Chương 19: Công chúa và hoa hồng

Kỷ Tảo Nguyên đang suy nghĩ về bài phát biểu chính trị, thì thấy anh bước lên sân khấu.

Cô ngồi hàng đầu nên nhìn rất rõ.

Tạ Hạ Ngạn cao ráo, đứng cạnh hiệu trưởng có biệt danh "Phật Di Lặc", trông vẻ ngoài cân đối siêu phàm.

Chưa kể gương mặt.

Ban đầu anh chỉ lên nhận phong bì rồi định đi, nhưng bị phó hiệu trưởng giữ lại, có vẻ như muốn anh nói vài lời "cảm nghĩ khi đoạt giải".

Thế là anh đứng ở bậc thang, cầm mic, nói ngắn gọn: "Kiến thức thay đổi vận mệnh, ước mơ tạo nên tương lai. Hy vọng các bạn đều chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày."

... Rồi bước xuống.

Cả quá trình nhẹ nhàng thoải mái như về nhà lấy năm tệ từ ngăn kéo vậy, ngay cả lông mày cũng không nhắc lên một cái.

Khiến bọn họ trông như đám người non nớt, còn anh thì rất bình tĩnh.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn bóng dáng anh dần khuất sau những tiếng xì xầm thán phục của các bạn nữ xung quanh, bỗng nghĩ: Dù sau này Tạ Hạ Ngạn trở thành ông chồng bụng bia hay nhân viên văn phòng cúi mình trước sếp trong ô vuông chật hẹp, ít nhất bây giờ, trong lòng biết bao cô gái trong nhà thi đấu, anh để lại hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

Không nhất thiết phải liên quan tới tình yêu, thần tượng, tình cảm.

Nhưng ít nhất, trong ký ức tuổi trẻ của những cô gái này, anh nhất định thuộc về phần sáng nhất.

Tháng Chín vẫn áp dụng giờ mùa hè.

Kỷ Tảo Nguyên tan học về nhà, đã gần mười giờ rưỡi tối.

Vì lớp 12 phải học tối thêm nửa tiếng.

Chuyện xích mích giữa cô và Tống Hi Tây buổi sáng, đến chiều thì không còn ai quan tâm nữa.

Mọi người cúi đầu chăm chỉ học bài, làm bài tập, chép bài, chép nhanh đến mức bút như muốn bay lên, nhanh chóng chìm đắm trong cuộc sống cam go của học sinh lớp 12.

Còn Kỷ Tảo Nguyên, cô viết bài phát biểu cả ngày.

Nói chung, ngày đầu tiên đi học, từ sáng đến tối, rất tồi tệ.

Nhưng khi mẹ hỏi, cô vẫn chọn cách nói tốt đẹp: "Tốt lắm ạ, bạn bè lớp mới rất thân thiện, bạn cùng bàn cũng dễ chịu, còn tốt bụng giới thiệu em làm đại diện học sinh nữa."

Mẹ Kỷ rất tò mò hỏi: "Đại diện học sinh có quyền hạn gì?"

"... Không có quyền hạn gì, chỉ có thể phát biểu dưới cờ thôi."

Thấy vẻ mặt con gái rõ ràng không mấy vui vẻ, mẹ Kỷ rất thông cảm không tiếp tục đào sâu chủ đề này.

Mà nhìn ra phía sau lưng cô gái: "Quý Viên Âm đâu? Sao hai chị em không về cùng nhau?"

Quý Viên Âm?

Kỷ Tảo Nguyên lắc đầu: "Không ạ, giờ tan học của lớp 11 và 12 khác nhau mà, làm sao về chung được... Khoan đã, mẹ nói Viên Âm đến giờ vẫn chưa về à?"

"Ừ, mẹ tưởng con bé đợi con về chung nên cũng không để ý."

Làm sao có thể.

"Lớp 11 tan học sớm hơn chúng con nửa tiếng, bây giờ đã gần 1 tiếng rồi mà vẫn chưa thấy về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?"

"Nói bậy, đừng có miệng quạ đen.”

Tuy là nói như vậy, nhưng mẹ Kỷ cũng rất hoang mang.

Bà vội vàng lấy chìa khóa thay giày: "Con đi rửa mặt rồi ngủ đi, mẹ ra ngoài tìm con bé."

"Hả? Con ở nhà một mình thì làm sao ngủ được, để con đi với mẹ."

Kỷ Tảo Nguyên vội vàng theo sau.

Mẹ con hai người lo lắng bước ra cửa, nhưng chưa kịp đóng cửa lại, đã va phải Quý Viên Âm đang trên đường về nhà ở cầu thang.

Cô gái giật mình: "Dì ơi, sao... sao vậy ạ?"

Mẹ Kỷ nhẹ nhõm vỗ ngực, thở phào: "May quá, may quá."

Có lẽ viễn cảnh bà tưởng tượng ra còn tồi tệ hơn cả Kỷ Tảo Nguyên.

...

"Con làm bài tập quên mất thời gian ạ."

Cuối cùng, Quý Viên Âm giải thích như vậy.

Cô nàng ôm cặp sách, cúi đầu, đứng ở cửa như bị phạt đứng: "Xin lỗi dì đã làm dì lo lắng."

"Miễn sao con không có chuyện gì là được rồi."

Dù sao Viên Âm cũng mới đón về sống cùng hồi hè, mẹ Kỷ cũng không thể quá nghiêm khắc, chỉ nhắc nhở: "Lần sau nhớ báo với người nhà một tiếng, không thì dì lo chết mất."

Nghĩ lại, mẹ Kỷ nói: "Cuối tuần dì sẽ dẫn con đi mua điện thoại, những hôm con có việc gì thì nói với chị họ, hoặc mượn điện thoại của thầy cô ở văn phòng cũng được, thầy cô Nhất Trung rất tốt bụng, con đừng ngại."