quý Nam thấp giọng nói: “Anh vừa nhìn thấy Thư Thư liền cứng thì phải làm sao đây?”

Tần Thư chính trực nói: “Anh đã là người trưởng thành rồi, phải học được cách khống chế du͙© vọиɠ của mình.

Sau khi nghĩ lại, cảm thấy không phải cứ muốn khống chế phản ứng sinh lý là có thể khống chế được, cô chịu thua nói: “Chỉ cần anh làm được ba điều này, về sau cái kia đều do anh định đoạt.”

Làm nhiều lần như vậy rồi anh vẫn chưa thử chơi SM với mình, điều này khiến cô rất mong chờ.

Quý Nam cười, “Được, anh đồng ý với em.”

Sau khi thỏa thuận xong, Tần Thư nắm tay anh chạy vào khu náo nhiệt: “Mau lên, quán chân gà nổi tiếng trên Tiểu Hồng Thư rất đông người, nghe nói phải đứng xếp hàng rất lâu, đến chậm thì không có cái ăn đâu.”

Vì để tiết kiệm thời gian và mua được nhiều món ngon, Tần Thư bảo Quý Nam đi mua xiên mực, còn mình thì ở lại đứng xếp hàng.

Lúc Quý Nam cầm xiên mực cùng bánh gạo quay trở lại, cửa hàng chân gà đã có một hàng dài người đứng xếp hàng, từ xa anh nhìn thấy Tần Thư đang kiễng chân nhìn tình hình phía trước, bởi vì đằng trước có một chàng trai cao ráo chắn mất tầm nhìn của cô, khiến cô phải nhảy lên nhiều lần.

Quý Nam cúi đầu cười khẽ một tiếng, đi qua đưa xiên mực và trà sữa cho cô: “Cầm lấy này, em ngồi lên vai anh là có thể nhìn thấy.”

Nói xong, anh ngồi xổm trước mặt cô.

Tần Thư sửng sốt một lúc, lúc này người phụ trách giữ gìn trật tự đi tới: “Mọi người xếp thành hàng, đừng đứng ở giữa ảnh hưởng đến người khác.”

Người phía sau chen lên trước, Tần Thư hơi do dự, cuối cùng vẫn ngồi lên.

Khoảnh khắc Quý Nam đứng lên, Tần Thư hoảng sợ, cảm giác bản thân như sắp ngã, cô ôm chặt đầu anh.

Quý Nam giúp cô lấy trà sữa: “Vừa ăn vừa xem.”

Hiện tại Tần Thư chưa muốn ăn, bảo anh cầm hết, độ cao này cô có thể nhìn rõ tình huống trong tiệm, bốn người bận rộn đến mức không làm hết việc, nhưng số lượng rất nhiều, đến lượt cô vẫn có thể mua được.

Tần Thư yên tâm, nói với Quý Nam: “Có thể mua được, anh có thể đặt em xuống.”

“Không sao, để anh cõng em.”

Hành động này quá lộ liễu, Quý Nam lại cao, ở trong đám đông vô cùng bắt mắt, có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, được bạn trai cõng như vậy, tuy rằng Tần Thư rất vui nhưng da mặt cô mỏng, xấu hổ, nên bảo anh mau đặt mình xuống.

Phía trước vẫn còn rất nhiều người, tạm thời sẽ không mua được chân gà ngay, cô ăn xiên mực khi còn nóng, Quý Nam không thích ăn nên không động vào, cô cắn hai miếng lại giơ tay đưa tới bên miệng Quý Nam: “Cắn thử một miếng đi, ngon lắm.”

Quý Nam lắc đầu từ chối, Tần Thư trực tiếp đặt lên môi anh, chớp mắt nhìn anh đầy chờ mong, Quý Nam do dự vài giây, cuối cùng vẫn há miệng cắn một miếng nhỏ.

“Ăn ngon không?” Tần Thư hỏi anh.

“Tạm được.” Phản ứng của Quý Nam bình thường, anh không thích mùi này nhưng cũng không bài xích.

Tần Thư ăn sạch chỗ còn lại: “Mực xiên này chỗ nào cũng bán, nhưng ăn ở đây vẫn ngon nhất.”

Quý Nam nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, khuôn mặt trở nên dịu dàng.

Ra khỏi phố ăn vặt, Quý Nam nói muốn đi dạo ở trung tâm thành phố, vừa đến nơi, Tần Thư liền đi vệ sinh, lúc đi ra thì mặc áo gió màu xanh lục, dài đến đầu gối.

Cô lặng lẽ nói với Quý Nam: “Anh, ngày mai là cuối tuần, nếu không đêm nay không về trường?”

Quý Nam hiểu ý, ghé vào tai cô thì thầm: “Anh có thể hiểu đây là chủ động mời không?”

Tần Thư gật đầu, mềm giọng làm nũng: “Vậy anh có muốn trở về trường không?”

“Đi xuống lầu.” Bụng Quý Nam nóng lên, ôm eo cô ấn thang máy đi xuống, thang máy đang dừng ở tầng hai.

Tần Thư nghi hoặc: “Không phải anh nói muốn đi dạo một lúc sao, sao lại đi xuống?”

“Đợi lát nữa em sẽ biết.” Quý Nam nói.

Tới bãi để xe ngầm, Tần Thư mới biết xe của Quý Nam đang ở đó, Quý Nam bảo cô ngồi ghế sau.

Tần Thư khó hiểu nói: “Không phải xe ở trường sao?”

“Đi vào trước đi, lát nữa sẽ giải thích cho em.”

Tần Thư tự mình mở cửa xe, vừa mở ra liền nhìn thấy bên trong đặt một bó hoa hồng lớn, màu sắc lấp lánh. Ở giữa bó hoa còn có một hình trái tim, nhìn đã biết là hàng cao cấp.

Tần Thư sửng sốt, cảm thấy đây là Quý Nam chuẩn bị cho cô, cô kinh ngạc, vui vẻ, cảm xúc lẫn lộn đan xen.

Lúc này, Quý Nam ôm lấy cô từ phía sau: “Yêu đương vui vẻ, cô gái của anh.”