Chương 9

Mẹ cô là kiểu người sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, Huyền Thanh nhất thời không thể nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này.

Điện thoại di động của Huyền Thanh chợt reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"Thanh Thanh, cậu đang ở đâu?"

Là Từ Di gọi tới.

Huyền Thanh báo địa chỉ cho cô ấy, Từ Di liền cao giọng nói: "Cậu ở đó chờ tớ, tờ đến đón cậu ngay đây, tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi làm vài chuyện thú vị!"

"Đi đâu?"

Từ Di cười thần bí: “Đi rồi cậu sẽ biết.”

Trên đường đua ở ngoại ô Giang Thành đang có hơn chục chiếc siêu xe siêu ngầu đang đậu, nhìn từ xa trông vô cùng sặc sỡ.

Nam nữ trẻ tuổi tốp năm tốp ba đứng chung một chỗ, có người tựa vào xe, có người tụ tập bên đường trò chuyện vui vẻ.

Từ Di đỗ xe bên đường, hưng phấn kéo Huyền Thanh ra ngoài.

Đua xe à? Huyền Thanh liếc nhìn Từ Di đầy thắc mắc.

Từ Di gật đầu giải thích: “Mảnh đất ven hồ này đã được người ta mua cách đây không lâu, chuyên môn khoanh vùng cho những thanh niên giàu có này chơi đua xe. Tớ chỉ mới vừa biết đến nó, hôm nay tớ sẽ dẫn cậu đến đây trải nghiệm.”

Phía trước có người nhìn thấy tới Từ Di liền vẫy tay với cô ấy, Từ Di vội vàng kéo Huyền Thanh đi tới chỗ đối phương.

Thiếu niên tràn đầy khí lực, nhìn thấy Từ Di còn dẫn theo bạn, anh ta không biết nên xưng hô với cô thế nào: "Đây là ai vậy?"

Từ Di ôm lấy Huyền Thanh, giới thiệu với mọi người: “Em gái của tôi, Huyền Thanh.”

Những người trẻ tuổi bắt đầu dấn thân vào công việc kinh doanh của gia đình ở đây vừa nghe tên liền thể hiện thái độ coi thường Huyền Thanh, thậm chí bọn họ còn không thèm ngước mắt lên nhìn cô một cái, nhưng họ vẫn cố gắng hết sức để trông nghiêm túc hơn, rồi giả vờ thân thiết nói chuyện với Huyền Thanh.

Huyền Thanh chỉ mỉm cười gật đầu với từng người một, cũng không nói gì nhiều.

Một số nhân vật ít danh tiếng trên Internet thì không khỏi kêu lên khi nghe đến tên Huyền Thanh: "Huyền Thanh?"

Bọn họ không khỏi đến gần hơn, sau khi nhìn rõ mặt Huyền Thanh thì vô cùng kinh ngạc: "Thật sự là Huyền Thanh này!"

Huyền Thanh nghe thấy thanh âm liền nhìn sang, nhìn thấy một đám người đang ôm nhau, xô đẩy nhau, sau đó bọn họ vội vàng đi tới: "Thanh Thanh, tôi rất thích cô! Tôi là fan của cô!"

"Trời ạ, tôi điên rồi! Không nghĩ tới có một ngày có thể gặp được tiền bối Thanh Thanh!"

"Tôi cũng là fan của Thanh Thanh! Tôi đã xem hết phim của cô rồi! Tôi còn xem đi xem lại rất nhiều lần nữa!"

Thiếu niên vừa mới chào Từ Di đột nhiên xen vào: "Sao tôi luôn có cảm giác như đã gặp cô ở đâu đó, hơn nữa cái tên Huyền Thanh này cũng rất quen!"

Từ Di nghiêng người liếc anh ta một cái: "Sao vậy, anh cũng là fan của Thanh Thanh sao?"

"Không, không, không phải tôi." Anh ta nhanh chóng xua tay: "Là em gái tôi, trong phòng nó dán đầy áp phích của Huyền Thanh."

Vừa nói, anh ta vừa tựa vào cửa kính xe, tìm kiếm hồi lâu ở ghế phụ, không ngờ lại tìm được giấy bút.

"Vậy cô có thể cho tôi xin chữ ký cho em gái tôi được không?" Thiếu niên trịnh trọng đặt bút giấy vào tay Huyền Thanh.

Huyền Thanh bị hành động của anh ta chọc cười, cô đưa tay nhận lấy bút giấy, rồi kí tặng cho anh ta.

Một số nhân vật nổi tiếng trên mạng yếu ớt nói: "Thanh Thanh, cô có thể ký cho chúng tôi được không?"

"Đương nhiên rồi." Huyền Thanh ôn nhu cười với bọn họ.

Từ Di thấy vậy thì thở dài một hơi, một tay chống lên đầu xe, cảm thấy vô cùng u sầu: “Thanh Thanh, làm minh tinh như vậy không tốt đâu, sẽ luôn có fan quấy rầy thế giới hai người của chúng ta."

Huyền Thanh nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ nghiêm túc, cố ý trêu chọc cô ấy: “Vậy lần sau đi chơi với cậu, tớ sẽ đeo khẩu trang và kính râm nhé?”

Từ Di tưởng tượng ra cảnh tượng đó, liền lắc đầu: "Vậy thì quên đi."

Trong khi nói chuyện, mọi người đã lần lượt ngồi vào ghế lái và bắt đầu khởi động từng chiếc xe thể thao.

Một số người chào hỏi xong cũng ngồi vào xe của bọn họ.

Trước khi rời đi, chàng trai trẻ ném chìa khóa xe cho Từ Di và chỉ vào chiếc siêu xe màu bạc bên phải: “Đây, tôi đậu xe trước cho cô rồi”.

"Cảm ơn." Từ Di vẫy tay với anh ta, đi đến xe của cô ấy, mở cửa, nhướng mày nhìn Huyền Thanh: "Thanh Thanh, cậu có muốn trải nghiệm kỹ năng lái xe của tớ không?"

Huyền Thanh chậc lưỡi, ánh mắt đảo qua Từ Di cùng những chiếc xe thể thao chuẩn bị xuất phát trước mặt, cô phát ra âm thanh khó tin: "Cậu, đi cùng bọn họ?"

"A hèm." Từ Di hắng giọng, nghiêm túc nói: "Mặc dù tớ không thể so sánh với họ nhưng việc tự mình đua cũng khá thú vị. Địa điểm này đặc biệt này an toàn hơn nhiều so với ngoài đường."

Cô còn chưa kịp nói xong thì cửa xe đã đóng sầm lại.

Từ Di chợt giật mình, quay người đi tìm người dàn xếp tỷ số, không ngờ giây tiếp theo cô ấy đã bị người nào đó mặc quần áo bảo hộ và mũ bế lên.