Chương 39: Mất mặt trước mặt bạn trai xấu hổ muốn chết

Một người như Quý Nam, tiêu chuẩn tìm bạn gái sẽ không thấp, bởi vậy khi nghe nói bạn gái anh giống một nữ minh tinh, giáo sư Lý cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Biết Quý Nam không độc thân, cô ấy tự mình chặt đứt ý niệm giới thiệu đối tượng cho người ta, chuyển sang Lục Viễn Trình: “Lục Viễn Trình, em hãy học Quý Nam đi, đêm nay cố gắng biểu hiện thật tốt, người cô giới thiệu cho em là một cô gái xinh đẹp đến từ học viện nghệ thuật.”

“Chúng ta phải đến đó sớm nếu không chúng ta sẽ bị mất điểm, để lại ấn tượng xấu cho người ta. Người lần này cô giới thiệu cho em là một cô gái ưu tú, mấy giáo viên cô quen đều khen ngợi em ấy.”

Lục Viễn Trình sững sờ: “Học viện nghệ thuật?”

Năm nay học viện nghệ thuật không phải chỉ có bốn cô gái hay sao, cậu đều từng gặp, đúng là rất xinh đẹp nhưng không biết có còn ai độc thân hay không.

“Em nói này, học viện nghệ thuật có giống bên truyền thông không?”

Cậu cảm thấy hai bên này rất giống nhau, đều xinh đẹp và có khí chất. Có vẻ như bên truyền thông cũng có vài cô gái ưa nhìn.

Giáo sư Lý: “…”

“Chính em đã nói ra hai cái tên khác nhau, em cảm thấy có thể giống nhau sao?”

“Tuy nhiên chuyên ngành nghệ thuật ở trường chúng ta kém hơn so với các chuyên ngành khoa học, bắt đầu cũng muộn hơn. Lúc học viện nghệ thuật mới thành lập, có vài ngành đúng là được tách ra từ bên truyền thông. Nhưng hiện tại phân chia rất rõ ràng.”

Lục Viễn Trình nghĩ tới nghĩ lui, người được giới thiệu cũng chỉ có thể là người bạn cùng phòng nào đó chưa thoát khỏi cô đơn của Tần Thư.

Trước đó giáo sư không nói người đến từ đâu, hứng thú của cậu còn bừng bừng, hiện tại nghe nói đến từ học viện nghệ thuật, cảm giác chờ mong hạ xuống, nhưng nhớ tới hai cô gái mà cậu không biết cũng rất xinh nên trong lòng vẫn có chút ý tưởng.

Hơn nữa cũng không nhất định phải học cùng ngành, lớn hơn một hoặc hai tuổi cũng không có vấn đề, đẹp là được.

“Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ biểu hiện tốt.”

Nhưng lúc nhìn thấy người, Lục Viễn Trình trợn tròn mắt.

Đối phương có hai cô gái, một người đeo nhẫn cưới sáng chói, thể hiện ra đã có đối tượng, một người còn lại chính là Tần Thư.

Không cần nói cũng biết đáp án.

Loại chuyện trùng hợp này lại xảy ra trên người mình, Lục Viễn Trình cảm thấy bản thân có thể đi mua vé số.

Người giáo sư giới thiệu lại là bạn gái của anh Quý? Quan trọng nhất là anh Quý vẫn còn ở đây.

Khụ khụ.

Giáo sư Lý cùng vợ giáo sư của Tần Thư là bạn đại học, tình bạn sâu đậm, sau khi nhìn thấy Tần Thư thì luôn khen ngợi cô xinh đẹp.

Giáo sư của Tần Thư cũng không keo kiệt mà khen ngợi: “Bề ngoài cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, tài năng của Tần Thư mới đáng để khen, em ấy rất có năng khiếu hội hoạ, lúc học năm hai đại học đã có thể thiết kế cho các công ty từ nhỏ đến lớn, kiếm được không ít tiền, hiện tại có chút danh tiếng. Một số bài báo cũng được đăng lên tạp chí nghệ thuật rồi.

Lão Dương ngoại trừ nói nhiều ra thì tật xấu lớn nhất chính là khoác lác, lần nào cũng khen Tần Thư lên tận trời xanh khiến cô phải xấu hổ.

Mấu chốt chính là người ngồi đối diện là bạn trai của cô, cô hận không thể chết ngay tại chỗ, cho nên nhỏ giọng trả lời: “Không có, em chỉ vẽ mấy bức linh tinh thôi.”

Lão Dương hoàn toàn không nhìn ánh mắt của ai, tiếp tục khoe khoang: “Cái này có gì phải xấu hổ, em có hai bức tranh từng được trưng bày ở các triển lãm tranh trong nước, lên mạng tra cũng có thể tìm được, hơn nữa còn được đăng lên trang tin tức của trường ta, điều này không có nhiều sinh viên làm được đâu.”

Trong đó cũng trộn lẫn một số sự thật, không hoàn toàn thổi phồng.

Lão Dương là một nghệ thuật gia xuất sắc, nhưng hội hoạ cùng thiết kế chỉ là sở thích của thầy mà thôi, mục tiêu mà thầy theo đuổi suốt đời chính là nghiên cứu học thuật.

Theo cách nói của thầy, chỉ cần người có thiên phú là có thể làm được điều cơ bản của hội hoạ và thiết kế, muốn tốt hơn thì dựa vào chăm chỉ và nỗ lực, nhưng học thuật mới là thứ chân chính thể hiện giá trị cá nhân.

Đem những biểu tượng mọi người biết tổng kết vào những trang giấy, truyền thụ cho người khác, hoặc để lại thành quả cho thế hệ sau.

Nếu có thể xuất bản trên tạp chí quốc tế, đừng nói đến chuyên ngành mà xếp hạng của trường cũng tăng lên.

Khoa nghệ thuật phải chịu nhiều kỳ thị, nhất là so với các khoa đã thành lập lâu đời, nghiên cứu học thuật căn bản không có phần của bọn họ, bởi vì thầy mới quyết tâm giúp khoa nghệ thuật trở nên lớn mạnh hơn.

Tóm lại, mục tiêu của lão Dương rất lớn, cho nên có yêu cầu rất cao với học sinh, không chỉ vẽ tranh làm thiết kế mà còn phải viết luận văn để xuất bản.

Ngay khi Tần Thư vào lớp của thầy, sau khi nộp một bức tranh trong bài thi giữa kỳ, bị thầy nhìn trúng, buộc cô vẽ mấy chục bức, đồng thời chọn ra bức đẹp nhất trong số đó gửi đến mấy triển lãm tranh của người lão luyện trong giới để đánh giá.

Mấy bức tranh đó đều do lão Dương đề cử, trong mấy chục bức chỉ được chọn hai bức, bình thường nói đến chuyện này Tần Thư đều rất xấu hổ.

Loại chuyện giới thiệu với người trong giới này chính là lừa gạt người ngoài giới, những người không hiểu đều sẽ cảm thấy cực kỳ giỏi.

Giáo sư Lý khen Tần Thư đến mức mặt cô đỏ bừng, cô liên tục kêu cứu mạng.

Mỗi lần lão Dương đưa cô đi gặp một chuyên gia học thuật, đều phải nhắc những thứ không đáng nhắc tới của cô ra nói một lần.

Nếu gặp người trong mặt, đều mất hết mặt mũi.

Nhưng cũng may cô đi theo lão Dương học tập mấy năm nay đã học được cách ứng phó đối với những chuyện không liên quan đến mình, đó chính là ăn cơm, không nói gì cả, chỉ vùi đầu vào ăn.

Dù sao chỉ cần cô không xấu hổ thì người xấu hổ chính là lão Dương.

Ngồi đối diện Tần Thư là Lục Viễn Trình, bên cạnh Lục Viễn Trình là Quý Nam, lúc cúi đầu ăn cơm Tần Thư lén nhìn Quý Nam, nhìn thấy anh đang cười.

Vẻ mặt Tần Thư sống không còn gì luyến tiếc.

Sau này cô phải sống trong trường thế nào đây, đừng nói mất mặt trước mặt Quý Nam, nếu truyền ra ngoài, cô chắc chắn bị nghiên cứu sinh ngành hoá cười nhạo.

Lục Viễn Trình chỉ là một học sinh bình thường, phương diện học tập không có gì nổi bật, vì vậy giáo sư Lý lấy Quý Nam ra, khen lấy khen để, tỏ vẻ các nam sinh ngành hoá và công nghệ đều rất xuất sắc.

“Tần Thư cũng vậy…”

Sinh viên học nghệ thuật có hai tính cách, một là mắc chứng tự kỷ, mắc chứng sợ xã hội, một loại khác giống như lão Dương, tính cách kiêu ngạo, người có thể liên tục khoác lác mấy tiếng đồng hồ.

Vì thế, trên bàn cơm biến thành hai giáo sư không ngừng khoe khoang về học sinh của mình.

Tần Thư chưa từng nghe chuyện trước đây của Quý Nam, nghe giáo sư Lý nói cô mới biết anh giỏi như thế nào.

Lúc được khen cô lại cảm thấy bản thân hữu danh vô thực, muốn tìm lỗ để chui xuống, nhưng cô lại cho rằng con nhà người ta rất ưu tú, cũng rất kính nể.

Đặc biệt người này còn là bạn trai của cô, nên cô nghe rất nghiêm túc.

Trường của bọn họ là một trường đại học tổng hợp, khoa tự nhiên rất mạnh, còn khoa nghệ thuật thì bình thường, nếu không phải bởi vì giáo sư của cô thì cô cũng không chọn ở lại học nghiên cứu sinh ở đây.

Chuyên ngành của Quý Nam thi vào rất khó, vậy mà anh được đề cửa đến đây học, hơn nữa trường đại học anh học còn tốt hơn trường của bọn họ.

Giáo sư Lý có lẽ cũng ý thức được điều này, nói: “Cho nên nói khoa tự nhiên và công nghệ của chúng ta, nhất là ngành hoá học rất tốt, nếu không Quý Nam cũng không bỏ trường cũ đến trường của chúng ta để học nghiên cứu sinh.”

Lão Dương phối hợp gật đầu, cầm chén rượu lên: “Đều là những con người ưu tú của đất nước. Nói xem giáo sư Lý cũng làm giáo sư khi còn trẻ, tạo ra rất nhiều thành tích. Chúng ta vì có một người dạy giỏi như giáo sư Lý, những học sinh xuất sắc như Quý Nam, Tần Thư mà cạn một ly nào.”

Giáo sư Lý đứng dậy nâng cốc chúc mừng, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Quý Nam và Lục Viễn Trình: “Nào nào, thầy mới là một người nghệ thuật thực thụ, một người nổi tiếng như thầy vẫn còn chuyên tâm nghiên cứu học thuật, tôi vô cùng nể phục.”

……

Sau khi tâng bốc lẫn nhau xong, cuối cùng cũng đi vào vấn đề.

Giáo sư Lý có chút không xác định nhìn về phía Tần Thư: “Tần Thư, em xinh đẹp lại giỏi như vậy, em có người yêu chưa?”

Lục Viễn Trình ở bên cạnh yên lặng nghĩ thầm: Không phải đã nói qua rồi sao, là của anh Quý.

Người đẹp mà cậu mong đợi nhiều ngày vậy mà là lại bạn gái của anh Quý.

Haiz, quả nhiên là mỹ nữ nhưng không thuộc về cậu.

Tần Thư liếc mắt nhìn Quý Nam,: “Có ạ.”

Vợ của thầy rất kinh ngạc: “Tần Thư có bạn trai từ khi nào vậy?”

Lão Dương kịp thời hoà giải: “Mới hai ngày, trên đường đi mới nói, anh cũng vừa mới biết thôi. Người trẻ tuổi bây giờ da mặt mỏng, hơn nữa nói chuyện với thầy cô giáo cũng không giống như ngày xưa, có người yêu rồi nhưng vẫn thấy xấu hổ nếu nói cho chúng ta.”

“Vậy ạ.” Giáo sư Lý có chút mất mát, nhưng nhìn Tần Thư, nghe nói cô giỏi như vậy, không có người yêu mới kỳ lạ, chỉ tiếc học sinh Lục Viễn Trình của mình mất một cơ hội tốt.

Thật ra giữa các giáo sư có nguyên tắc trong việc giới thiệu đối tượng cho nghiên cứu sinh, bề ngoài nói ăn cơm để bọn họ mở rộng quan hệ, quen bạn mới, lúc ăn cơm xong sẽ bảo họ thêm Wechat của nhau, có thành hay không thì phải dựa vào bọn họ.

Tuổi này, mặc dù không có nhiều bạn cũng không sao, cho nên không nhất thiết phải thành công, hơn nữa cũng không dễ để thể hiện ra bên ngoài, vì thế giáo sư Lý giả vờ bối rối: “Bạn cùng phòng hay bạn bè gì đó của em nếu còn ai độc thân thì cũng có thể giới thiệu cho Lục Viễn Trình, em ấy vẫn còn độc thân, cô rất lo lắng cho em ấy.”

“Con gái vẫn tốt hơn, tôi rất hâm mộ giáo sư Dương có hai em học sinh nữ, không cần phải phiền lo về chuyện của học sinh mình.”

Lão Dương hỏi: “Hai em này đều đang độc thân sao?”

Ông thấy Quý Nam rất đẹp trai, cảm thấy khó tin.

Giáo sư Lý nói: “Quý Nam có bạn gái rồi.”

“Cố gắng tìm được đối tượng trước khi tốt nghiệp, nếu không sau này đi làm việc ở ngoài còn khó hơn.” Giáo sư Dương gật đầu.

Sau khi tác hợp không thành, ba giáo sư chuyển sang chuyện khác, hầu như chỉ có ba người bọn họ nói, đám người Tần Thư không chen vào được, cũng không muốn xen vào, vì vậy yên lặng ăn cơm.

Cô và Quý Nam thường xuyên nhìn nhau, do dự không biết có nên thành thật với thầy Dương và vợ của thầy hay không.

Ăn cơm tối xong đã là 9 giờ, giáo sư Lý có việc phải trở về trường, ngày hôm sau Quý Nam và Lục Viễn Trình không có tiết, homestay cũng đã chuẩn bị phòng, bảo bọn họ ở lại một đêm.

Thứ năm Tần Thư không có tiết đương nhiên cũng ở lại.

Bạn trai của đàn chị cũng ở đây, Tần Thư ở một mình một phòng, vốn dĩ Quý Nam và Lục Viễn Trình ở một phòng nhưng sau khi giáo sư Lý rời đi, hai người mỗi người một phòng.

Sau bữa ăn, trên đường về phòng nghỉ ngơi, Quý Nam gửi tin nhắn cho Tần Thư, bảo cô đợi anh ở siêu thị gần homestay.

Tần Thư tìm cớ đi ra ngoài, Quý Nam cũng nhanh chóng đi theo.

Vừa gặp mặt, Quý Nam liền cười đầy ẩn ý: “Thế nào, cô Tần có một bạn trai như anh còn chưa đủ, lén lút hẹn hò sao lưng anh à? Nếu không phải anh kịp thời bắt gian, có phải trên đầu anh đã trải đầy cỏ xanh rồi không?”

Tần Thư phản bác: “Ban đầu em cũng chỉ nghĩ đây là bữa ăn bình thường với giáo sư, em không biết giáo sư của em lại tính toán như vậy.”

Quý Nam đè cô lên tường, đôi tay chống lên tường, vây cơ thể cô lại, cúi đầu nhìn cô “Có phải mấy ngày nay không thoả mãn Thư Thư, cho nên…”

Anh tiến sát đến gần tai Tần Thư, nói, “Xem ra đêm nay chỉ có thể phục vụ thật tốt, làm đến khi em nghe lời thì mới không chạy ra ngoài hái hoa ngắt cỏ.”