Chương 8: Công chúa và hoa hồng

Ôi trời.

Chơi game dở cũng là cái tội.

Vậy nên ý cậu ta là...

"Nói giỡn thôi."

Giọng trầm ấm lại vang lên bên tai lần nữa.

Kỷ Tảo Nguyên dừng bộ não đang quay cuồng, nheo mắt nhìn bạn cùng bàn mới của mình.

Bạn cùng bàn mới nhàn nhạt nước mắt, giọng điệu bình tĩnh như đang tóm tắt lại một công thức toán học: "Đừng để bụng, tôi chỉ là nói đùa làm dịu không khí thôi."

...?

Có vẻ như biểu cảm mơ hồ của cô thật sự khá đáng thương, nên chàng trai dừng lại hai giây rồi bổ sung thêm: "Đồng III cũng có niềm vui riêng của Đồng III, cậu... hoàn toàn không cần tự ti."

Thực ra đó là lời an ủi.

Nhưng vì thái độ và ngữ điệu quá bình thản, không chút gợn sóng, nên vô tình biểu hiện ra sự kiêu căng, ngạo mạn.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn chằm chằm sườn mặt lạnh lùng của anh một lúc lâu.

"... Cảm ơn."

Chị đây vốn chẳng hề tự ti.

Cô treo cặp sách lên thành ghế rồi chậm rãi ngồi xuống.

Nhưng sau khi quét mắt khắp lớp học trống hoác, cô lại hơi bối rối.

Cô... không phải đi nhầm lớp rồi chứ?

Thực ra lớp 12/6 không học ở đây sao?

Nếu không tại sao đã qua hai phút kể từ lúc chuông reo mà lớp học vẫn trống huơ trống hoác, ngoài cô và Tạ Hạ Ngạn ra thì không thấy bóng ma nào?

Kỷ Tảo Nguyên đến từ lớp Văn chăm chỉ hỏi: "Này Tạ Hạ Ngạn, hỏi cậu cái này nhé, lớp mình có thông báo học muộn hôm nay không?"

"Không."

"Thế sao chỉ có hai đứa mình ở lớp thôi?"

Cô gái thận trọng hỏi: "Cậu nghe kìa, bên cạnh đã phát bài "Tiết đầu tiên" rồi kìa."

Vừa nghe thế, Tạ Hạ Ngạn đang viết bài toán hơi nghiêng đầu, giống như đang tập trung lắng nghe.

Rồi...

"Mẹ nó, ba mươi sáu rồi ba mươi sáu rồi, thầy Từ mà trong lớp thì toang rồi chuyến này rồi!"

"Sao im ắng thế nhỉ, thầy Từ đang mắng ai rồi chăng?"

"Chết tiệt, ngày đầu năm mà còn có người trực, ông đây quên mang bảng tên nên bị ghi tên lại rồi, sao mấy em lớp 10 ác thế."

"Đi cửa sau, đi bằng cửa sau, thầy Từ thường đứng bục giảng khi phê bình, tụi mình ùa vô cùng lúc, may ra còn chuồn được vài đứa."

"Phan Viêm Bân cậu bị điên à, giẫm phải giày tôi rồi!"

...

Tạ Hạ Ngạn lật trang giấy tiếp tục làm bài, giọng điệu vẫn bình thường như mọi khi: "Nghe thấy rồi, lớp mình cũng sắp như vậy đấy."

"..."

Lại là một câu đùa làm dịu bầu không khí hả?

Liên tiếp hai lần tiếp nhận câu đùa mà không hiểu ý, liệu có làm tác giả tổn thương không nhỉ?

Kỷ Tảo Nguyên suy nghĩ một lúc, chỉ biết cố gắng phối hợp: "Ha ha, thật là buồn cười."

Bàn tay đang vẽ đồ thị hàm số của chàng trai ngừng lại.

Cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

...

Dự đoán của "người bản địa" Tạ Hạ Ngạn là đúng.

Chưa đầy hai phút, lớp trưởng đã hấp tấp chạy lên bục giảng mở máy chiếu bài "Tiết đầu tiên", sợ mở chậm bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Và khi kim đồng hồ chỉ tám giờ ba mươi tám, căn phòng trống hoác đã đầy ắp học sinh.

Cả lớp bốn mươi mốt học sinh đều có đi học đúng giờ, "thực lực" này của các bạn cùng lớp khiến Kỷ Tảo Nguyên rất choáng ngợp.

Cô ngồi ở hàng cuối cùng, nghiêm túc lật từ điển, không dám ngẩng đầu lên.

Không thể làm gì khác khi mà xung quanh toàn ánh mắt đổ dồn vào cô, sáng rực, chuyên chú, nóng rực như thể sắp bốc cháy đến nơi.

Thực ra, Kỷ Tảo Nguyên là người có kỹ năng giao tiếp siêu phàm.

Phàm là những người gặp qua cô, hầu hết mọi người đều muốn làm quen. Chỉ cần quen cô là không thể nào quên được. Khi đã trở nên thân thiết rồi, hiếm khi xảy ra mâu thuẫn.

Theo thời gian, cô trở thành "bộ trưởng bộ ngoại giao" quen biết gần hết cái trường Nhất Trung này.

... Dĩ nhiên, cái danh xưng trung học đầy ảo tưởng đó, Kỷ Tảo Nguyên không bao giờ thừa nhận.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong lớp 12/6, ngoài bạn thân Tống Hi Tây, cô còn quen biết khá nhiều người.