Chương 9: Chạy trốn

Sau khi nói xong, hắn ôm Lâm Bích Ngô bơi ra bên ngoài, đến trên bờ, trước tiên hắn nâng Lâm Bích Ngô lên, để nàng lên bờ trước, sau đó hắn dùng hai tay chống lên hòn đá trên bờ, lúc đang định đi lên, đã thấy trước mắt có ánh sáng trắng lướt qua, thì ra Lâm Bích Ngô ngồi ở đối diện hắn đã nâng đùi ngọc thon dài của nàng lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai mà dùng chân đá vào vai hắn.

Thật ra Lâm Bích Ngô đã không còn sức lực gì, nhưng đá trên bờ sông dính nước trở nên bóng loáng, Hề Thiệu Công nhất thời không phòng bị, bị Lâm Bích Ngô đá một chân vào trong nước, sau đó trùng hợp chính là, phía sau lưng vừa hay là núi giả kia, đầu của hắn đập lên tảng đá.

Lần này làm cho trước mắt Hề Thiệu Công đầy sao, chờ đến khi hắn xoa gáy từ trong nước ổn định, tập trung nhìn lại, trên bờ đâu còn thiếu nữ bị hắn thao đến hoa lê đái vũ nữa.

Nếu không phải gáy còn đau, thiếu chút nữa Hề Thiệu Công đã cho rằng chính mình mộng xuân.

Hắn tức giận bò lên bờ, thấp giọng mắng một câu: “Con nhóc chết tiệt kia, đừng để gia tìm được ngươi, sau khi tìm được, để xem gia có thao chết ngươi không!”

Trước khi xuống sông bơi, Lâm Bích Ngô mang theo quần áo có thể thay, vì thế sau khi nàng chạy lên bờ đã phủ thêm quần áo trước đó mà mình chuẩn bị, dọc theo đường nhỏ nhanh chân chạy đi.

Trái lại là Hề Thiệu Công tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lên bờ, hắn bị lạc trong tiểu viện không quen thuộc, kinh động đến thị vệ tuần tra ban đêm, may mắn thị vệ nhận ra hắn, đưa quần áo của mình cho hắn mặc vào, sau đấy đưa hắn về biệt viện của mình.

Chẳng qua cho dù thân thể Hề Thiệu Công làm bằng sắt cũng không chịu nổi giày vò như vậy, đến sau cùng ngày hôm sau vẫn bị cảm lạnh.

Chờ sau khi hắn trùm chăn xông ba ngày, lại uống thuốc đắng mới khôi phục tinh thần, sau đó chuyện đầu tiên mà hắn làm là muốn tìm được cô nhóc đạp hắn một chân.

Mấy ngày nay hắn bị bệnh, đều dựa vào dư vị mất hồn ở trong nước kia vượt qua thời gian nhàm chán nằm lâu dài trên giường.

Ngay từ đầu hắn còn có chút tức giận, nghĩ sau khi thấy cô nhóc kia nhất định phải trừng trị nàng như thế này, như thế kia, hoàn toàn làm phản diện một lần, thao đến nàng phải kêu cha gọi mẹ, liều mạng xin tha, thề không dám làm loạn như vậy với hắn nữa.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, lửa giận của hắn dần tiêu tan, chỉ nghĩ đến chỗ tốt của cô nhóc.