Chương 14: Bức tranh màu hồng trong phòng tắm

“Thiên địch?” An Hân vô cùng ngạc nhiên, bắt đầu vắt hết óc cố gắng tìm tòi trong đầu xem rốt cuộc là loài côn trùng nào lại khiến Liễu Quý Bạch khắc sâu chán ghét như vậy…

Kết quả Liễu Quý Bạch lại nói, “Tôn Tiếu Vũ.”

“Hả?”

“Mỗi ngày cậu ta tưới nước cho cây xương rồng Cầu Tuyết của tôi hai lần.” Liễu Quý Bạch bất mãn nói.

An Hân nhướn mi đoán, “… Kết quả liền khiến nó chết úng sao?”

“Ừ.” Liễu Quý Bạch đen mặt gật đầu.

“Ách…” An Hân không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, “Xem ra cái cây này là vì vừa phì lại vừa bị mấy chậu hoa lớn kia che lại mới bảo vệ được một cái mạng nhỏ.”

Liễu Quý Bạch nghiêng mắt nhìn thoáng qua bên kia, quả thật là rất phì, “Không hẳn như vậy… Cậu ta nói là chịu không nổi, đặc biệt là nhìn thấy mấy nhánh cây nhỏ gầy ‘xanh xao vàng vọt’ kia, liền cảm thấy chắc chắn nó bị thiếu nước.”

“Phụt… Vậy mỗi ngày anh ấy đều tưới nước mà anh không phát hiện sao?”

“Mỗi ngày cậu ta đều thừa dịp tôi không có ở đây để tưới nước cho đám xương rồng.” Liễu Quý Bạch lòng còn sợ hãi nói, “Cậu ngủ trễ hơn so với tôi, trước khi ngủ lại dùng nước súc miệng tưới lên một lần…”

An Hân suy nghĩ nửa ngày rốt cục cũng tìm được một câu khuyên giải an ủi, “Có thể Tôn học trưởng không hiểu biết rõ về tập tính của cây xương rồng Cầu Tuyết thôi…”

“Hừ!” Liễu Quý Bạch hừ lạnh một tiếng, “Không hiểu thì không cần tưới nước bậy bạ, xương rồng Cầu Tuyết nhiều nhất cũng chỉ ba bốn tháng tưới nước một lần là đủ rồi.”

“Ba bốn tháng sao?” An Hân giật giật khóe miệng, kỳ thật vừa rồi là do nhìn thấy đất trong chậu đều bị khô đến nứt ra, cậu mới tưới nước cho chúng nó.

“Ừ.” Liễu Quý Bạch lại nói một cách hiển nhiên, “Kỳ thật như vậy là rất thường xuyên rồi, chủ yếu vì đây là xương rồng Cầu Tuyết đã được thuần dưỡng để trồng làm cảnh, chứ không phải ở sa mạc.”

An Hân rốt cục cũng hiểu, hai người kia một người thì liều mạng tưới nước mỗi ngày, một người thì vạn năm không thèm tưới… Mỗi ngày ở trên ban công phơi nằng như vậy, còn nói ba bốn tháng mới tưới nước một lần là ‘rất thường xuyên’…

An Hân nhịn không được quăng cho đám cây xương rồng và cây Cầu Tuyết kia một ánh mắt đồng tình, thật đáng thương…

“Sau đó bởi vì cái cây kia chết nên học trưởng mới mua thêm cây xương rồng này về sao?”

“Không phải, là Tôn Tiếu Vũ mang đến cho tôi.” Liễu Quý Bạch thản nhiên quét mắt liếc về phía ban công một cái, kỳ thật từ sau khi trồng nhiều loại cây như vậy, mỗi lần phơi quần áo đều rất bất tiện, anh cũng bị gai đâm vào. Liễu Quý Bạch sợ An Hân vẫn còn áy náy, vì thế an ủi cậu nói, “Lần trước tưới nước đã cách đây hơn hai tháng, hôm nay cậu tưới một lần cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ ghi nhớ năm nay không bao giờ tưới nước nữa.”

“… Kỳ thật mấy cây có thể sống sót đều là anh hùng.” An Hân không khỏi dâng lên một niềm kính nể từ tận đáy lòng đối với đám thực vật mạnh mẽ trên ban công, đặc biệt là cái chậu nở hoa vàng vàng tròn xoe kia… Ây da không phải là bông hoa, mà là vương miện nữ hoàng khô hạn!

“Ừ.” Rất rõ ràng, Liễu Quý Bạch cũng không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng An Hân.

Hiện tại đã gần bảy giờ, hai người lăng xăng một trận như vậy đều cảm thấy đói bụng. Lúc nãy khi Liễu Quý Bạch vừa về nhà bởi vì bị An Hân lôi kéo toàn bộ lực chú ý, cho nên anh cũng không chú ý tới sự khác lạ trong nhà, kết quả chờ khi anh quyết định tự mình xuống bếp thiếu liền chút nữa bị ‘hào quang bắn ra bốn phía’ chiếu mù hai mắt. Lúc này anh mới ngạc nhiên phát hiện, trong nhà sạch sẽ đến mức có chút dọa người…

Chẳng hạn như sàn phòng bếp sạch sẽ đến mức có chút trơn trượt, anh không chút nghi ngờ nếu bọn họ không giẫm lên bùn đất mà đi vào phòng, trong phòng khách khẳng định cũng là dáng vẻ này.

Tủ bát lại càng sạch như mới mua, tất cả chén đĩa, xoong nồi bên trong đều lấp la lấp lánh hệt như tản ra một vầng sáng mông lung… Liễu Quý Bạch không thể không cảm thán, thì ra đồ sứ cũng có thể phát ra loại ánh sáng này…

Các thiết bị điện trong phòng khách cũng đều rực rỡ hẳn lên, chỉ có cái sôpha bọc vải là bị lột ‘da’, mà lớp ‘da’ này hiện tại đều đã được giặt sạch, đang phơi ở ban công, mà vừa rồi anh cư nhiên vẫn không phát hiện…

Kế tiếp Liễu Quý Bạch quay đầu lại liền phát hiện ngay cả cửa WC cũng mới tinh…

Anh bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt, lập tức đi vào WC. Quả nhiên, máy giặt, gương trong WC … Ngay cả bồn cầu cũng đều có thể dùng làm gương soi. Càng miễn bàn đến tấm plastic and đặc biệt dùng để dán lên che bức tường…

Liễu Quý Bạch nhanh chóng bước ra khỏi WC, vẻ mặt hiếm khi có chút 囧, “An Hân…”

“Hả?” An Hân lúc này đang cố gắng dùng giẻ lau nhà lau chùi tất cả bùn đất vừa giẫm lên, nghe thấy Liễu Quý Bạch gọi cậu, thế này mới dừng động tác lại lau lau mồ hôi trên trán, “Làm sao vậy?”

“Cái kia… Trên bức tường bên cạnh bồn tắm lớn…”

Liễu Quý Bạch vẫn chưa nói xong, An Hân hiểu ý cười, lập tức nói, “Không nghĩ tới trước đây học trưởng lại thích Hello Kitty, thật khiến tôi bất ngờ.”

“Không phải…” Liễu Quý Bạch lập tức có chút vô lực.

“Cái vòi sen và cái hình kia rất hợp với phòng tắm.” An Hân thật lòng nói. Căn nhà này vừa nhìn liền biết đã có tuổi, hơn nữa Liễu học trưởng cũng từng nói đây là nhà ba mẹ của anh ấy, An Hân cảm thấy tám phần là lúc Liễu Quý Bạch còn nhỏ, được cha mẹ anh làm cho. Mới trước đây cậu cũng có dán poster lên trên tường trong phòng mình, đã bị đánh một trận, tuy vậy cậu vẫn dán rất nhiều hình. Những ngôi sao này đều rất đẹp trai, dán hình người này mà không dán hình người kia đối với bọn họ là không công bằng…

Căn nhà cậu đang sống hiện tại là di sản năm đó bà nội cho cậu, khi dọn đến đúng lúc cậu không có tiền, cũng không thể bỏ tiền sửa chữa hết tất cả, bây giờ nhớ lại, có chỗ đã bắt đầu bị bong tróc lớp sơn trên tường, thật sự phải trang trí lại thật tốt, mới thuận miệng nói, “Chờ một khoảng thời gian nữa tôi cũng sẽ sửa lại phòng tắm nhà tôi một lần, còn phải mua thêm những thứ của Bạch Dược đại thần! Như học trưởng vậy đó, được ngắm nhìn những thứ mình thích, ngay cả ngồi WC cũng có thể khiến tâm tình trở nên tốt hơn.”

Ngắm Hello Kitty lúc ngồi WC cũng có thể khiến tâm tình trở nên tốt hơn?! Liễu Quý Bạch cảm thấy cả người run rẩy từng trận, “Dừng lại! Tôi không thích Hello Kitty! Mấy thứ đó không liên quan tới tôi!”

Vẻ mặt An Hân tràn ngập thấu hiểu, “Cha mẹ anh đối với anh thật tốt, ngay cả phòng tắm cũng trang trí thành phim hoạt hình, hơn nữa câu nói ‘Mỗi một Hello Kitty đều thầm lặng ủng hộ bé cưng của tôi’ quả thực là đáng yêu chết đi được!”

An Hân nhịn không được tưởng tượng xem bộ dáng trắng trẻo hồng hào trước đây của Liễu Quý Bạch như thế nào…

Bé cưng?! Liễu Quý Bạch lập tức đen mặt, “Không phải! Đó là do Tôn Tiếu Vũ làm!”

An Hân nhận thấy sắc mặt Liễu Quý Bạch không tốt lắm, thật cẩn thận hỏi, “Là Tôn học trưởng làm sao?”

“Cho nên nhất định không thể để cậu ta bước vào nhà của tôi thêm một bước nào nữa!” Liễu Quý Bạch oán hận bình luận.

“Ha ha… Tôi nhớ rồi.” An Hân vội vàng gật đầu, lại muốn an ủi Liễu Quý Bạch vài câu, thật nghiêm túc nói, “Kỳ thật cái hình vẽ kia rất dễ thương, thật đó.”

Liễu Quý Bạch nhất thời có cảm giác gặp trở ngại tâm lý, cho dù anh phải dùng đầu đập nát tường cũng không muốn giữ đám quỷ đó lại! Đều là do tên Tôn Tiếu Vũ biếи ŧɦái kia, rõ ràng là ở nhờ nhà anh, cư nhiên dám chọn tam lấy tứ ngại vòi hoa sen của anh bị lệch, kết quả phá hoại lung tung không chỉ làm hỏng vòi hoa sen còn làm vỡ gạch men sứ. Không phải anh chỉ lạnh mặt cả ngày không quan tâm đến cậu ta sao, cậu ta cư nhiên trả đũa khiến vách tường của anh trở thành như vậy!! Còn dám nói màu phấn hồng này có thể gia tăng ấm áp trong nhà! Ấm áp cái cọng lông chứ ấm!!

“… Ừ.” Liễu Quý Bạch xoa huyệt Thái Dương đang giật điên cuồng, thật sự không muốn tiếp tục mất mặt vì những chuyện này nữa, bữa khác lấy một cái búa, giải quyết tất cả một lần.

Bởi vì trong nhà không còn đồ ăn, cho nên hai người quyết định đi chợ thức ăn, thuận đường còn phải mua thêm chậu hoa. Lúc ở chợ thức ăn An Hân bỗng nhiên nhận thấy tay phải Liễu Quý Bạch thật sự vô cùng bất tiện. Đầu tiên anh giành cầm chậu hoa, nhưng tay phải mới cầm chưa đến một giây liền đổi sang tay trái; Sau đó những thức ăn hơi nặng anh đều dùng tay trái để cầm. An Hân muốn giúp đỡ một chút thì anh không cho, kết quả cứng rắn đoạt lấy chẳng những không được mà còn đè trúng bả vai anh, anh lại cau mày nghiêm mặt trừng cậu.

An Hân chỉ có thể sờ sờ mũi lùi lại một chút, ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Sau đó vài ngày, An Hân luôn bận bịu liên lạc với

biên tập

tạp chí Mộng Ẩn muốn ký hợp đồng với cậu lúc trước. Nhưng số điện thoại di động tìm

thế nào

không thấy, mà QQ cũng vẫn xám xịt không thấy đáp lại. An Hân cảm thấy nhất định là lúc đó mình cự tuyệt người ta khiến người ta rất mất mặt, cho nên mới không muốn trả lời cậu, bây giờ cậu có việc nhờ vả người ta, nên phải chủ động một chút. Cho nên An Hân tìm địa chỉ, cầm lấy cuốn tiểu thuyết mười vạn chữ mà vị biên tập kia nhìn trúng đi đến tòa soạn.

Kết quả khi đến tòa soạn cậu mới nghe nói, vị biên tập kia đã sớm đi ăn máng khác. An Hân muốn gặp biên tập khác, nhưng lễ tân nói hạn nộp bản thảo kì một đã kết thúc. An Hân có chút buồn bực, cậu từ thành tây xa xôi chạy đến thành đông bên này, lại không muốn trở về không công như vậy.

Vì thế sau nửa ngày quấy rầy lễ tân, lễ tân rốt cục cũng

không

chịu nổi sự kiên trì của

An Hân, liền gọi

điện thoại

cho ban biên tập, vì thế

cuối cùng

An Hân cũng gặp được một biên tập viên đang rảnh rỗi.

Vị biên tập này lúc nhìn thấy An Hân vẻ mặt liền không kiên nhẫn, lười biếng ngã người ngồi trên sôpha, cao thấp

liếc mắt

đánh giá An Hân một cái, cũng không mở miệng.

“Xin chào, tôi tên là An Hân.” An Hân lễ phép tự giới thiệu. Bởi vì bản thân cũng đã từng làm biên tập, cậu vừa đến đây liền phát hiện bây giờ tám phần là

thời kì

ma quỷ của ban biên tập — giục bản thảo, duyệt bản thảo,sửa bản thảo, trình bày… Toàn bộ ba tầng đều tràn ngập một loại

oán khí thật sâu màu đen. Loại oán khí

này, An Hân thật sự có thể hiểu được, cho nên trong mắt cậu,

thái độ của vị biên tập này kỳ thật đã xem như rất tốt rồi. Nếu đổi thành cậu, sợ là cậu đã sớm dùng oán khí đè chết đối phương.

Biên tập chỉ chỉ phía đối diện nói, “Ngồi đi.”

An Hân đem

mấy chương

tiểu thuyết

đã in xong đặt ngay ngắn

trước mặt

biên tập, vị biên tập kia chỉ nghiêng mắt nhìn lướt qua rồi nói, “Trường thiên sao?”

“Khoảng chừng mười vạn chữ.” An Hân xốc lại tinh thần.

“Quá dài, chúng tôi không nhận.” Biên tập lắc lắc đầu, không liếc mắt nhìn bản thảo một cái.

“Nhưng tôi nhớ Mộng Ẩn vẫn giữ chuyên mục trường thiên nhiều kỳ mà…”

Biên tập lười biếng nói, “Đó đều là bản thảo từ trước, những người không có danh tiếng sẽ ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của tạp chí.”

“Ách…” Không ngờ đối phương nói trắng ra

như vậy, trong lúc nhất thời An Hân có chút xấu hổ, “Trước đó Tề biên tập của tòa soạn đã từng bàn về chuyện ký hợp đồng bản thảo với tôi, nhưng khi đó tôi hơi bận rộn, cho nên không có…”

“A? Tề Nghệ sao?” Biên tập cảm thấy hứng thú nhíu mày.