Chương 2

Cô nhìn đồng hồ và thấy đã tám giờ bốn mươi.

Đợi thêm mười phút nữa, nếu không có chuyện gì thì có thể lặng lẽ lẻn đi.

Cô đã nghĩ đến việc về nhà và làm món gì đó cho bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm.

Cô ấy còn chưa nói xong, còn đang cố nhớ lại tin tức vừa nghe được, nhưng rõ ràng điểm mấu chốt mà cô ấy muốn nói hoàn toàn khác với điểm mấu chốt mà Huyền Thanh nhận thấy: “Em nhớ người đó tên là, Quý... họ Quý gì đó..."

Theo lời nói ngắt quãng của cô ấy, cửa phòng tiệc từ từ mở ra, ánh đèn rực rỡ bên ngoài lập tức chiếu xuống sàn nhà.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ , một bóng người từ từ bước vào đè bẹp ánh sáng và bóng tối lốm đốm trên mặt đất.

Một số vị lãnh đạo thương hiệu cũng ngừng nói đùa, theo bản năng liền nhìn sang xem đang có chuyện gì.

Người vừa vào là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, anh mặc bộ vest đen lịch sự không thắt cà vạt, để hở cúc áo sát cổ để lộ ra chiếc cổ thẳng tắp.

Anh trông giống như một người đàn ông cao quý nhưng cũng rất giản dị.

Dưới mái tóc rối bù trên trán người đàn ông là một đôi lông mày cực kỳ lạnh lùng, lúc anh tùy ý ngước mắt lên, trong mắt anh phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo mỏng manh, lộ ra khí chất cao quý, lãnh đạm.

Rõ ràng là anh đã đến muộn, nhưng khi anh vừa bước vào lại khiến người ta có ảo tưởng rằng “khi nào anh đến thì bữa tối còn chưa bắt đầu mới được chính thức bắt đầu”.

Vô hình chung anh đã trở thành tâm điểm duy nhất trong mắt mọi người.

Một số vị quản lý cấp cao của thương hiệu lúc đầu là sửng sốt, sau đó cũng từ từ tiêu hóa kịp những gì đang diễn ra trước mắt, ai nấy đều nhìn nhau rồi bỗng đồng loạt lao về phía người đàn ông đến muộn kia.

"Không nghĩ tới Tiểu Quý tổng lại nguyện ý đích thân tới đây. Chúng tôi thật sự thất lễ khi đã không đón tiếp ngài chu đáo."

"Còn không phải là do quá bất ngờ sao? Đây là bữa tiệc đầu tiên mà Tiểu Qúy tổng tham dự kể từ khi trở về Trung Quốc. Chúng tôi thực sự rất vinh dự khi được đón tiếp ngài."

Người đàn ông mang vẻ mặt lãnh đạm, khách khí mà xa cách đáp lại lời nói của mấy vị quản lý cấp cao, sau đó liền được bọn họ dẫn đường đi vào bên trong, ánh mắt anh thản nhiên quét qua toàn bộ sảnh tiệc.

Cô bé diễn viên mới nghe thấy tiếng động liền kéo cánh tay Huyền Thanh, sau đó kiễng chân nhìn về phía giữa đám người: “Hình như đã đến rồi.”

Huyền Thanh còn đang nheo mắt suy nghĩ buổi tối nay về nhà ăn gì, lúc cô bé ấy kéo tay thì cô mới hồi thần liếc nhìn về hướng đó.

Chỉ cần liếc nhìn một cái là cô đã choáng váng.

Người đàn ông nhìn nghiêng có vẻ rất lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, đang cúi đầu lắng nghe những người xung quanh.

Nhịp tim của Huyền Thanh đột nhiên đập chậm lại nửa nhịp.

Khuôn mặt này vẫn quen thuộc với cô dù cô đã không gặp nó ba năm rồi.

Quý Hành.

Tiếng trò chuyện của những người xung quanh đột nhiên vang lên trong tai Huyền Thanh, liên tục tràn vào màng nhĩ gần như nhấn chìm cả người cô.

"Khó trách các quản lý lại kinh ngạc như vậy. Đây là Tiểu Quý tổng, không phải ai cũng có thể đưa thiệp mời cho anh ta, cho dù có đưa ra cũng chưa chắc anh ta đồng ý tới."

"Vị Tiểu Quý tổng này nghe nói hình như là thiếu gia của nhà họ Quý, Quý Hành ở Giang Thành có phải không?"

"Anh không biết Quý Hành à? Quên đi, anh không biết cũng là chuyện bình thường. Vị thiếu gia này ba năm trước đã không nói một lời rời khỏi đất nước, mấy năm nay xác thực cũng không có thông tin gì về anh ta."

“Nhưng tôi nghe nói mấy năm nay anh ta ra nước ngoài, anh ta đã nắm hết sản nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Qúy.”

"Một mình anh ta mà nắm hết cả một nửa nhà họ Quý luôn à? Chậc chậc, đúng là hậu sinh khả úy..."

Huyền Thanh bình tĩnh ép mình thu hồi ánh mắt, cô quay người lại, cụp mắt xuống, cố gắng không nhìn anh nữa, bàn tay cô đang dựa vào mép bàn dài ấn nhẹ, đến khi đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô có thể rút lại ánh mắt và kiểm soát biểu cảm của mình, nhưng sự dao động trong cảm xúc và nhịp tim tăng tốc rõ ràng như muốn nói với cô:

“Cô thấy đấy, cô vẫn bị anh ấy thu hút như ngày nào.”

“Cô vẫn thích anh ấy, Huyền Thanh.”

“Chị Thanh, chúng ta có thể về sớm được không?”

Cô bé bên cạnh biết Quý Hành là một ông chủ quyền lực hơn những vị quản lý cấp cao ở đây, trong lúc nhất thời cô ấy cảm thấy có chút bất an.

"Đi thôi." Huyền Thanh cứng ngắc cong môi, nhưng ngữ khí vẫn như cũ khẳng định.

Đồng hồ trên tường lúc này đang chỉ 8 giờ 45.

Còn năm phút nữa.

Cô không muốn gặp phải Qúy Hành trong hoàn cảnh này khi cô chưa chuẩn bị trước.

Hứa Phán Phán đã đi cùng với một số nhà quản lý cấp cao khác, cô ta đứng bên cạnh kiên nhẫn lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ và thỉnh thoảng thêm vào vài lời vào những khoảng thời gian thích hợp để làm dịu bầu không khí.

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối màn biểu diễn chăm chỉ của mình, cô ta thậm chí không nhận được một ánh mắt nào từ Quý Hành.