Chương 2

Nghe vậy, Nhạc Thư Hoan rốt cuộc cũng dời tầm mắt dừng ở trên người đàn ông đứng bên cạnh Lương Khiếu, người đàn ông lạnh lùng xa cách sau khi đối diện với ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười gật đầu.

Lực chú ý của ba người đều ở trên người cô, trên mặt nhìn Nhạc Thư Hoan căng thẳng, nhưng trong lòng cô cho dù là nửa phần dao động cũng không có. Rõ ràng đều là người có quan hệ huyết thống với cô, nhưng cô lại cảm thấy rất xa lạ.

Nhưng mà cảnh tượng này, Nhạc Thư Hoan đã len lén luyện tập mấy trăm lần, chính là vì ngày hôm nay.

Cô hít thở một hơi, lập tức nở nụ cười, ngọt ngào gọi: "Chào ba, chào anh, con là Thư Hoan!"

Nhạc Thư Hoan trả lời lại khiến để cho mọi người ở đây đều nhẹ nhõm, đặc biệt là Lương Khiếu, ông có hơi vui mừng và kích động mà trả lời: "Được! Được! Trở về là tốt rồi!"

Cơ nghiệp của thành phố Lương đã kéo dài mấy chục năm, Lương Khiếu cũng chỉ là con nối nghiệp cha, bây giờ ông gần năm mươi tuổi, ông đưa thành phố Lương phát triển lớn mạnh đến trình độ bây giờ, lại có người thừa kế ưu tú như Lương Chiếu Hoài.

Thế nhưng thẳng đến khi nghe thấy tiếng "Ba" này của Nhạc Thư Hoan, Lương Khiếu mới giật mình cảm thấy, cuộc sống của mình thật sự đã trọn vẹn.

Người hầu đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, chỉ chờ hai mẹ con đến.

Trên bàn ăn, Lương Khiếu ở vị trí chủ nhà, ngồi bên trái bên phải đều là người mà mình quý trọng nhất trong cuộc đời này, ý cười trong mắt ông càng khó kìm nén, ngày bình thường ông là người không nói nhiều, nhưng thật ra lại dong dài rất nhiều.

Đương nhiên, ở trước mặt con cái, tất nhiên là ông không muốn quá mức thân thiết với Nhạc Uyển, bọn họ chỉ thỉnh thoảng nhìn nhau cười, an ủi một chút, chủ yếu ánh mắt vẫn rơi vào trên người Nhạc Thư Hoan.

"Thư Hoan đã đi làm rồi đúng không? Bỗng nhiên thay đổi hoàn cảnh, chuyện công việc con cũng không cần gấp, sản nghiệp của nhà họ Lương rất lớn, sau này đều là của anh em hai đứa. Nếu như Thư Hoan không ngại, trước đó học tập ở bên cạnh anh trai, để anh trai dẫn con đi làm quan với thành phố Lương, được không?"

Mặt Lương Khiếu mang ý cười nhìn Nhạc Thư Hoan, từng câu từng chữ đều là hỏi thăm cẩn thận, giống như nếu người sau không vui lúc nào ông cũng có thể thu hồi lời nói của mình.

Nghe ông nói, Nhạc Thư Hoan mỉm cười ngẩng đầu lên, mím môi đồng ý: "Cám ơn ba, con sẽ học thật tốt."

Lương Khiếu vui mừng gật đầu, lập tức trầm giọng nói với Lương Chiếu Hoài: "Con phải chăm sóc em gái thật tốt, con bé còn nhỏ, con săn sóc cẩn thận một chút, đừng để cho em gái con quá mệt mỏi."