Chương 5

Lời vừa dứt, bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn đã tích cực vươn người ra, chớp chớp đôi mắt tràn đầy hy vọng: "Chị ơi, chị cũng thích bánh cuộn cầu vồng trứng à, bánh cuộn cầu vồng trứng nhiều quá trời luôn, chị mua nhiều vậy, ăn hết không chị?"

"Em muốn ăn à? Vậy chị cho em một cái nhé."

Quý Viên Âm cười lên, xoa đầu cậu bé: "Nhưng bạn nhỏ nào bị lạc đường thì phải nhanh chóng đi tìm ba mẹ nhé, không thì họ sẽ lo lắng cho em lắm."

"Anh trai em đang ở đây nè."

Bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn mới có ba tuổi, tuy phát âm còn chưa rõ lắm, nhưng năng lực biểu đạt lại cực kỳ mạch lạc, cậu bé kéo tay áo Tạ Hạ Ngạn nhấn mạnh: "Anh ấy sẽ trả tiền cho chị."

Tạ Hạ Ngạn liếc cậu bé một cái, hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

"Hả? Đàn anh Tạ Hạ Ngạn?... Vậy ra anh là anh trai của bạn nhỏ này à?"

Quý Viên Âm hơi bất ngờ, nhưng một lát sau cô nàng chợt nhớ ra điều gì đó, từ trong túi sách lấy ra một quyển sách: "À phải rồi, quyển này em vừa đọc xong, trả lại cho anh này, đỡ cho anh khỏi cần phải mất công chạy lên thư viện một chuyến."

Nam sinh nhìn thoáng qua quyển sách, không nhận lấy: "Không cần đâu, tôi đã mượn được rồi."

"Vậy à, vậy cũng tốt."

Nữ sinh tươi cười, bỏ sách vào cặp một lần nữa, dáng vẻ không mấy bận tâm, cũng không tiếp tục bắt chuyện với anh nữa.

Ngược lại cô nàng nhìn sang Kỷ Táo Nguyên: "Chị ơi, em chọn xong rồi, đợi em thanh toán xong, rồi mình đi chung nhé?"

"... Được."

*

Khi rời khỏi cửa hàng bánh ngọt, Kỷ Táo Nguyên ngẩng đầu quan sát bầu trời.

Những đám mây cuồn cuộn phủ kín toàn bộ màn trời, tạo thành hình vảy cá gợn sóng xếp chồng lên nhau, chúng phân bố đều khắp nơi, nhìn qua vô cùng khỏe mạnh.

Đặc biệt sáng sủa.

Trong sách đọc hiểu văn học thường có nói:

Tượng trưng cho cuộc sống tươi đẹp ở phía trước.

...

Đọc hiểu văn học là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này.

Cuối cùng, rất nhiều lúc ngay cả chính tác giả bài văn cũng không hiểu rõ ý nghĩa, những đáp án bài thi văn học tiêu chuẩn cũng chỉ là viết lung tung.

Vì vậy, Kỷ Tảo Nguyên nhất quyết cho rằng, việc bất thường xảy ra ắt có ma quái.

Cô đi trên đường, thỉnh thoảng lôi điện thoại ra nhìn một cái.

Tin nhắn mới nhất vẫn là câu "Nếu có thể quay lại năm 2009", sáng chói hiện ở phía trên cùng màn hình, chọc mắt người ta đau nhức.

Số điện thoại cũng thế.

135****7369 - số điện thoại di động của chính cô, không sai một số nào.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn chằm chằm dãy số đó suy nghĩ chắc phải cả năm phút, cuối cùng vẫn không kiềm chế được ham muốn bên trong.

Cô cẩn thận nhấc ngón trỏ lên, nhấn phím gọi bên cạnh.

Với tinh thần đập nồi, dìm thuyền...

"Tút... Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận, xin vui lòng gọi lại sau. Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đang bận..."

... Giáo gãy chìm cát.

Kỷ Tảo Nguyên thở dài một cách bực bội.

Ôi chao, cô biết ngay mà.

Thật tồi tệ.

"Này, chị họ, đợi em với."

Cánh tay bị kéo lại, Quý Viên Âm vẫy tay trước mặt cô, đòi hỏi sự chú ý của cô: "Chị đi đâu thế?"

"Hả?"

Đối phương chỉ vào hành lang bên phải: "Học kỳ này chị chuyển sang lớp khoa học tự nhiên mà, chị xem biển chỉ dẫn đi, lớp 12 từ lớp 1 đến lớp 6 đều ở tầng hai cả, không cần phải đi lên nữa đâu."

"... À, thật là, chị không phản ứng kịp, may mà có em."

Kỷ Tảo Nguyên vỗ ngực mừng rỡ, đút điện thoại vào cặp sách, cong mày cười: "Chị sang bên đó trước nhé, bye bye."

"Bye bye."

Vì lịch sự, Kỷ Tảo Nguyên vẫn dừng lại một lúc, nhìn theo bóng dáng mảnh mai của cô gái khuất sau cầu thang xoắn ốc.

Sau đó cô chợt chú ý, hôm nay Quý Viên Âm lại nhét áo sơ mi vào váy.

Còn mang tất dài và giày da nhỏ màu nâu, mái tóc dài mềm mại uốn cong thả sau lưng, nhìn từ bòng lưng rất ngoan ngoãn, rất Nhật Bản.

Rất khác với cô nàng thường ngày.

Thật ra, ngoài thành tích học tập, Nhất Trung Kỵ An còn nổi tiếng về đồng phục tinh xảo.

Ví dụ về đồng phục mùa hè, có hai kiểu, một kiểu là bộ đồ thể dục truyền thống mà Kỷ Tảo Nguyên đang mặc, kiểu kia là áo sơ mi trắng và váy xếp ly của Quý Viên Âm.

Nhưng trong mùa hè vừa rồi, hai người lại mặc ngược lại.

Kỷ Tảo Nguyên thường mặc bộ váy xếp ly là ủi của mẹ, còn Viên Âm thì cả năm vận áo thể dục ảm đạm, cúi đầu đếm bước đi thầm lặng, hai người cùng đi bộ đến trường, tương phản rõ ràng.

Nếu không chìm đắm trong suy nghĩ của mình từ sáng đến giờ, Kỷ Tảo Nguyên cũng không chú ý đến sự thay đổi trong phong cách ăn mặc của em họ.

Suy cho cùng cũng là tuổi dậy thì, cô gái nhỏ đột nhiên thay đổi ý thức về thời trang là chuyện bình thường, Kỷ Tảo Nguyên chỉ ngạc nhiên thoáng qua, rồi lập tức quăng chuyện này lên chín tầng mây, tiếp tục đau khổ suy nghĩ về tin nhắn kỳ lạ đó.

... Rất đáng để tìm hiểu.