Chương 14

Bước chân Qúy Hành dừng lại bên cạnh Huyền Thanh, giọng nói của anh cũng nhanh chóng vang lên bên tai Huyền Thanh, giọng điệu thản nhiên có chút trêu chọc: "Hiếm khi thấy em tức giận."

Cùng lúc đó, một chiếc Maybach màu đen dừng lại trước mặt hai người, tài xế bước xuống xe, mở cửa hàng ghế sau rồi kính cẩn đứng cạnh.

Qúy Hành ra hiệu cho cô lên xe: “Lên xe đi, tôi đưa em về.”

Huyền Thanh đang muốn từ chối, Qúy Hành liền ngăn cô lại, anh nói: "Bên trong đã giải tán, bọn họ cũng sẽ sớm ra đây. Một bên em đứng trước cửa giữa trời gió lạnh chờ trợ lý, một bên thì cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình nói chuyện với họ, em chịu nổi tình cảnh ấy à?"

Cô phải thừa nhận lời Qúy Hành nói rất có lý.

Huyền Thanh do dự một lát rồi cũng lên xe.

“Vậy đành làm phiền anh rồi.”

Khóe miệng Qúy Hành hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Nhiệt độ ấm áp trong xe khiến Huyền Thanh từ từ thả lỏng, mùi hương hoa hồng quen thuộc tràn ngập không gian khép kín, không hiểu vì sao mùi rượu lại bắt đầu ập đến.

Sắc mặt Huyền Thanh hơi ửng hồng, lông mi như lông quạ tạo thành một cái bóng dưới mắt.

Xe dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ở ngã tư có một cửa hàng áo cưới hai tầng.

Nhiều phong cách váy cưới khác nhau được trưng bày trong tủ kính, bao gồm cả những chiếc váy cưới lộng lẫy và tinh tế, chất sa-tanh trắng cao cấp lộ ra vẻ đẹp mềm mại dưới ánh đèn.

Cô quay đầu lại, thấy Qúy Hành ngồi ở một bên, cẩn thận nhìn xuống tài liệu trong tay, dáng vẻ vẫn tập trung và bình tĩnh.

Không biết vì sao, đại não Huyền Thanh đột nhiên giật giật, cô đột nhiên hỏi: "Việc chuẩn bị cho hôn lễ của anh thế nào rồi?"

Ngón tay Qúy Hành đang lật tài liệu bỗng khựng lại, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, anh cố đọc xong mấy trang cuối cùng.

Anh đóng tài liệu lại rồi trả lời: "Việc chuẩn bị đã hoàn tất, hiện tại chúng ta sắp thực hiện bước đầu tiên."

Huyền Thanh không hiểu, ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì chứ?"

Qúy Hành dùng ngón tay thon dài cầm tập tài liệu đưa cho cô, đôi mắt anh như một vũng nước không đáy nhưng tràn đầy cám dỗ khó cưỡng.

Huyền Thanh nghe anh nói từng chữ một rất rõ ràng:

"Huyền Thanh, em có muốn kết hôn với tôi không?"

....

Huyền Thanh không biết mình đi vào thang máy bằng cách nào, cô thẫn thờ đi lên, lúc tỉnh táo lại, cô đã đứng ở cửa thang máy tầng bảy, trong tay vẫn ôm chặt tài liệu Qúy Hành vừa đưa cho cô.

Đó là một hợp đồng.

Hợp đồng hôn nhân.

Những lời Qúy Hành nói vẫn còn vang vọng trong đầu cô.

“Lần này trở về tôi muốn tìm một người hợp tác với mình, chấm dứt nỗ lực sắp xếp hôn nhân của cha mẹ tôi.”

“Nghe nói em không thể luôn từ chối các buổi hẹn hò do dì Huyền sắp xếp cho em, đồng thời cũng không muốn từ bỏ công việc hiện tại. Trùng hợp tôi cũng đang cần tìm một người vợ trên danh nghĩa. Cuộc hôn nhân này có thể giải quyết được vấn đề hiện tại giữa hai chúng ta.”

Cảm giác lạnh lẽo của phần kim loại trên tập hồ sơ khiến ngón tay Huyền Thanh vô thức co lại.

Qúy Hành dừng một chút, giọng nói trầm thấp, mỗi lời nói ra đều khiến trái tim cô bối rối: "Đây là hợp đồng hôn nhân, bản hợp đồng này có thời hạn hai năm."

"Sau hai năm, nếu em muốn kết thúc, chúng ta có thể kết thúc mối quan hệ này bất cứ lúc nào, tuyệt đối không dây dưa."

Bên ngoài cửa kính ô tô, dòng xe cộ qua lại không ngừng, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà đang mờ dần nhưng thời gian trong xe dường như đã đứng yên.

Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn bóng lưng của người đàn ông đối diện, bóng dáng anh nửa hiện nửa ẩn trong bóng tối, khiến cô nhất thời không nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này.

Huyền Thanh mở miệng, hồi lâu mới lên tiếng: "Tại sao... lại là tôi?"

Qúy Hành nghe vậy thì nghiêng người tới gần, thâm tình nhìn cô: “Bởi vì đối với tôi mà nói, em là người thích hợp nhất.”

Càng đến gần, Huyền Thanh càng nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Anh vẫn có vẻ đàng hoàng và thờ ơ, như thể hôn nhân đối với anh chỉ là một thủ tục đơn giản mà không có ý nghĩa gì đặc biệt.

Tuy nhiên, Huyền Thanh vẫn cảm động xấu hổ.

Cô biết rõ đối với Qúy Hành đây chỉ là một cuộc giao dịch mà mọi người đều có được thứ mình cần, có lẽ bọn họ chỉ lợi dụng sự giúp đỡ của cô trong hai năm tới để giữ vững vị trí phu nhân Quý này, giúp mở đường cho Vưu Ngọc Dao sau này trở về Trung Quốc.

Nhưng cô vẫn không thể khống chế được trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, cũng không thể khống chế được bàn tay đưa ra cầm lấy tập tài liệu.

Cô dường như là loại người mau chóng quên đi vết sẹo đã lành, quên đi đau đớn, dù trước đó có đau đớn đến thế nào nhưng cô vẫn không thể không đến gần anh.

Lúc này Huyền Thanh cảm thấy mình cùng những người phụ nữ kia giống như thiêu thân bay vào trong lửa, không có gì khác biệt.

Khi Qúy Hành hỏi lại mong muốn của cô, Huyền Thanh quay đầu tránh đi ánh mắt sâu thẳm của anh.

"Để tôi suy nghĩ một chút." Huyền Thanh nói.