Chương 1: Kim Ngưu

Buổi sớm tinh mơ, tại một khu đất dành cho những người có chức có quyền, đây được xem là nhà của những bậc tài phiệt của giới thượng lưu, tất cả những ngôi nhà ở đây đều thuộc sở hữu của những kẻ giàu có nức tiếng, ở nơi đây cũng được xem là nơi ăn chơi của giới nhà giàu – Nó tên là Kim Ngưu.

Bốn đời Diệp gia luôn làm ăn thua lỗ, nhưng đến khi Diệp Thần cùng vợ là Dương Ngọc hạ sinh được cô con gái Diệp Linh Đan thì việc làm ăn của Diệp gia liền phất lên như diều gặp gió. Ở cái đất Thanh Thành này ai ai cũng nói thiên kim Diệp gia chính là phúc tinh, là ngôi sao may mắn, thiên thần hộ mệnh của cha mẹ mình, nhưng một đạo sĩ có tuệ căn cao lại phán rằng:

– Diệp tiểu thư tuy mang mệnh phú quý, nhưng lại xung khắc với gia chủ. Nếu lão gia còn tiếp tục để tiểu thư lớn lên ở Diệp gia thì e là…

Đến đây thì vị đạo sĩ đó lại lắc đầu Diệp Thần, và Dương Ngọc nhìn nhau, con gái của họ cũng chỉ vừa mới sinh được có mấy ngày, nếu như đưa nó đi thì liệu nó có sống được hay không? Trong lúc chồng mình bâng khuâng như thế này thì Dương Ngọc vẫn kiên quyết giữ lại đứa bé, mặc kệ rằng có thật sự là con gái mang tướng khắc cha khắc mẹ thì sao chứ, dù sao nó cũng là con gái duy nhất của Diệp gia.

Diệp Thần thấy vợ mình kiên quyết như vậy cũng chỉ đành thở dài chấp nhận.Diệp gia ngoài Diệp Linh Đan ra thì còn một anh trai tên là Diệp Hào, lớn hơn Diệp Linh Đan vừa vặn năm tuổi, khi em gái chào đời thì Diệp Hào cực kì vui mừng, còn đứng trước mặt cha mẹ vỗ ngực xưng oai hứa sẽ chăm lo cho em gái thật tốt. Nghe thấy con trai nhỏ nói như vậy thì hai vợ chồng Diệp gia cũng thấy vui mừng.

Đến năm Diệp Linh Đan mười ba tuổi Diệp Hào mười tám tuổi thì Diệp thị gặp biến cố, những cổ đông lớn của tập đoàn lại cấu kết với nhau nhằm mục đích hạ bệ Diệp lão gia, còn gán cho ông ấy tội danh rửa tiền và thông đồng với giới hắc đạo. Khi pháp lý vào cuộc thì đã muộn rồi, Diệp Thần bị người ta ám sát mà chết tức tưởi, Dương Ngọc cũng vì thế mà phát điên phải đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Bây giờ trong Diệp gia chỉ còn lại Diệp Hào và Diệp Linh Đan, hai anh em phải nương tựa lẫn nhau mà sống.

Kim Ngưu cũng bị tịch thu, Diệp thị cũng vì thế mà rơi vào tay của Lương gia, hai anh em nhà họ Diệp cũng đã hiểu chuyện, cũng sớm biết có chuyện gì đã và đang diễn ra, bây giờ họ không còn là cậu ấm cô chiêu được người người tung hô nữa, hiện tại bây giờ thì họ chỉ còn là hai đứa trẻ cơ nhỡ không có nơi để về. Lúc Diệp gia bị niêm phong gia sản thì quản gia Lý có ý định đưa hai anh em họ về nhà để nuôi dưỡng, nhưng Diệp Hào lại từ chối.

Anh cũng đã đủ mười tám tuổi, cũng đã có thể lo lắng cho em gái rồi. Thấy sự kiên định trong mắt của cậu chủ nên quản gia Lý cũng chỉ biết lắc đầu, cố ý dúi vào tay của anh một ít tiền, nói:

– Hiện tại cậu nên tìm nơi ở trước đã, còn chăm lo cho tiểu thư thật tốt. Nếu có khó khăn gì thì xin cậu chủ đừng ngại, cứ đến địa chỉ này tìm lão.

Nói xong thì quản gia Lý đưa cho Diệp Hào một tờ giấy, trên đó là địa chỉ nhà. Anh cũng ngoan ngoãn nhận lấy rồi cùng em gái rời khỏi, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đáng thương của hai anh em họ cũng khiến cho quản gia Lý thấy đau lòng, thật là tội nghiệp, chuyện của người lớn sao lại liên lụy đến hai đứa trẻ không liên quan vậy chứ. Hết thảy cũng là do Lương gia kia không có tính người, không chỉ âm mưu cướp đoạt Diệp thị mà ngay cả Diệp lão gia cũng gϊếŧ không tha.

Đáng giận hơn là ông ấy biết hung thủ là ai, nhưng lại không có bằng chứng buộc tội. Quản gia Lý nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm kia, nói:

– Lão gia trên trời linh thiêng phù hộ cho thiếu gia và tiểu thư sống sót thật tốt. Nếu mạng của lão còn sống được lâu thì lão nhất định sẽ cố gắng trả thù cho lão gia.

Người ta nói oan oan tương báo bao giờ mới dứt, có lẽ chỉ có những người có tính tình khoang dung, độ lượng lớn như Thánh mẫu hay Phật tổ mới nhịn được ngọn lửa hận thù. Tuy bề ngoài Diệp Hào điềm đạm ít nói, nhưng sâu bên trong anh thì đã sớm giận đến mức muốn gϊếŧ người. Nhưng vì em gái nhỏ, anh cũng đã hứa với cha mẹ sẽ bảo vệ em gái thật tốt, sẽ nuôi dưỡng em gái cho đến khi cô yên bề gia thất, nên vì thế mà anh cũng phải tự học cách giữ bình tĩnh, không được manh động.

Nhưng anh cứ nghĩ cô vẫn còn là người con gái ngây thơ, trong sáng nên cứ luôn né tránh sự do xét của em gái mình. Nhưng thật chất mà nói thì cô đã sớm hiểu hết mọi chuyện rồi.

#Yu~