Chương 11

Trình Tích năm nay đang vào năm nhất, chương trình học xác thật cũng không nhiều lắm.

“Vậy chị Thanh, chị vừa xem trận đấu à?” Trong mắt chàng trai trẻ tràn đầy hưng phấn.

Huyền Thanh đưa tay sờ đầu cậu ta, ánh mắt càng thêm trìu mến: "Xem rồi, nhà vô địch nhỏ, chị không biết em có thể làm được điều này luôn đấy, em thật sự rất lợi hại."

Trình Tích mất mẹ từ khi còn nhỏ, cha thì quanh năm ở nước ngoài làm ăn, mấy năm liền không chịu về dù chỉ một lần, năm thứ hai trung học cơ sở, Trình Tích đã được cha Huyền Thanh đưa về nhà họ Huyền, từ đó về sau liền ở lại Giang Thành đi học. Có thể nói, Huyền Thanh đã dõi theo người em họ này lớn lên theo năm tháng nên rất yêu quý cậu ta.

Từ Di nắm lấy tai anh trai cô ấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh ta khi đua xe có vui không.

Trình Tích nhìn hai anh em ồn ào, trầm tư một chút, sau đó hỏi Huyền Thanh: "Chị Thanh, chị có muốn ngồi lên thử không?"

Cậu ta nói thêm: "Em sẽ đưa chị đi chơi nếu chị muốn."

Nhớ lại cảnh đua xe thú vị vừa rồi, Huyền Thanh cũng rất muốn trải nghiệm một lần.

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Đường đua lúc này đã được dọn dẹp thông thoáng và không còn phương tiện nào dư thừa.

Hai người ngồi lên chiếc xe đua Trình Tích vừa thi đấu, thắt dây an toàn, khi Huyền Thanh đã ngồi vững vàng, Trình Tích cử động cổ tay trắng bệch lạnh ngắt, rồi đạp ga, chiếc xe nhanh chóng phóng tới phía trước như một mũi tên.

Quán tính đột ngột khiến tấm lưng gầy gò của Huyền Thanh dính chặt vào ghế ô tô, khung cảnh ngoài cửa sổ ở tốc độ cao trở nên mờ ảo, đoạn đường trước mắt cô nhanh chóng rút ngắn lại.

Phía trước là một khúc cua.

Huyền Thanh ấn cửa kính xe xuống để lộ ra một khe hở, từng làn gió ùa vào thổi tung mái tóc đen óng mượt của cô.

Cảm giác trải nghiệm trực tiếp hoàn toàn khác so với việc ngồi xem.

Nó khiến con người ta trở nên căng thẳng, không dám thở mạnh, nhưng nó không ngừng kí©h thí©ɧ các giác quan của con người và khiến con người cảm thấy vui vẻ.

Con đường phía trước có một ngã ba, một dẫn đến hồ và một dẫn đến cuối đường đua, nơi họ vừa mới xuất phát.

Trình Tích đã chọn cái trước.

Sau khi qua ngã ba, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối đường có một hồ nước nhân tạo rất lớn.

Huyền Thanh hạ toàn bộ cửa sổ xe xuống, tựa trên đó nhìn ra ngoài.

Bên hồ có một đám lau sậy lớn mọc lên, tuy đang là đầu thu nhưng lá vẫn xanh, thỉnh thoảng có vài chú vịt trời thong thả bơi lội trong nước, thỉnh thoảng còn bắn nước tung tóe.

Vứt bỏ những suy nghĩ phiền phức đó, Huyền Thanh tận hưởng giây phút bình yên hiếm có.

Trình Tích quay đầu lại và bình tĩnh nhìn cô.

Im lặng hồi lâu, cậu ta nói: “Chị đang suy nghĩ gì đó sao.”

Trình Tích sử dụng câu khẳng định.

Huyền Thanh không trả lời, nhưng Trình Tích biết cậu ta đã nói đúng.

Cậu ta luôn đặc biệt nhạy cảm với tâm trạng thất thường của Huyền Thanh.

Vì vậy, cậu ta mới dắt Huyền Thanh chạy trốn, hy vọng có thể để cô yên lặng trút giận.

“Dì lại ép chị đi xem mắt à?” Trình Tích đỗ xe bên bờ hồ, rồi đứng dậy xuống xe.

Huyền Thanh đứng thẳng lên và nhìn thấy Trình Tích từ đầu xe đi tới mở cửa cho cô.

Thanh niên do dự một chút, giọng điệu gay gắt nói: “Hay là vì Qúy Hành?”

Huyền Thanh không trả lời câu hỏi của cậu ta mà sau khi xuống xe, cô vò đầu cười nói: “Trẻ con biết quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe thể chất và tinh thần.”

Trình Tích đi theo Huyền Thanh, bày tỏ sự bất mãn với lời nói của cô: "Em đã thành người lớn từ lâu rồi, chị Thành, chị đừng mãi coi em như một đứa trẻ nữa."

Hai người ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài bên hồ, Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, thấp giọng lẩm bẩm: "Chị còn tưởng rằng chị thật sự có thể làm được..."

Cô đã nghĩ mình có thể từ bỏ hoàn toàn; cô đã nghĩ mình có thể bình tĩnh nhìn anh xuất hiện trước mặt mình lần nữa; cô đã nghĩ mình có thể bình tĩnh chúc anh một đám cưới hạnh phúc…

Nhưng hiện thực khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Cô đã đánh giá bản thân mình quá cao.

Thanh âm Huyền Thanh nhẹ nhàng trầm thấp, giống như một con mèo nhỏ bay trong gió, nhanh chóng bị thổi bay đi.

Dù sao cô cũng đã theo bước Qúy Hành nhiều năm như vậy, những ký ức khó quên đó vĩnh viễn không thể nào xóa bỏ được.

Trình Tích không biết phải khuyên nhủ cô thế nào, thậm chí cậu ta còn không có tư cách buộc tội Qúy Hành.

Huyền Thanh có vẻ ngoài hiền lành, tốt bụng và dễ gần với mọi người nhưng ít người có thể chạm tới tấm lòng chân thật của cô.

Điều duy nhất Trình Tích có thể làm là im lặng lắng nghe khi cô thỉnh thoảng tâm sự một hai lời chân thật còn dang dở.

Gió đêm có chút se lạnh, Trình Tích liền cởϊ áσ khoác khoác lên bờ vai gầy gò của cô.

Huyền Thanh quấn chặt quần áo vào người mình, hít hít: "Có chút lạnh, chúng ta đi thôi."

Trình Tích đi theo cô: “Chị Thanh, em đưa chị về căn hộ của chị.”